Mấy ngày sau, chính là ba mươi tết.
Đây chính là ngày lễ cả nước đón mừng.
Nếu đã đều ở Kinh Đô, tất nhiên sẽ ăn tết cùng nhau, vì vậy xế chiều hôm đó, Cảnh Ngọc Ninh dẫn theo An An và Lạc Lạc trở về nhà cũ.
Dù là lễ mừng năm mới, nhưng Lục Trình Niên vẫn còn ít chuyện phải xử lý, vẫn ở công ty, phải muộn chút mới có thể trở về.
Cảnh Ngọc Ninh đã gọi điện thoại cho anh từ sớm, bảo anh xong việc thì về thẳng nhà cũ, không cần về biệt thự Phong Kiều nữa.
Nhà cũ nhà họ Lục vô cùng náo nhiệt, cũng coi như là cả nhà sum vầy hiếm khi có được.
Bà cụ vô cùng vui vẻ, cũng khó trách, lễ mừng năm mới trước kia, hoặc là Lục Trình Niên ở bên ngoài, hoặc Lục Lan Chi có việc không về, coi như trở về, cũng chỉ có bốn ông cháu, luôn có cảm giác vắng vẻ.
Năm nay thì không giống vậy, nhìn con cháu quấn quýt chơi đùa, trong lòng bà cụ cũng cảm thấy ấm áp thoải mái, thoạt nhìn như trẻ hơn mấy tuổi.
Dù sao cũng là ăn tết, Lục Lan Chi là người nhà họ Lục, thời gian quan trọng như vậy, bà ta vẫn phải trở về.
Nhưng có lẽ là lo lắng cho tâm trạng của Cảnh Ngọc Ninh, bà cụ đã sớm bóng gió hỏi thử cô.
Ban đầu Cảnh Ngọc Ninh cũng không có ác ý với Lục Lan Chi, trước đó Lục Lan Chi ra nước ngoài cũng là vì chuyện phường đổ thạch, vốn dĩ không liên quan nhiều đến cô.
Bây giờ chuyện phường đổ thạch đã giải quyết ổn thỏa, bà ta muốn trở về cũng là chuyện bình thường.
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười khuyên bà cụ mấy câu, bà cụ thấy cô không có dáng vẻ không vui, lúc này mới yên lòng.
Xế chiều hôm đó, Lục Lan Chi về nhà cũ ngay sau Cảnh Ngọc Ninh.
Hai người vừa vào cửa, trùng hợp chạm mặt nhau, Lục Lan Chi vẫn cái dáng vẻ kiêu căng tự mãn kia, nhưng dù sao cũng từng chịu chèn ép, kiêu căng này cũng không còn giống như kiêu căng trước kia, cho dù không muốn nhìn thấy cô, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì rồi đi vào nhà.
Cảnh Ngọc Ninh không so đo với bà ta.
Cô cảm thấy, Lục Lan Chi cũng sắp bốn mươi rồi, nhưng tính cách giống như một đứa trẻ mười mấy tuổi vậy, cũng thật không dễ dàng.
Tất nhiên trong đó có phần vì được nhà họ Lục sủng ái, nhưng phần nhiều là bởi vì tính tình bản thân bà ta đơn giản, người ta nói cái gì thì tin cái đó, thường xuyên không suy tính.
So đo tức giận với loại người này, ngoài việc khiến lòng mình không thoải mái, quả thật không có chút lợi ích gì.
Từ trước đến giờ Cảnh Ngọc Ninh luôn là người không bạc đãi bản thân, nếu là chuyện không có lợi ích, tất nhiên cũng lười đi làm.
Bên trong nhà cũ trang trí rất nhiều đồ tượng trưng cho năm mới, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ hân hoan.
Sau khi vào nhà, Cảnh Ngọc Ninh cho An An tự đi chơi, Tiểu Triệu và một người giúp việc khác của nhà cũ trông coi Lạc Lạc, còn cô thì đi vào phòng bếp tìm bà cụ.
Ba mươi tết là ngày lễ quan trọng nhất năm, trước giờ bà cụ thích tự mình xuống bếp nấu đồ ăn ngon cho người nhà, đây là thói quen và truyền thống từ mấy chục năm nay.
Mà Kinh Đô lại thuộc phía bắc Nước T, thời tiết lạnh giá, ngày ba mươi tết, phổ biến nhất chính là ăn sủi cảo.
Bà cụ và Lục Lan Chi đều lớn lên ở phương bắc, hiển nhiên không xa lạ gì với chuyện này.
Nhưng Cảnh Ngọc Ninh lớn lên ở Nam Thành, Nam Thành nằm ở phương nam, rất ít ăn sủi cảo hoặc đồ ăn chế biến từ bột mì.
Vì vậy cả nhà chỉ có mình cô thuộc phe không biết làm, những người còn lại đều biết làm.
Cô nhất thời hơi xấu hổ, bà cụ cười nói: “Nếu cháu muốn học thì đến đây, bà dạy cháu.”
Lục Lan Chi liếc cô một cái, vốn muốn mỉa mai mấy câu, nhưng lại không biết nghĩ đến điều gì mà không nói nữa.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không để ý đến sắc mặt bà ta, thấy bà cụ nói như vậy, mặc dù trong lòng không chắc chắn, nhưng cũng chỉ có thể rửa tay, kiên trì đi vào.
