Vết thương trên mặt Cảnh Ngọc Ninh vốn không nghiêm trọng, sau khi bác sĩ kiểm tra một lượt, bôi ít thuốc, rồi cho cô về.
Cảnh Ngọc Ninh vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy Lục Cảnh Niên đang đứng ngoài hành lang, đưa lưng về phía cửa, không biết đang nghĩ gì.
Cô gọi tên anh, anh liền quay đầu lại.
“Em bôi thuốc xong rồi à?”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, thấy anh cầm điện thoại thì hỏi: “Anh nghe điện thoại à?”
“Ừm.”
Lục Trình Niên nhìn chằm chằm mặt cô một lúc: “Em còn đau không?”
“Em hết đau rồi.”
Thuốc bác sĩ bôi cho cô có hiệu quả rất tốt, lúc bôi lên lành lạnh, rồi cảm giác đau rát cũng nhanh chóng biến mất.
Lúc này Lục Trình Niên mới yên tâm.
Hai người vẫn tới Lục Thủy Sơn Trang ăn cơm như kế hoạch ban đầu.
Bên này, sau khi Nguyễn Nhàn biết Cảnh Ngọc Ninh thật sự ở bên Lục Trình Niên, thì luôn cảm thấy ngạc nhiên.
Trước giờ cô ta luôn tự cao tự đại, hồi còn đi học, cô rất xem thường Cảnh Ngọc Ninh.
Về sau Mộ Ngạn Bân mà cô ta thích bị Cảnh Ngọc Ninh cướp mất, đã làm cô ta càng hận cô thấu xương.
Cũng may sau đó nhà họ Cảnh xảy ra chuyện, trong một đêm Cảnh Ngọc Ninh từ một tiểu thư cành vàng lá ngọc, cao ngạo bỗng biến thành kẻ lang thang có nhà cũng không thể về, lúc đó trong lòng cô ta mới thấy thoải mái hơn một chút.
Cộng thêm việc cô ta nghe Mộ Thanh Hồng nói Mộ Ngạn Bân đã sớm chia tay với cô rồi thì trong lòng cô ta càng thấy sảng khoái hơn.
Nhưng cô ta không ngờ, cô lại bám vào Lục Trình Niên?
Trong lòng Nguyễn Nhàn cảm thấy rất khó chịu.
Cô ta ngẫm nghĩ một hồi, rồi gọi cho Cảnh Diệp Nhã.
“A lô, Diệp Nhã, giờ cậu đang làm gì thế?”
“Cậu đang nghỉ ngơi à, không có gì, tớ chỉ có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”
Nguyễn Nhàn kể lại chuyện đã gặp Cảnh Ngọc Ninh trong cửa hàng vào chiều nay cho Cảnh Diệp Nhã nghe.
Tất nhiên, cô ta đã che giấu chuyện mình bị đánh, chỉ nói rằng mình nhìn thấy Cảnh Ngọc Ninh đi cùng một đàn ông, mà người đó hình như là Lục Trình Niên.
Cảnh Diệp Nhã cũng rất bất ngờ với cuộc gọi này của Nguyễn Nhàn.
Nhưng có thể có cơ hội nói xấu Cảnh Ngọc Ninh, tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua rồi.
Cô ta vội nói quanh co chuyện Cảnh Ngọc Ninh chia tay Mộ Ngạn Bân, đồng thời còn kể lại chuyện Cảnh Ngọc Ninh ở bên Lục Trình Niên vào điện thoại cho Nguyễn Nhàn nghe.
Nói xong, cô ta còn thở dài.
“Thật ra nếu chị tớ thích cậu Lục, rồi ở bên anh ấy cũng rất tốt, nhưng tớ lo rằng chị ấy là vì mấy nguyên do khác, cậu cũng biết, con người chị tớ…”
Nguyễn Nhàn cười khẩy: “Tất nhiên tớ biết chứ, con người cô ta ham hư vinh hơn mạng sống, bằng không lúc trước nhiều người theo đuổi cô ta như vậy, sao cô ta không cần ai, mà cứ khăng khăng chọn Mộ Ngạn Bân vừa có tiền vừa có thế chứ?”
