“Vì vậy, hôm nay tôi chỉ muốn thay mặt chú hai làm cho cô ta nhớ lại một điều, nếu cô ta biết sai ở đâu thì phải thừa nhận, nếu không muốn hạ thấp thân phận cao quý kia thì tốt nhất đừng phạm sai lầm như vậy, để cô ta phải nhớ lấy lần sau không được tái phạm.
Ông có nghĩ vậy không? ”
Quan Tuấn Văn nhất thời á khẩu không nói được gì.
Cẩn thận suy nghĩ những lời này của cô thậm chí còn thấy khá hợp lý.
Vậy nên ông ta không nói thêm gì cả.
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười nhìn Cảnh Diệp Nhã.
“Vậy thì bây giờ bắt đầu xin lỗi đi!”
Cảnh Diệp Nhã sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy nụ cười đắc thắng của Cảnh Ngọc Ninh, cô ta chỉ muốn xông lên xé xác cô ra.
Cô ta bặm chặt môi dưới, xấu hổ quay đầu nhìn ông cụ Quan.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tức giận của ông cụ, thậm chí không nhìn cô ta một chút nào.
Tim Cảnh Diệp Nhã như rớt xuống “lộp bộp”
Cô ta liếc nhìn Quan Quý Lễ một lần nữa, thấy ông ta khẽ gật đầu với mình, liền biết rằng không có chỗ để nhân nhượng trong vấn đề này.
Mặc dù trong lòng rất không cam tâm, nhưng cô ta chỉ có thể bước tới nói với Tiểu Vũ: “Thực xin lỗi.”
Tiểu Vũ đã làm trong nhà họ Quan được hai năm, khi nhìn thấy những người chủ nhà này, họ phải rất cung kính, còn nói đến việc được xin lỗi chắc chắn là chưa bao giờ xảy ra.
Lúc này, cô hoảng quá vội xua tay:
“Không, không sao.”
Cảnh Diệp Nhã hung hăng nắm chặt tay, cắn chặt răng đi tới chỗ các khách mời khác, lặp lại với bọn họ: “Tôi xin lỗi.”
Các vị khách cũng nhanh chóng lùi lại một bước khách sáo nói không sao.
Cảnh Diệp Nhã lại tiếp tục bước đến vị khách tiếp theo.
Cứ lặp lại như vậy hơn nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cô ta cũng nói xin lỗi tất cả các khách mời.
Cảnh Diệp Nhã thề rằng cô ta chưa bao giờ nói lời xin lỗi nhiều như vậy trong đời, mặc dù hầu hết bọn họ đều muốn giữ mặt mũi cho nhà họ Quan nên cũng không ai lên tiếng chê trách hay có biểu tình cười cợt nào.
Nhưng vẫn có một số người không nhịn được mà bật cười.
Trong bầu không khi như vậy, một tiếng cười vang lên chắc chắn không tránh khỏi ý châm biếm.
Vẻ mặt của Cảnh Diệp Nhã càng trở nên lúng túng, đỏ như gấc.
Về phần ông cụ Quan, không chịu được cảnh này nên đẩy xe lăn quay vào phòng nghỉ ngơi.
Nửa tiếng sau, “chuyện xin lỗi hội đồng” này cuối cùng cũng kết thúc thành công.
Bữa tiệc mừng thọ này cuối cũng lại kết thúc bằng một cảnh hài hước như vậy.
Náo nhiệt cũng đã xem xong, chúc mừng cũng đã thực hiện, khách khứa cũng bắt đầu tản ra.
Cảnh Ngọc Ninh rất hài lòng với kết quả này, vì vậy trước khi rời đi, cô còn cố ý đến chào hỏi ông cụ Quan.
Ông cụ Quan tức giận đến nỗi hai đầu lông mày như dính vào nhau, không thèm nhìn cô một cái.
Nhưng, Cảnh Ngọc Ninh cũng chẳng quan tâm, nở nụ cười thưởng thức hết chương trình, sau đó rời đi cùng An An.
Bên kia, Cố Trường Hải theo dõi toàn bộ sự việc của đêm nay, tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng lại bất mãn với Cảnh Diệp Nhã.
Ông ta muốn nhắm vào nhà họ Lục, vì vậy, ngay cả khi ông ta biết về những chuyện trong quá khứ của Cảnh Diệp Nhã với Cảnh Ngọc Ninh, chỉ cần cô ta sẵn sàng kết hôn với con trai ông ta với 15% cổ phần của nhà họ Quan, ông ta vẫn có thể quên đi chuyện cũ.
Nhưng điều này không có nghĩa là ông ta sẵn sàng để con trai mình kết hôn với một kẻ ngốc chỉ biết gây rắc rối!
Theo quan điểm của Cố Trường Hải, việc Cảnh Diệp Nhã làm hại An An không quan trọng.
Điều quan trọng là cô ta không có khả năng giải quyết rắc rối do chính mình gây ra.
Làm thế nào một người phụ nữ thậm chí không có khả năng dọn dẹp hậu quả lại có thể xứng với con trai mình, cô ta có tư cách gì để vào nhà họ Cố?