Làm sủi cảo, ngoài người giúp việc thì chính là ba người họ.
Năm rưỡi chiều Lục Trình Niên trở về, đánh cờ với ông cụ ở trong phòng.
Bà cụ thả chậm động tác trên tay, nói: “Cháu xem, bỏ thịt vào trong, sau đó miết vỏ thế này, tay trái đặt ở chính giữa giữ yên, giống như trục trung tâm vậy, tay phải miết nhẹ xung quanh, làm như vậy vừa đẹp lại vừa ngon, cháu thử xem.”
Cảnh Ngọc Ninh không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của bà cụ, trong lòng cũng biết sơ sơ.
Cô gật đầu: “Vâng, cháu thử xem.”
Nhưng mà, có một số chuyện chính là như vậy, nhìn thì đơn giản, nhưng làm còn khó hơn lên trời.
Cô chưa từng nghĩ đến, gói sủi cảo thôi mà lại khó đến như vậy.
Vỏ sủi cảo ở trong tay bà cụ vô cùng sinh động, muốn nặn thế nào thì gói thế ấy.
Nhưng vào trong tay cô, hoặc là không chuyển động, hoặc là bị gói méo mó, xấu đến mức bản thân cũng không dám nhìn thẳng.
Bỏ ít thịt, bên trong bị xẹp xuống, bỏ nhiều thì lại bị phun ra.
Khiến cô luống cuống tay chân.
Bà cụ nhìn thấy vậy không nhịn được cười ha hả.
“Không vội không vội, từ từ học, thứ này rất đơn giản! Cháu gói thêm mấy cái, tìm được bí quyết là làm được thôi.”
Mặt Cảnh Ngọc Ninh hơi đỏ lên, lần đầu tiên cảm thấy tay mình vụng về như vậy.
Lục Lan Chi thấy bà cụ xoay xoay cổ, thả vỏ sủi cảo trong tay xuống nói: “Mẹ, mệt rồi sao! Con đỡ mẹ đi nghỉ ngơi một lát nhé!”
Hôm nay bà cụ vui vẻ, dậy rất sớm, đã bận rộn cả ngày rồi.
Thấy vậy thì gật đầu.
“Vậy được rồi! Gói sủi cảo xong, con dẫn An An đến quảng trường bên kia ngắm pháo hoa, bảo
Niên đừng đánh cờ nữa, dẫn Ninh Ninh đi cùng, bên kia đều là đám trẻ lớn lớn nhỏ nhỏ từ Kinh Đô đến, náo nhiệt lắm, đừng cứ giữ bọn trẻ ở yên trong nhà.”
Lục Lan Chi gật đầu, tháo găng tay.
Lúc này bà cụ mới để bà ta đỡ lên trên tầng nghỉ ngơi.
Cảnh Ngọc Ninh tiếp tục ở trong bếp so tài với vỏ sủi cảo, thật ra đã gói rất nhiều, đủ để buổi tối ăn rồi, nhưng cô không cam lòng.
Trước giờ cô vẫn rất khéo tay, làm cái gì cũng dễ dàng học được, không ngờ hôm nay lại bị thua trong tay một chiếc vỏ sủi cảo nho nhỏ.
Không được, cô nhất định phải gói được.
Khi đang làm đến là say mê, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng cười khẽ.
Cô sững sờ, quay đầu thì thấy Lục Trình Niên đứng ở phía sau nhìn động tác trên tay cô, khóe miệng nín cười, giống như đã nhịn lâu lắm rồi.
Khuôn mặt Cảnh Ngọc Ninh lập tức đỏ bừng, quay đầu lầm lầm: “Anh đến bao lâu rồi? Sao không nói tiếng nào?”
“Tôi có nói rồi, chỉ là em gói sủi cảo chuyên tâm quá, không chú ý đến mà thôi.”
Người đàn ông nói rồi đi lên trước, nhìn tác phẩm thất bại trong tay cô, không nhịn được cười nói: “Em mạnh tay quá, thật ra chỉ cần nắm giữ được phương pháp, không cần phải mạnh tay như vậy, xem đi, đều bị bóp méo rồi.”
Vừa rồi Cảnh Ngọc Ninh mới bị bà cụ cười nhạo, vốn đã bị đánh gục, vậy mà bây giờ anh còn đến cười cô.
Nhất thời xấu hổ, hừ lạnh nói: “Anh biết thì làm đi!”
Người đàn ông nhíu mày, không nói hai lời, đi rửa tay, đeo găng tay rồi bắt đầu gói.
Cảnh Ngọc Ninh ngẩn ra.
Chỉ thấy vỏ sủi cảo trắng như tuyết nằm trong lòng bàn tay dày rộng của anh tựa như sống dậy.
Rất nhanh đã gói xong một cái sủi cảo vô cùng xinh đẹp.
Hai mắt cô lập tức mở to nhìn thẳng.
Lục Trình Niên nhướng mày, kiêu ngạo nhìn cô.
Cảm giác thất bại của Cảnh Ngọc Ninh càng tăng cao, mất mát nói: “Sao trông các anh làm đơn giản vậy mà em lại không học được?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...