Lục Lan Chi cúi đầu, trên cơ bản coi như nằm trong dự đoán của Lục Trình Niên.
Lục Trình Niên đồng ý xong hẹn về nhà cũ vào buổi tối.
Cảnh Ngọc Ninh về đó trước, đánh tiếng với bà cụ, làm cho bọn họ chuẩn bị tâm lý.
Tối đó ba người lần lượt về nhà cũ họ Lục.
Nhà cũ họ Lục, bà cụ nghe xong thì tức giận không nhịn được.
Trước khi Lục Lan Chi tới thì trong nhà đã xảy ra tiếng vang lớn, ly trà đã rớt bể mấy cái.
Cảnh Ngọc Ninh khuyên nhủ: “May là cô đã nói chuyện này cho chúng cháu biết, quay đầu là bờ, bà nội cũng đừng nóng giận, nói cho cùng bởi vì giận dỗi mới xảy ra chuyện này, chúng ta không thể nhất thời tức giận mà làm cho mọi chuyện ngày càng tệ hơn, vẫn nên bình tĩnh xử lý thì quan trọng hơn.”
Bà cụ thở dài.
“Bà biết, cháu yên tâm đi, bà cũng chỉ tức giận một lúc, có thể làm gì nó chứ? Lát nữa nó đến đây, bà không mắng nó là được.”
Đồng ý thì đồng ý, nhưng khi Lục Lan Chi thật sự đến thì bà cụ vẫn không nhịn được, mắng chửi bà ta một trận.
Lục Lan Chi tự biết đuối lý, ai mắng cũng nhịn, không lên tiếng.
Bà cụ nổi giận xong thì lửa giận trong lòng cũng biến mất đi, lúc này mới bắt đầu giải quyết vấn đề.
Nói cho cùng chuyện này vô cùng đơn giản.
Chỉ cần một người có chỉ số thông minh bình thường thì có thể nhìn ra được, Lục Lan Chi lại bị người ta lừa gạt.
Điều khó khăn là bà ta không biết, cũng không giữ lại bằng chứng gì, mỗi lần đều tự mình chọn đá và tự nguyện mua.
Trừ khi sử dụng thủ đoạn đặc biệt, nếu không thì rất khó chứng minh đối phương đặt bẫy lừa bà ta.
Mặc dù nhà họ Lục có rất nhiều thủ đoạn, nhưng hiện tại là thời điểm nhạy cảm, bởi vì cây to đón gió lớn, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bùi Hiếu có thể tổ chức cược ngọc lớn ở Kinh Đô như vậy thì chắc chắn sau lưng có người chống lưng, trước đó Tô Thâm điều tra được ông ta và nhà họ Cố có liên hệ với nhau, rất có thể chỗ dựa là nhà họ Cố.
Khi liên quan đến chuyện hai nhà Lục và Cố thì không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lục Trình Niên suy nghĩ: “Cháu có thể cho người nghĩ cách giải quyết chuyện này, nhưng trong khoảng thời gian này cô tốt nhất đừng xuất hiện ở Kinh Đô, tránh cho gây thêm phiền phức.”
Lục Lan Chi lập tức không muốn.
“Trình Niên, cháu muốn đuổi cô đi sao? Cô không đi đâu cả, cô phải ở Kinh Đô!”
Bà cụ tức giận nói: “Đừng làm bậy nữa! Hiện tại mọi người đang dọn dẹp hậu quả của con đấy! Con cho rằng ai cũng bằng lòng giải quyết chuyện này giúp con sao?”
Bà cụ quát một tiếng, Lục Lan Chi lập tức mất hết khí thế.
Một lát sau bà ta mới tủi thân nói: “Được rồi, vậy con muốn đi nước F.”
“Không được!”
Bà cụ tức giận ngăn cản, lạnh lùng nhìn bà ta một cái.
“Con đừng nghĩ nữa! Ngày mai mẹ đặt vé máy bay đến chỗ dì Tô của con ở nước M, mẹ sẽ cho người trông chừng con, con đừng hòng chạy loạn khắp nơi! Chuyện này chưa được giải quyết xong thì con không được đi đâu cả.”
Lục Lan Chi lập tức không phục hét lên.
“Mẹ, con đã hơn ba mươi tuổi rồi, không phải ba tuổi, mẹ trông chừng con giống như trẻ con sao?”
Bà cụ hừ lạnh một tiếng.
“Mẹ thấy chỉ số thông minh của con cũng không khác gì đứa trẻ ba tuổi.”
Lục Lan Chi: “…”
Nếu bà cụ đã quyết định, ai cũng không thay đổi được.
Cuối cùng bà cụ tuyên bố kết thúc buổi họp gia đình này.
Lục Trình Niên cùng Cảnh Ngọc Ninh tự nhiên phải về biệt thự Phong Kiều.
Bà cụ lo lắng Lục Lan Chi lại gây chuyện, vì vậy không cho bà ta đi, nói bà ta ở nhà cũ họ Lục, sáng mai ngồi máy bay rời đi.
