Nói cách khác, mặc dù là anh cưỡng chế muốn ở lại nơi này, nhưng mà đừng hy vọng tôi sẽ quan tâm đến việc ăn uống của anh.
Tự mình động thủ, cơm no áo ấm.
Ban đầu còn tưởng là người nào đó sẽ bất mãn với cô.
Nhưng không ngờ là anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nói: “Người giúp việc đó của cô, tôi đã đuổi việc giúp cho cô rồi.”
Hoa Mộng Dao kinh ngạc.
“Cái gì chứ?”
Quý Lâm Uyên nhíu mày.
“Nghe không rõ hả?”
“Không phải, anh dựa vào cái gì mà lại đuổi người giúp việc của tôi?”
Quý Lâm Uyên lạnh nhạt cười một tiếng.
“Nếu như tôi không đuổi cô ta, chẳng lẽ chờ đến lúc cô ta giúp cô chạy trốn hả?”
Hoa Mộng Dao lập tức giận không có chỗ bùng phát.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chạy trốn đâu, hiện tại tình huống của tôi như vậy có thể chạy trốn tới đâu được đây?”
Quý Lâm Uyên căn bản không thèm để ý đến cô: “Niềm tin của cô ở chỗ tôi bằng không, tôi không tin cô.”
Hoa Mộng Dao: “…”
Cô cắn răng, cuối cùng vẫn phải đè nén cơn giận.
“Vậy anh đuổi người giúp việc đi rồi, trong khoảng thời gian này tôi ăn uống gì đây hả? Không phải là anh kêu tôi nâng cao cái bụng lớn này tự mình làm đồ ăn đó chứ?”
Quý Lâm Uyên nhìn cô một cái.
Dường như là đang suy nghĩ một chút.
“Nếu như cô thật sự có thể làm được, vậy cũng không phải là không thể.”
“Quý Lâm Uyên!”
Nhìn người phụ nữ trước mắt giống như là con mèo đang xù lông, không hiểu sao tâm trạng của Quý Lâm Uyên lại tốt hơn một chút.
“Yên tâm đi, nói đùa với cô thôi, cô thật sự cho rằng tôi máu lạnh vô tình giống như cô đó à.”
Nói xong, vỗ vỗ tay, đột nhiên thấy một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đi đến.
“Đây là người giúp việc tôi mới thuê cho cô, trước kia là vú em, cho nên so với người giúp việc tay chân vụng về của cô, cô ấy thích hợp cho cô hơn.”
Nói xong liền kêu người giúp việc mới chào hỏi với cô.
Người giúp việc mới tên là Candy, tướng mạo bình thường, tính cách nhiệt tình, nói cho cô nghe một loạt những thứ mà cô ta quen thuộc.
Trong lòng của Hoa Mộng Dao có cơn tức, nhưng mà lúc này lại không thể bùng phát được, mà cho dù như thế nào thì Candy cũng vô tội, nói chung vẫn không thể nổi giận với người ta được, bởi vì vậy cô đành phải gật đầu đồng ý với anh.
Quý Lâm Uyên thấy cô không có ý kiến liền cho Candy đi làm cơm, mình thì cầm sách ngồi ở trên ghế sofa xem.
Hoa Mộng Dao nhìn thấy anh có bộ dạng không xem mình như là người ngoài, cũng chỉ cảm thấy giận không có chỗ phát tiết, quay người trở về phòng ngủ của mình.
…
Buổi trưa, Cảnh Ngọc Ninh mới nghỉ trưa xong đang chuẩn bị trang điểm để quay cảnh buổi chiều thì nhận được cuộc gọi của Hoa Mộng Dao.
Hiện tại cô đang quay một bộ phim chốn công sở đô thị, nữ chính là một giám đốc điều hành đứng đầu công ty, giữa tình yêu và sự nghiệp có xen lẫn một vài chuyện bối rối.
Cho đến bây giờ cô cũng chưa từng quay phim công sở, chuyện này đối với cô mà nói xem như là một thách thức.
Cô nhận điện thoại của Hoa Mộng Dao, cô đưa tay kêu thợ trang điểm đợi một chút, sau đó đứng dậy đi qua một bên khác nghe máy.
“Mộng Dao, sao vậy?”
“Cảnh Ngọc Ninh…”
Hoa Mộng Dao ở bên kia muốn nói rồi lại thôi.
Cảnh Ngọc Ninh nghe ra giọng điệu của cô không giống như bình thường, nhíu mày lo lắng hỏi: “Sao vậy, có phải là xảy ra chuyện không?”
“Không có.”
Hoa Mộng Dao vội vàng giải thích: “Không xảy ra việc gì hết, cậu đừng lo mà, chỉ là tớ muốn thương lượng với cậu một chút thôi chuyện, là…”
Cô mấp máy môi, có nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thể nói ra khỏi miệng.
Cảnh Ngọc Ninh khuyên: “Có cái gì thì cậu cứ nói đi, mối quan hệ của hai chúng ta còn cần phải kiêng kị cái gì đâu chứ?”
Hoa Mộng Dao nhẹ nhàng thở ra rồi mới lên tiếng nói: “Thật ra thì cũng không có gì đâu, tớ chỉ là muốn nói nếu như công việc của cậu bận rộn quá thì đến lúc đó bé cưng sinh ra, cậu cũng không cần phải gấp gáp đến đâu.”
Hoa Mộng Dao vẫn còn chưa nói xong thì Cảnh Ngọc Ninh đã nhạy cảm phát hiện trong đó có chỗ không thích hợp.
Đôi mắt to tròn của cô chuyển động, đã hiểu ngay.
“Ba của đứa nhỏ xuất hiện hả?”
