Mà đứa trẻ này sẽ là kỷ niệm duy nhất anh cho cô!
Hoa Mộng Dao không nói ra những lời này, cô cười điềm đạm, khuôn mặt thanh tú lóe lên tia sáng dịu dàng và yên tĩnh.
“Tớ đã nghĩ rồi, tớ sẽ sinh đứa trẻ này ra, nuôi nó khôn lớn, sau này bất kể khó khăn, tớ sẽ không hối hận về quyết định của ngày hôm nay.
Hơn nữa dù có khó khăn thế nào đi nữa, chẳng phải cũng có cậu rồi sao? Mẹ nuôi của trẻ con không dễ làm chút nào, cần phải là điểm tựa cho hai mẹ con tớ, phải không?”
Cảnh Ngọc Ninh giận đến nỗi không nói nên lời.
Cô không nhịn thêm được nữa mà trợn mắt lên.
“Đúng đúng đúng, tớ là điểm tựa vững chắc cho cậu, nhưng cậu sẽ giải thích với bác Hoa thế nào? tớ nghe nói cậu đã dọn ra khỏi nhà sau khi hai người xảy ra cãi vã, có thể bác ấy sẽ không cho phép cậu sinh đứa trẻ này ra đâu.”
Hoa Mộng Dao trầm ngâm một lúc.
Sau đó, cô nói nhỏ: “Chuyện này tớ vẫn chưa nghĩ ra cách gì thỏa đáng, nếu như ông ấy không chịu tha thứ cho tớ, vậy thì chỉ có thể coi như chưa từng sinh ra đứa con gái là tớ thôi, dù sao…dù sao tớ cũng không có gì khiến ông ấy tự hào cả.”
Cảnh Ngọc Ninh nghe xong mà thấy đau khổ.
“Mộng Dao.”
Hoa Mộng Dao cười một cách miễn cưỡng, ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Tớ không sao, không cần an ủi tớ đâu, thật đấy, thời gian này tớ đã nghĩ kỹ mọi chuyện rồi, bây giờ điều quan trọng nhất là tớ phải dưỡng cái thai này cho tốt, môi trường trong nước không thanh tịnh, chuyện này tớ đã nghĩ kỹ rồi, chỉ là tạm thời chưa muốn nói ra bên ngoài, vì vậy có lẽ chắc tớ sẽ ra nước ngoài.
Chuyện mấy ngày vừa rồi, nếu cậu nhớ tớ, có thể bay qua đó thăm tớ, đợi mọi chuyện lắng xuống, tớ sẽ trở lại.”
Cảnh Ngọc Ninh trong lòng chua xót không nói nên lời.
Nhưng vì Hoa Mộng Dao đã quyết định như vậy, ngoài ủng hộ cô cũng chẳng còn cách nào khác..
Cô đứng dậy, bước đến ngôi phía đối diện, nắm tay Hoa Mộng Dao.
“Mộng Dao, bất kể cậu ở đâu, đừng quên rằng cậu còn có tớ.”
Hoa Mộng Dao cười rồi gật đầu.
….
Ba ngày sau, Hoa Mộng Dao rời đi.
Ngày hôm đó, Cảnh Ngọc Ninh ra sân bay tiễn cô, đồng thời cho cô số điện thoại của một vài người mà cô từng quen ở nước F, nếu có chuyện gấp, có thể đích thân liên lạc với cô.
Hoa Mộng Dao nói đùa rằng, năm năm trước cô tiễn Cảnh Ngọc Ninh đi, bây giờ Cảnh Ngọc Ninh tiễn cô đi, sao lại cảm thấy giống như luân hồi vậy.
Cảnh Ngọc Ninh chỉ có thể bất lực mỉm cười, từ sâu trong lòng có chút không nỡ, mặc dù ở nước F, muốn gặp lúc nào cũng được.
Nhưng dù sao cũng không thể tiện bằng ở Nam Thành được, hơn nữa bí mật mà Hoa Mộng Dao vẫn luôn không chịu nói ra khiến cô có chút lo lắng.
Tuy nhiên Cảnh Ngọc Ninh không nói ra những lời này, sau khi tiễn cô, mới quay trở lại công ty.
Hai ngày nay, Lục Trình Niên quay về Kinh Đô một chuyến, cũng coi như đưa bà cụ và An An về.
Sức khỏe của An An không tốt, cần phải kiểm tra định kỳ thường xuyên, mỗi lần đi kiểm tra Lục Trình Niên đều có mặt.
Cảnh Ngọc Ninh vốn dĩ cũng muốn đi, nhưng bên phía Nam Thành có liên quan đến vụ án của Mặc Thanh Vy, cần cô hợp tác bất cứ lúc nào, thực sự không thể rời đi được, chỉ có thể để lần sau.
Lục Diễn Chi, Nghiêm Hoàn và những người khác cũng rất vui mừng khi biết rằng cô đã trở về an toàn.
Trước đây họ không hề tin những gì mà Cảnh Diệp Nhã nói, bây giờ đã xác nhận rằng bản thân mình không đặt niềm tin sai chỗ, chỉ là nghe xong chuyện của mẹ Cảnh Ngọc Ninh, không khỏi cảm thấy có chút đau buồn.
Thế nhưng đau buồn cũng chỉ là đau buồn, công việc hằng ngày vẫn cứ phải hoàn thành.
Đêm hôm đó, Lục Diễn Chi có mời cơm ở Tiên Thủy Các, mời Cảnh Ngọc Ninh cùng đi.