Chẳng lẽ sau này khi cô ta gây sự ở bên ngoài, người nhà họ Cố lại phải đi phủi mông cho cô ta sao?
Vì vậy, trước khi rời đi, Cố Trường Hải đến chào hỏi ông cụ Quan, lúc ông cụ Quan lần nữa nhắc tới hôn sự của Cảnh Diệp Nhã cùng Cố Lão Út, Cố Trường Hải cũng không vội đáp ứng.
Ông ta cười nói: “Hai người bây giờ còn trẻ, hơn nữa Dật Hiên gần đây lại hay phải ra ngoài, sợ Cô hai lại chịu thiệt thòi.
Cho nên chuyện này không cần vội quá.
Cứ để cho hai bạn trẻ từ từ tìm hiểu nhau rồi quyết định sống chung cũng không muộn.”
Ông ta không từ chối thẳng thừng, vì muốn giữ thể diện cho ông cụ Quan.
Nhưng làm sao mà ông cụ Quan lại không hiểu ý của ông ta?
Trước đây rõ ràng chỉ nói lời hay ý tốt, giờ chỉ vì chuyện tối nay mà bắt đầu trì hoãn bằng việc nói hai người không quen, muốn thảo luận kỹ hơn.
Không phải là vì nhìn thấy những gì đã xảy ra tối nay và sợ sau này Cảnh Diệp Nhã sẽ gây phiền toái cho nhà họ Cố sao?
Ông cụ Quan rất tức giận, nhưng chính mình cũng đuối lý, không thể trách người khác được.
Đành phải ngậm đắng nuốt cay, tối nay biểu hiện của Cảnh Diệp Nhã trước mặt mọi người, cho dù nhà họ Cố có đổi ý, ông cũng không còn gì để nói.
Sau khi tiễn gia đình họ Cố, những người khách còn lại cũng đã vãn phân nửa.
Cảnh Diệp Nhã sau đó mới thận trọng bước vào phòng khách.
Lúc này, trong phòng chờ chỉ còn lại cô ta và ông cụ Quan.
Những người còn lại đang bận rộn giải quyết nốt công việc sau lễ mừng thọ, người hầu và người trông coi canh giữ ngoài cửa, không ai được phép vào nếu không có lệnh của ông cụ.
Cảnh Diệp Nhã chột dạ kêu một tiếng: “Ông ơi.”
Ông cụ Quan quay lưng về phía cô ta không cảm xúc “ừ” một tiếng.
“Tối nay, cháu có biết đã làm sai chuyện gì không?”.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Cảnh Diệp Nhã cắn chặt môi dưới, bởi vì nhục nhã mà khuôn mặt vẫn đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, cô ta cảm thấy mình thật đáng thương, oan ức.
“Dạ biết.”
“Nói đi, tại sao lại nhắm vào đứa trẻ đó?”
Cảnh Diệp Nhã im lặng một lúc không nói lời nào.
Cô ta đặt hai tay trước người, vặn mạnh góc váy, đầu hơi cúi xuống, cô ta đứng dưới ánh đèn, trông yếu ớt không khỏi khiến người ta thấy thương hại.
Ông cụ Quan cau mày đẩy xe lăn xoay người lại.
“Đến ta còn không chịu nói thật?”
Cảnh Diệp Nhã biết rằng chuyện này không thể gạt ông cụ được, dù sao thì lời nói dối mà cô ta bịa ra lúc nãy cũng không khéo léo đến mức đó.
Ngay cả những vị khách tối nay cũng không tin lời cô ta nói.
Chỉ là vì thể diện của nhà họ Quan, cô ta mới xấu hổ không dám nói ra.
Lúc này, đối diện với ánh mắt sắc bén của ông cụ Quan, một lúc sau, cô ta mới nói lý nhí: “Bởi vì cháu muốn trả thù.”
Ông cụ Quan nhướng mày.
“Trả thù gì?”
Cảnh Diệp Nhã đột nhiên bật khóc.
Cô ta khóc rất thương tâm, nước mắt rơi lã chã như mưa, nghẹn ngào nói: “Cháu xin lỗi ông, cháu cũng không muốn như vậy.
Không hiểu sao lúc đó cháu như bị ma xui quỷ khiến, biết đứa trẻ đó vô tội, nhưng vẫn muốn hại chết nó.”
Ông cụ Quan có chút nóng nảy:
“Ông đang hỏi cháu, cháu muốn trả thù cái gì?”
Cảnh Diệp Nhã xịt mũi, sau đó nói: “Khi cháu còn ở với chồng cũ, cháu đã mang thai một lần, đứa trẻ sắp thành hình, nhưng lại bị chị làm cho sẩy thai.
Cháu luôn ôm mối hận đến bây giờ.
Sau khi đến Kinh Đô, cháu cũng chỉ có một mình, nhưng cô ta lại được tận hưởng hạnh phúc gia đình với An An, điều đó khiến cháu nhớ đến đứa con của mình trước đây, vì quá hận cô ta, cháu luôn muốn cô ta phải nếm trải điều này.
Đó là lý do tại sao cháu không thể kiểm soát được mà ra tay với An An.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...