Hoa Mộng Dao: “…”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười: “Cậu không cần phải giấu tớ đâu, yên tâm đi, tớ không hỏi là ai đâu, chỉ là một mình cậu tha hương nơi đất khách quê người, nếu như không có người quen thuộc ở bên cạnh chăm sóc, chung quy tớ vẫn không yên lòng.”
Hoa Mộng Dao cũng biết là cô lo lắng cho mình bao nhiêu.
Chỉ có thể thành thật thừa nhận: “Ừm.”
“Đến đó hồi lúc nào?”
“Tối ngày hôm qua.”
Cảnh Ngọc Ninh suy nghĩ, tối ngày hôm qua đã đến rồi, xem ra đối phương có lẽ vẫn rất quan tâm, dù sao thì Hoa Mộng Dao cũng không phải là người không biết nặng nhẹ.
Nếu như đối phương thật sự không đáng tin thì cô sẽ không nói với Cảnh Ngọc Ninh, kêu cô không cần phải đến đó.
Cảnh Ngọc Ninh thở dài.
“Đã như vậy, thế thì tớ cũng không miễn cưỡng nữa.
Mặc dù tớ rất muốn tớ là người đầu tiên nhìn thấy con nuôi, nhưng mà ba ruột của đứa bé cũng đã đến rồi… vì để đề phòng tớ không đánh ba ruột của thằng bé ở trước mặt của con nuôi, tớ tạm thời không đến đó.”
Cuối cùng Hoa Mộng Dao vẫn nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Cảm ơn cậu, Ngọc Ninh.”
“Nè, nếu như thật sự muốn cảm ơn tớ thì nói cho tớ biết người đàn ông kia là ai đi, tớ đánh anh ta giúp cho cậu.”
Hoa Mộng Dao dừng lại một chút.
Một lát sau mới lên tiếng nói: “Sau này hãy nói tới, nếu như quả thật có cơ hội thì tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Cảnh Ngọc Ninh nghe vậy thì biết là chắc chắn giữa bọn họ còn có chuyện gì đó, chuyện tình cảm của người ta, cô cũng không thể can thiệp quá nhiều, chỉ có thể gật đầu.
Cúp điện thoại, đúng lúc nhìn thấy trợ lý tạm thời của đoàn làm phim mời đang đi đến đây kêu cô, nói là bên phía đạo diễn đang thúc giục để thở trang điểm nhanh lên một chút.
Lúc này cô mới vội vàng cất điện thoại đi sang đó ngồi để thợ trang điểm trang điểm cho cô.
Hiện tại Cảnh Ngọc Ninh cũng được coi như là một nghệ sĩ đường đường chính chính, cô quay phim cũng không phải là vì hot, càng không phải là vì tiền, đơn thuần là bộ phim đã hoàn toàn khơi gợi lên hứng thú quay của cô, bởi vậy quay phim cho đến bây giờ cô đều không hề nhìn số liệu cũng không nhìn tên phim.
Lục Trình Niên thấy cô thích như vậy, cũng để cô tùy ý.
Bởi vì tình huống đặc thù, Cảnh Ngọc Ninh cũng không tìm người đại diện cho mình, dù sao thì bản thân cô đã là một người đại diện chuyên nghiệp.
Tất cả tài nguyên đều sẽ đi qua tay của cô, đương nhiên không cần phải vẽ vời thêm chuyện.
Nhưng mà trợ lý thì thật sự rất cần, bởi vì lúc trước cô không cân nhắc đến điểm này, sau khi vào đoàn làm phim rồi mới tuyển người trong lúc vội vàng.
May mắn là lúc trước Lục Diễn Chi có người quen biết đáng tin cậy, giới thiệu cho cô một người.
Nhưng mà đối phương vẫn là một sinh viên nữ chỉ làm việc trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc nghỉ đông mà thôi, sau đó lại phải trở về đi học.
Cảnh Ngọc Ninh đang suy nghĩ về chuyện đó, xem xét sàng lọc trong công ty và chọn ra một người có tính cách điềm tĩnh hơn và đáng tin cậy hơn.
Không ngờ đảo mắt liền nhận được điện thoại của Tiểu Thanh, nói là đã sắp xếp danh sách trợ lý giúp cho cô rồi, đã gửi vào trong email của cô, nói cô có thời gian rảnh thì xem xem, tự mình chọn một người, chọn trúng ai thì gửi tên cho đối phương là được.
Thế mới biết hóa ra Tiểu Thanh đã sớm suy nghĩ kỹ giúp cho cô, lập tức không khỏi vui mừng.
Nếu như Tiểu Thanh có thể một mình gánh vác một phương, đương nhiên cô chính là người vui vẻ nhất, dù sao thì tất cả mọi việc của Tinh Huy đều là do một tay Tiểu Thanh phụ trách, mặc dù là cô nắm giữ đại cục nhưng mà có nhiều khi cũng không tiện ra mặt, vẫn do Tiểu Thanh ra mặt mới được.
Buổi chiều, sau khi quay xong Cảnh Ngọc Ninh liền dùng di động mở email ra xem một chút.
Tiểu Thanh tổng cộng gửi tới có mười người, mỗi hồ sơ lý lịch của từng người đều viết rất rõ ràng.
Tay cô di chuyển trên màn hình di động, cẩn thận nhìn mỗi một người, mãi cho đến khi nhìn người cuối cùng, cô bỗng nhiên dừng lại.
Chỉ nhìn thấy cái tên trên phần sơ yếu lý lịch, tên là Tiểu Quỳ, cô gái trong bức ảnh với gương mặt thanh tú, mái tóc ngắn ngang vai trông rất gọn gàng, nụ cười nhẹ nhàng dường như phát ra ánh sáng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...