Khi ra ngoài Lục Lan Chi bỗng nhiên gọi Cảnh Ngọc Ninh.
Bà ta nhìn Lục Trình Niên cười nói: “Trình Niên, cô có mấy câu muốn nói với Ngọc Ninh, cháu có thể cho bọn cô nói chuyện riêng được không?”
Lục Trình Niên nhíu mày nhìn Cảnh Ngọc Ninh liếc mắt một cái.
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu ra hiệu với anh.
“Anh lên xe trước chờ em đi! Em sẽ đến ngay.”
Lúc này Lục Trình Niên mới gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi anh đi, Lục Lan Chi vốn tươi cười nhanh chóng xụ mặt xuống.
“Cảnh Ngọc Ninh, có phải hiện tại cô rất vui vẻ đúng không? Vô cùng đắc ý? Tôi rời khỏi Kinh Đô, sau này không ai trông chừng cô, không ai quản lý cô, cô có thể tùy tiện nắm lấy Trình Niên nói nó phải nghe lời cô?”
Cảnh Ngọc Ninh khẽ nhíu mày, nhưng lại buông lỏng.
Cô lạnh nhạt nhìn Lục Lan Chi, đáy mắt hiện lên sự châm chọc.
“Cô gọi cháu lại là vì muốn nói những lời này sao?”
Lục Lan Chi đứng thẳng người.
“Sao vậy? Tôi không được nói sao? Đừng cho rằng tôi không biết suy nghĩ của cô, bên ngoài cô giống như muốn giúp tôi, trên thực tế cô muốn nhìn thấy tôi mất mặt!
Rất tốt, hiện tại đúng như ý của cô, tôi mất hết thể diện ở nhà họ Lục, ông bà cụ cũng thất vọng với tôi, sau này không ai nghe theo tôi, hiện tại cô hài lòng rồi nhỉ!”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu.
“Cháu chưa từng nghĩ như vậy.”
“Ồ, cô lừa ai chứ? Nói cho cùng không phải cô không hài lòng chuyện tôi vẫn luôn không thích cô và Trình Niên ở bên nhau sao? Tôi vẫn luôn tác hợp Thu Hà và Trình Niên, chắc chắn cô không thoải mái đúng không?
Vậy cô có biết hay không, Thu Hà và Trình Niên từng là người yêu, từ nhỏ lớn lên với nhau, thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, cô nói xem hiện tại cô xen vào như vậy là có ý gì?”
Cảnh Ngọc Ninh hít sâu một hơi.
Đáy lòng có chút không kiên nhẫn.
Cùng một chuyện, bà ta nói một lần thì cô sẽ có kiên nhẫn.
Nhưng bà ta nói rất nhiều lần cũng chỉ cảm thấy phiền chán, cô không hề có kiên nhẫn nghe tiếp.
Cô nhìn Lục Lan Chi, trầm giọng nói: “Nếu cô đã nói đến chuyện này thì cháu muốn hỏi một câu, nếu tình cảm của bọn họ tốt như vậy thì vì sao Trình Niên lại cưới cháu mà không phải là cô ta chứ?”
Lục Lan Chi nhất thời cứng họng.
Cảnh Ngọc Ninh trào phúng cười lạnh một tiếng.
“Cô, cháu vẫn không hiểu vì sao cô luôn không thích cháu? Cháu tự hỏi từ lúc bắt đầu cháu chưa từng lộ ác ý gì với cô, những lúc cháu không đủ lễ phép với cô cũng do cô khiêu khích cháu trước.
Cháu biết cô đối xử với Trình Niên rất tốt, những năm ba mẹ anh ấy không ở đây, cô cũng quan tâm chăm sóc anh ấy rất nhiều, cháu chưa từng phủ nhận tình thân của hai người, nhưng cô nên biết rõ người cùng bước đi với anh ấy cả đời này không phải là cô mà là cháu.
Cho dù tình thân có sâu đậm thế nào thì dưới sự thất vọng và mâu thuẫn một thời gian dài cũng sẽ từ từ hao mòn, cháu không hy vọng đến cuối cùng cô xóa sạch lòng cảm kích duy nhất giữa hai người rồi mới hối hận.
Cho nên cháu khuyên cô một câu, cô, nếu cô muốn nửa đời sau trôi qua dễ dàng thì yên phận một chút, tự quản lý bản thân cho tốt! Dù sao tương lai nhà họ Lục là của Trình Niên, mà cháu là vợ anh ấy nên mới là bà chủ thật sự của nhà họ Lục.”
Cô nói xong thì chỉ thấy sắc mặt của Lục Lan Chi xanh trắng lẫn lộn, tức giận đến mức muốn ngất xỉu, lúc này cô mới giơ tay gọi một người hầu đến.
“Cơ thể của cô không thoải mái, làm phiền cô đưa bà ta quay về nghỉ ngơi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...