Cảnh Diệp Nhã nghe vậy thì ánh mắt hơi lóe lên.
Cô chưa kịp tiếp lời cô ta, đã nghe Nguyễn Nhàn nói tiếp: “Cảnh Diệp Nhã, cậu có chắc Cảnh Ngọc Ninh đã thật sự kết hôn với Lục Trình Niên không? Sao tớ càng nghĩ càng cảm thấy không đáng tin vậy?”
Cảnh Diệp Nhã miễn cưỡng cười.
“Tớ cũng không biết rõ chuyện này cho lắm, mấy năm nay chị em tớ đã không liên lạc với nhau rồi, nhưng… Hình như tớ chưa nghe thấy tin tức chị ấy đã kết hôn.”
Nguyễn Nhàn nhíu mày.
Cô ngẫm nghĩ một lát, hình như Cảnh Diệp Nhã không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nên hỏi ngược lại: “Đúng rồi, chẳng phải tuần sau sẽ tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường cấp ba sao, đến lúc đó cậu có đi dự không?”
“Tất nhiên là có rồi, còn cậu?”
“Hiệu trưởng mời tớ làm khách mời biểu diễn.”
“Vậy là cậu cũng phải tới đó rồi, được rồi, đến lúc đó chúng ta gặp lại sau.”
“Được.”
Nguyễn Nhàn cúp máy xong thì cầm điện thoại suy tư.
Cảnh Diệp Nhã nói cô ta không nghe thấy tin tức Cảnh Ngọc Ninh đã kết hôn, vậy có nghĩa là Cảnh Ngọc Ninh chưa kết hôn?
Lục Trình Niên là người thế nào chứ, anh ta sẽ không bao giờ muốn cưới người như cô ta, nên…
Mắt cô lóe lên, vội tìm một số điện thoại trong danh bạ, rồi bấm gọi.
Đợi đầu bên kia nghe máy, cô ta cố gắng nở nụ cười, rồi dùng giọng nói ngọt ngào chán ngấy hỏi: “Cậu Phong, anh rảnh không? Tôi có chuyện muốn tìm anh hỏi thăm một chút…”
Mấy phút sau, Nguyễn Nhàn mới cúp máy.
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nở nụ cười đắc ý.
Cô nói rồi mà, chỉ dựa vào Cảnh Ngọc Ninh mà cũng muốn gả cho Lục Trình Niên?
Chuyện này sao có thể chứ?
Lúc nãy cô ta đã hỏi rõ ràng trong điện thoại rồi, anh ta chưa từng nghe nói nhà họ Lục ở Kinh Đô có bà chủ mới.
Không những thế, anh ta còn nghe nói Lục Trình Niên còn có vợ chưa cưới là cô chủ nhà họ Quan.
Nhà họ Quan là ai cơ chứ?
Ở Kinh Đô có bốn gia tộc lớn Lục, Cố, Quan, Phong, bọn họ là những người chỉ tùy ý ho một tiếng đã làm toàn bộ nước T rung chuyển, chỉ dựa vào Cảnh Ngọc Ninh cũng muốn đấu với người ta?
Thật nực cười!
Sau khi điều tra rõ chuyện này, Nguyễn Nhàn cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc nãy cô ta đã giả vờ vô tình để lộ tin tức, cô ta tin rằng, chẳng bao lâu nữa, Cảnh Ngọc Ninh sẽ gặp xui xẻo thôi!
Nhưng trước khi cô gặp xui xẻo, cô ta cũng không ngại cho cô thêm chút xui xẻo!
Nghĩ như vậy, Nguyễn Nhàn lại nở nụ cười khát máu, rồi cầm điện thoại lên gọi cho một số nữa.
