Mặt Quan Ân Tuyền biến sắc.
Cô ta trầm giọng nói: “Bác Cố, chắc là bác hiểu nhầm rồi, cháu và Cố Tử Hiên chỉ là bạn học, không có ý gì khác.”
“Bác biết, đó không phải là trước kia sao, sau này tiếp xúc nhiều một chút thì sẽ có ý thôi.”
Nói rồi, còn ra hiệu nhìn Hạ Lan Hương.
“Hơn nữa, mẹ cháu đã đồng ý rồi, chúng ta có thể lừa cháu, nhưng mẹ cháu thì không thể lừa cháu chứ, đúng không?”
Quan Ân Tuyền không dám tin, quay đầu nhìn mẹ mình.
Ánh mắt Hạ Lan Hương hơi chột dạ, nhưng vẫn cười khan.
“Tuyền, chuyện này về sau mẹ nói rõ với con, thế nhưng đúng là chúng ta đã đồng ý rồi.”
“Ba mẹ đồng ý rồi? Đây là chuyện chung thân đại sự của con, ba mẹ còn chưa từng hỏi con một câu, dựa vào cái gì mà đồng ý thay con?”
Quan Ân Tuyền liền tức giận.
Tính cô dịu dàng, nhưng không có nghĩa là cô không biết nổi giận, đặc biệt là trong chuyện như này.
Hạ Lan Hương hơi khó xử.
Há miệng, muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không nói ra thành lời.
Lý Thảo thấy dáng vẻ này của cô, trên mặt lập tức lộ ra vẻ không vui.
“Bác nói chứ đứa nhỏ này, ăn nói với mẹ thế nào thế? Nhà họ Cố nhà bác không kém, Tử Hiên cũng là người tài nổi bật, không xứng với cháu chỗ nào? Sao cháu lại có thái độ này hả?”
Quan Ân Tuyền cười lạnh.
“Vâng, cháu biết Cố Tử Hiên rất ưu tú, không phải là anh ta không xứng với cháu, là cháu không xứng với anh ta, như này đã được chưa?”
Cô ta quay đầu nhìn Hạ Lan Hương, mặt sa sầm, lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ cũng không cần tốn tâm tư tính toán cho con, con nói thật với ba mẹ vậy, con có người mình thích rồi, hơn nữa, cả đời này, không phải anh ấy thì không gả!”
Còn nữa, đừng tưởng là con không biết trong lòng mọi người tính toán cái gì, Quan – Cố hai nhà liên hôn, bên phía Quan Thu Hà không lôi kéo được, nên mới nhìn tới con, cũng không nghĩ xem nhà chúng ta là họ xa tới tận đâu rồi, thật sự có chuyện tốt có thể tìm tới con sao? Con khuyên ba mẹ nghĩ cho kỹ đi!”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi, không hề quay đầu lại mà đi vào phòng ngủ.
Trong phòng khách, Hạ Lan Hương và Lý Thảo bị cô ta nói như thế, ngây người, một lúc sau mới phản ứng lại được.
Hạ Lan Hương hơi hậm hực, Lý Thảo thì lập tức bừng lửa giận.
“Con nhóc chết tiệt! Nó nói linh tinh cái gì thế? Chúng tôi nào có tính toán gì chứ? Tử Hiên nhà chúng tôi nhìn trúng nó là may mắn của nó, nó chịu thì chịu, không chịu thì thôi, thật sự coi là chúng tôi cầu xin nó không bằng!”
Lý Thảo nói như thế, Hạ Lan Hương cũng không đồng ý nữa.
Bà ta nhìn đối phương, lạnh lùng nói: “Được rồi, chúng tôi biết nhà họ Cố các người hơn nhà chúng tôi, không cầu cạnh chúng tôi cái gì, hơn nữa, đây là con gái tôi, nó có muốn hay không đương nhiên nó nói mới tính, bà kêu gào ở đây làm gì?”
“Bà!”
Lý Thảo không ngờ Hạ Lan Hương vào trận liền chỉ giáo bà ta, tức đến mức hồi lâu cũng không nói được câu nào.
Cuối cùng, bà ta hung dữ vung tay lên, tức giận nói: “Được! Coi như tôi nhìn nhầm nhà bà, cuộc hôn nhân này không thành thì thôi, tôi cũng không thèm!”
Nói xong, xoay người rời đi.
Trên tầng, Quan Ân Tuyền nghe thấy tiếng đóng của “rầm” một cái, lúc này mới nhắm mắt lại, thở phào một hơi.
Mà ở một nơi khác, trong khách sạn.
Quý Vân Thư mơ màng tỉnh dậy, đầu hơi đau, giống như đã say cả một đêm vậy, sức lực cả người giống như bị rút cạn, mềm nhũn, cả người không có sức.
Anh ta mở mắt ra, quay đầu nhìn xung quanh, đầu óc nặng trịch, ý thức mơ hồ suy nghĩ xem mình đang ở đâu.
