Hoa Mộng Dao thấy cô bình tĩnh như vậy thì gần như phát điên.
“Ninh Ninh! Cậu cũng không phải ngày đầu tiên ở trong giới này, tớ với cậu đều biết dư luận đáng sợ nhường nào, nếu cậu muốn đi con đường diễn viên này thì không thể không quan tâm những điều này.
Tớ nói cậu nghe, đôi lúc nói có thể kiểm soát cũng có thể kiểm soát được, nhưng một khi mất kiểm soát thì ngay cả anh Lục nhà cậu cũng chưa chắc đã giúp cậu đảo ngược tình thế.
Hết cách, có tiền cũng không ngăn được những cái miệng bẩn thỉu đó! Đến lúc đó tương lai của cậu sẽ thế nào? Lẽ nào cứ để mặc cho con mụ kia phá hỏng thế này sao?”
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười, trong lòng có chút ấm áp.
“Dao Dao, cảm ơn cậu đã quan tâm, tớ biết rồi, cậu đừng lo lắng.”
“Cậu biết cái gì! Đám fans của Cảnh Diệp Nhã sắp mở tiệc ăn mừng rồi kia kìa, còn cậu thì lại không hề có động tĩnh gì, làm sao có thể khiến người khác không lo lắng?”
Cảnh Ngọc Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra tớ cũng không nhất thiết phải đi theo con đường diễn viên.
Tớ thích một cuộc sống ổn định, chứ không phải lối sống trôi nổi bất định của những người nổi tiếng, cậu biết mà.”
“Cậu!”
Hoa Mộng Dao bực đến mức không biết phải nói gì.
“Cậu không thích làm diễn viên thì còn đi đóng phim làm gì?”
Cảnh Ngọc Ninh cong môi cười.
“Điều này ấy à, đương nhiên là có một số người cần gì, tớ sẽ làm đó! Cậu chưa nghe câu ‘Đi đường của người khác để họ không có lối mà đi’ à?”
Hoa Mộng Dao: “…”
Sao đột nhiên cô cảm thấy người bạn này của mình hơi khác so với những gì mình biết nhỉ?
Tà ác vậy sao?
Nhưng cô thích!
Hoa Mộng Dao nghe cô nói vậy, cuối cùng cũng thoáng yên tâm hơn một chút.
Nhưng trong lòng vẫn lo lắng: “Bây giờ cậu định làm thế nào? Hay là tớ giúp cậu tung tin đồn nhé? Cậu tự giải thích có lẽ những người đó sẽ không tin, cộng thêm nếu Mộ Ngạn Bân cũng theo Cảnh Diệp Nhã thì đến lúc đó cậu thảm rồi.
Dù sao tớ cũng có chút địa vị trong giới, bình thường không quan tâm đến những điều này nên lời tớ nói sẽ có sức thuyết phục hơn, có lẽ có thể giúp cậu.”
Nghe cô ấy nói vậy, Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp.
Cô mỉm cười: “Không cần đâu, cậu yên tâm, tớ tự có cách giải quyết.”
“Thật sao?”
“Ừm, không lừa cậu đâu, thật đấy.”
Hoa Mộng Dao thấy cô nói tự tin như vậy, cũng biết cô không phải người hay mạnh miệng nên mới yên tâm.
Sau khi cúp máy, Cảnh Ngọc Ninh lại nhận được điện thoại của Mộ Trình Thiên.
Cô nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình thì cong môi cười lạnh lùng.
“Alo, bác Mộ ạ?”
“Ninh Ninh à! Thật xin lỗi đã làm phiền cháu lúc muộn thế này, cháu ngủ chưa?”
Cảnh Ngọc Ninh đứng dậy tới bên cửa sổ, nhìn màn đêm bên ngoài, vẻ mặt bình tĩnh: “Chưa ạ, bác có chuyện gì không ạ?”
Giọng điệu Mộ Trình Thiên nghe có vẻ do dự và lúng túng: “Là thế này, chắc cháu đã thấy những tin đồn trên mạng rồi phải không?”
Cảnh Ngọc Ninh “vâng” một tiếng.
“Đúng là trong chuyện này nhà họ Mộ có lỗi với cháu.
Bác không ngờ Diệp Nhã lại nói với truyền thông như vậy.
Chuyện của cháu và Ngạn Bân là lỗi của nó, bác thay mặt nó xin lỗi cháu.”