“A lô, Lý Mai Lê à, tôi là Nguyễn Nhàn, cô sẽ đi dự lễ kỷ niệm thành lập trường lần này chứ? Tất nhiên bạn học trong lớp chúng ta đều đi dự rồi! Cô đã thông báo hết các bạn trong lớp chưa? Cảnh Ngọc Ninh đã được thông báo chưa? Cô ấy đã sớm về nước rồi! Được, cô lấy được số điện thoại của cô ấy thì thông báo cho cô ấy biết, dù gì chúng ta cũng là bạn học…”
Hôm sau, Cảnh Ngọc Ninh nhận được thông báo của Lý Mai Lê.
Lý Mai Lê là lớp trưởng lớp cô hồi cấp ba.
Cảnh Ngọc Ninh nhận được thông báo lễ kỷ niệm thành lập trường thì khá bất ngờ.
Dù gì danh tiếng hồi cấp ba của cô cũng trở nên bê bối vì chuyện kia, cô đã sớm nghe nói về hoạt động kỷ niệm thành lập trường lần này, nhưng chưa có ai chính thức thông báo cho cô, nên ban đầu cô cũng không muốn đi.
Nhưng không ngờ, cô lại nhận được điện thoại của Lý Mai Lê.
Cảnh Ngọc Ninh không hề hứng thú với hoạt động này, hơn nữa hồi còn đi học cô cũng không có nhiều bạn, lại càng không thích ôn chuyện, nên cô không muốn đồng ý.
Nhưng cô không thể chịu nổi những lời nhẹ nhàng khuyên bảo của Lý Mai Lê, nên cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau khi đồng ý, Cảnh Ngọc Ninh đã quên luôn chuyện này, không muốn nghĩ tới nó nữa.
Không ngờ mấy ngày sau, cô lại nhận được điện thoại của Hoa Mộng Dao để hỏi về chuyện này.
“Ninh Ninh, tớ nghe nói cậu cũng định tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường, chuyện này là thật à?”
Hồi cấp ba, Hoa Mộng Dao và Cảnh Ngọc Ninh học cùng lớp, có lẽ cô ta nhận được thông tin này từ chỗ Lý Mai Lê.
Lúc nghe máy, Cảnh Ngọc Ninh đang lật tài liệu, nghe cô ta hỏi vậy thì hờ hững đáp lại.
“Ừm, tớ cũng định đi dự, sao thế?”
Hoa Mộng Dao ngừng một lát.
Cô bỗng có cảm giác không nói nên lời.
“Chẳng lẽ cậu không biết mục đích bọn họ mời cậu đi dự là gì à? Sao cậu lại đồng ý thế?”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt.
Tất nhiên cô biết Lý Mai Lê ra sức mời cô như vậy là vì mục đích gì.
Nhưng dù gì cô cũng không còn là Cảnh Ngọc Ninh của năm năm trước nữa, trước đây khi đối mặt với những lời đồn bủa vây, cô không thể nào biện minh được, đành phải trơ mắt đứng nhìn mình bị mất sạch danh tiếng, hứng chịu mọi sự sỉ nhục.
Nhưng giờ thì khác.
Cô đã có sức mạnh, cũng có móng vuốt bảo vệ mình rồi.
Ai muốn bắt nạt cô một thì cô trả lại mười!
Cô không sợ bọn họ tới tìm cô, cô chỉ sợ bọn họ không tới thôi.
Nghĩ đến đây, cô nở nụ sâu xa: “Cậu đừng lo cho tớ, chẳng qua chỉ là một lễ kỷ niệm thành lập trường thôi, trước mặt nhiều người như vậy, tớ còn sợ bọn họ ăn thịt được tớ à?”
“Chính vì có mặt nhiều người như vậy nên tớ mới không muốn cậu đi, cũng không phải là cậu không biết, chuyện bê bối năm năm trước, mọi người đều cho rằng chính cậu đã làm!”
“Ngoài tớ ra, còn ai tin tưởng cậu nữa? Lý Mai Lê mời cậu đi dự, là vì muốn cậu nhục nhã trước mặt mọi người.”
“Thậm chí tớ còn nghi rằng, chuyện năm đó là do bọn họ tiết lộ ra bên ngoài.”
“Giờ bọn họ không dễ gì mới nắm được cơ hội này, sao có thể dễ dàng buông tha cho cậu chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...