Những người đến tham dự đều là tiền bối trong làng giải trí, bởi vì là tiệc riêng tư nên không có nhiều người tới dự tiệc, không được tính là xã giao.
Cảnh Ngọc Ninh nếu đã ở trong giới giải trí này, không tránh khỏi việc chào hỏi với những người này.
Lục Diễn Chi tổ chức bữa tiệc này và mời cô, dù ít dù nhiều cũng có chút thiện ý, cô cũng không thể lờ đi lòng tốt của người ta.
Tám giờ tối, trong Tiên Thủy Các mỹ lệ linh đình.
Phòng mà Lục Diễn Chi đặt là phòng trên tầng ba, bên trong là phòng tụ họp, bên ngoài có một khu vườn nhỏ, phong cảnh thực sự không tệ.
Tham gia những buổi tiệc kiểu này, không tránh khỏi việc phải uống rượu.
May mắn thay, tửu lượng của Cảnh Ngọc Ninh không tệ, vì vậy cô không có bất kỳ sự lo lắng nào.
.
Truyện Kiếm Hiệp
Những người có mặt đều là tiền bối trong giới, hầu hết họ đều có quan hệ tốt với Lục Diễn Chi.
Ban đầu mọi người đều không biết thân phận của Cảnh Ngọc Ninh, cũng chưa có gì, sau sự việc lần này, họ mới biết được cô ấy thực sự là vợ của Lục Trình Niên, họ dĩ nhiên phải biểu hiện tốt với cô.
Qua một đêm, bầu không khí cũng được coi là hài hòa và vui vẻ.
Đến khoảng mười một giờ, mọi người đều uống kha khá rồi.
Cảnh Ngọc Ninh đi vào nhà vệ sinh, lúc ra ngoài bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Lục Trình Niên.
Giọng nói của người đàn ông vẫn trầm và lạnh như trước, anh hỏi cô: “Đang làm gì vậy?”
Cảnh Ngọc Ninh đi tới ban công, vừa hóng gió vừa nói: “Uống rượu.”
“Ừm?”
Chẳng cần nhìn, chỉ cần từ âm thanh mà anh phát ra cũng đủ để biết anh đang cau mày.
Lục Trình Niên không thích cô đi xã giao, thân phận của anh đủ để cô không cần tham gia vào bất kỳ cuộc giao lưu nào.
Cảnh Ngọc Ninh không chịu nổi mà bật cười, không nhịn được để anh thêm lo ngại, cô cười nói: “Lục Diễn Chi đã tổ chức một bữa cơm, đều là những tên tuổi lớn trong giới, bảo em tới chào hỏi một tiếng.”
Giọng người đàn ông dịu đi: “Em uống bao nhiêu rượu rồi chứ?”
“Cũng chẳng uống bao nhiêu, họ đều là tiền bối đi trước, không tiện bắt em uống nhiều, hơn nữa nếu có anh ở đấy, ít nhiều cũng sẽ phải cho thể diện, nên em cũng coi như nhặt được món hời.”
Lục Trình Niên nghe xong cũng cười lên: “Cái này mà là món hời gì chứ? Nếu không muốn giao du với bọn họ thì không cần phải giao du.
Có tôi ở đây, ai dám bắt nạt em chứ.”
Lời nói của anh tuy là nói ra tùy ý nhưng khi lọt vào tai người ta lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Khóe môi Cảnh Ngọc Ninh khẽ cong lên một cái đầy dịu dàng, gật gật đầu: “Ừm, biết rồi.”
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, trong lòng Lục Trình Niên bỗng dưng thấy tốt hơn một chút, trầm giọng nói: “Sáng mai tôi về, ra sân bay đón tôi?”
Cảnh Ngọc Ninh chững lại một lúc, không ngờ lần này lại nhanh như vậy, thế là cô gật đầu đồng ý.
Hai người nói thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Cảnh Ngọc Ninh đứng hóng gió thêm một lúc nữa, cảm thấy rượu đã hết, mới bước lên trước chuẩn bị đi về.
Không ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một thanh niên đang bước về phía mình.
“Tạ Kiêu? Sao cậu lại ở đây?”
Tạ Kiêu vẫn xuất hiện với dáng vẻ đẹp trai tuấn tú ấy, trên tay cầm ly rượu vang.
“Có buổi tiệc, mau lại đây ngồi, chị dâu, sao chị không cùng anh trai em về Kinh Đô, ở lại đây làm gì chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh cười: Chỉ cho phép cậu xã giao, không cho phép tôi?”
Tạ Kiêu sờ sờ mũi: “Đây chẳng phải là có anh em rồi mà nên chị đâu cần đi xã giao làm gì.”
Thật là, hai anh em nhà này, quả nhiên không phải người nhà không được.
Cảnh Ngọc Ninh lướt nhìn thời gian, phát hiện thời gian không còn sớm, cho nên không có ý định lại cùng anh ta tán gẫu.
“Được rồi, chị phải vào trong đó đây, uống ít thôi, biết chưa?”
Tạ Kiêu gật đầu.
Sau đó Cảnh Ngọc Ninh mới bước vào trong phòng.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị một người khác đẩy từ trong ra, một người đàn ông say khướt đang bịt miệng ngã nhào ra ngoài.
Cảnh Ngọc Ninh bị dọa một phen, cô vừa tới cửa, người đàn ông đó bị ngã ra ngoài, trực tiếp đâm sầm vào người cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...