Khi ánh mắt nhìn thấy logo khách sạn trên tường, mắt liền ngưng lại, vuốt mặt tỉnh táo lại, ngồi dậy.
Nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy cả căn phòng chỉ có một mình anh ta, nào có còn người nào khác?
Sắc mặt anh ta thay đổi, ký ức mơ hồ về tối qua ùa về trong đầu, anh ta nhớ rõ ràng cô gái kia phản kháng và đau khổ, và cả dáng vẻ khóc thất thanh của cô ta.
Lòng thắt lại, cắn răng, mắng một câu: “Shit!”
Sau đó, lật người xuống giường.
Hơn 10 phút sau, Quý Vân Thư đánh răng rửa mặt xong xuôi, đi ra khỏi nhà tắm.
Khi đang mặc quần áo, lại vô tình nhìn thấy có một thứ bằng vàng trên giường.
Anh ta hơi ngừng một lát, đi tới, nhặt thứ kia lên, liền thấy một chiếc vòng tay hình lá cây đặc biệt, lòng không khỏi thắt lại.
Chiếc vòng tay này là của ai, đương nhiên là anh ta nhớ, cô gái mặt mày hoảng hốt tối qua, trên cổ tay đeo chiếc vòng này sao?
Nhớ tới cô ta, anh ta thở dài, hơi phiền muộn.
Cất chiếc vòng kia vào túi, sau đó kéo cửa rời đi.
Về tới viện nghiên cứu, làm xong một ca phẫu thuật, mới nghe nói hôm nay Quan Ân Tuyền xin nghỉ, không đi làm.
Mặc dù anh ta cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không để ý.
Ăn trưa xong, vì tối qua không nghỉ ngơi đủ, lại thêm hơi đau đầu, thế nên chiều cũng xin nghỉ, định về nhà nghỉ ngơi một lúc.
Lúc này, trong phòng khách nhà họ Quý.
Năm nay bà Quý chi hơn 40 tuổi, đang ở độ tuổi cực kỳ tao nhã.
Hôm nay vừa từ nước ngoài về, liền gọi một đám bạn thân thường ngày chơi khá thân tới đánh bài.
Vừa đánh bài, vừa chia quà mà mình mang từ nước ngoài về tặng cho bọn họ.
Lúc này, mọi người ngồi thành từng tốp 3-5 người, tám chuyện, đánh bài, cực kỳ thoải mái.
Bà Quý ngồi ở giữa, bên cạnh là vài quý bà, thấy bà ta cười mãi không dừng, không khỏi tò mò hỏi: “Sao hôm nay bà vui thế này, có chuyện vui gì chia sẻ với chúng tôi đi?”
Bà Quý mỉm cười, nhìn bà ta, do dự một lát, cuối cùng cũng không nhịn được mà chia sẻ niềm vui cùng các chị em.
Bà ta sán tới, nhỏ giọng nói: “Tôi kể với mấy bà, các bà không được nói ra ngoài nha, tôi cảm thấy tôi sắp được bế cháu rồi.”
Cả đám người sững sờ, không dám tin, nhìn chằm chằm bà ta: “Nhanh như thế? Không phải Vân Thư nhà bà chưa có bạn gái sao?”
Bà Quý nhướn mày: “Chờ nó tìm bạn gái, đó phải là chuyện của mùa quýt sang năm, có mà chạch đẻ ngọn đa rồi cũng chưa chắc nó đã tìm được bạn gái.”
Cách so sánh này khiến đám bạn không nhịn được mà phì cười, trợn tròn mắt nhìn bà ta: “Nào có ai làm mẹ mà nói con trai mình thế chứ? Bị Vân Thư nghe thấy, cẩn thận nó tính sổ với bà.”
Bà Quý hừ lạnh: “Nó dám?”
Một quý bà trong đó hơi tò mò, hỏi: “Sao bà lại nói mình sắp được bế cháu rồi?”
Nhắc tới cái này, bà Quý hơi ngại, do dự một lát, khua tay: “Bà qua đây, tôi nói nhỏ với bà.”
Thế nên người kia ghé tai tới, bà Quý nói nhỏ vài câu bên tai bà ta.
Đối phương nghe xong liền trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin.
Bà ta ngây người ở đó, hồi lâu mới tỉnh táo lại, sau đó không biết lại nghĩ tới cái gì, bật cười thành tiếng, lắc đầu.
“Bà làm như này, Vân Thư sẽ giận đấy!”
Bà Quý khinh thường, bĩu môi: “Nó giận? Tôi còn chưa giận nó giận cái gì? Bà xem xem nó đã bao tuổi rồi, 27 rồi, tôi đã nói với nó lâu rồi, cho dù là cô gái như nào, nó đưa một đứa về trước, cho dù là để tôi thấy chút hy vọng cũng được.
Được chưa? Đã bao nhiêu năm rồi, nó chưa từng dẫn một đứa nào về cho tôi, nếu không phải là do tôi sinh ra, tôi còn nghi ngờ về phương diện kia nó có vấn đề!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...