Cảnh Ngọc Ninh cười nhẹ: “Một năm trước bác Mộ đã thay anh ấy xin lỗi cháu, cháu cũng đã nhận lời xin lỗi của bác rồi cho nên cháu nghĩ hôm nay bác không cần phải xin lỗi nữa đâu.”
Mộ Trình Thiên ngượng ngùng cười khan hai tiếng.
“Đúng, đúng! Chủ yếu là tin đồn lần này ảnh hưởng rất lớn đến cháu, bác Mộ cũng biết điều này.
Cháu đừng lo, bác sẽ trừng phạt thằng nhóc thối tha không hiểu chuyện kia, để nó đích thân đến tận cửa xin lỗi cháu…”
Cảnh Ngọc Ninh ngắt lời ông ta: “Bác Mộ muốn nói gì cứ nói thẳng đi ạ! Không cần phải vòng vo thế đâu.”
Mộ Trình Thiên khựng lại.
Có cảm giác xấu hổ khi bị người khác nhìn thấu tâm sự.
Nhưng ông ta đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, không còn là người sẽ bối rối vì chút chuyện nhỏ này.
Chẳng mấy chốc ông ta lại nói: “Nếu cháu đã nói vậy thì bác cũng nói thẳng luôn.”
“Lúc trước bác đã đồng ý với cháu ba công ty, mong cháu đừng truy cứu những chuyện này nữa.
Cháu là người đáng tin cậy, một năm nay cháu đã làm rất tốt, là Ngạn Bân và Cảnh Diệp Nhã không hiểu chuyện, năm lần bảy lượt xúc phạm cháu.
Nhưng bác vẫn mong cháu có thể tha cho hai đứa nó, cháu muốn điều kiện gì thì cứ đưa ra.”
Cảnh Ngọc Ninh cong môi cười lạnh lùng.
“Trong lòng bác Mộ, cháu vẫn là một cô gái thực tế mà hám của nhỉ!”
Mộ Trình Thiên lại nghẹn họng.
Ông ta thở dài.
“Không phải thực tế và hám của, bác Mộ chỉ thấy cháu là một cô bé thông minh, người thông minh thì luôn biết lựa chọn thế nào mới là có lợi nhất cho mình.
Trong lĩnh vực kinh doanh, hai bên cùng thiệt hại không phải là lựa chọn tốt nhất, đôi bên cùng có lợi mới là điều kiện để phát triển ổn định.
Ninh Ninh, nhà họ Mộ bỏ lỡ cháu là nhà họ Mộ không có phúc đó, bác mong cháu nể mặt bác đích thân cầu xin mà cho bác Mộ chút mặt mũi!”
Điện thoại im lặng vài giây.
Khi Mộ Trình Thiên cho rằng cô sẽ từ chối thì bỗng nghe được một từ rất nhẹ: “Được!”
Ông ta chợt sững sờ.
Cảnh Ngọc Ninh cười nhẹ: “Cháu đồng ý với bác, nhưng cháu muốn 10% cổ phần Tập đoàn Cảnh thị trong tay Cảnh Diệp Nhã.”
Mộ Trình Thiên mở to mắt.
“Nhưng… Cảnh thị không do bác quyết định.”
“Có thể leo lên làm thân gia với nhà họ Mộ, người nhà họ Cảnh rất vui mới phải! Họ rất muốn được tâng bốc bác nên sẽ không từ chối yêu cầu của bác đâu.
Hơn nữa dùng 10% cổ phần để đổi lấy danh tiếng của Cảnh Diệp Nhã đã là rất hời rồi.
Bác yên tâm, chỉ cần cổ phần được chuyển sang tên cháu, cháu đảm bảo sẽ không bao giờ nhắc tới mối quan hệ của ba chúng cháu nữa, không phá hỏng chuyện tốt của hai người họ.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không vột, đứng đó chậm rãi chờ đợi.
Sau khoảng nửa phút, cuối cùng Mộ Trình Thiên cũng lên tiếng.
“Được! Bác sẽ nói chuyện với họ, nhưng thành công hay thất bại, bác không dám đảm bảo.”
Cảnh Ngọc Ninh cong môi cười: “Vậy vất vả cho bác Mộ rồi.”
Cúp điện thoại, Cảnh Ngọc Ninh quay đầu nhìn Tống Linh đang ngồi trên sofa trừng mắt nhìn mình.
Cô khẽ nhướn mày: “Muộn thế này rồi sao em vẫn chưa về phòng ngủ đi? Còn ngồi đây làm gì?”
Tống Linh bất mãn nói: “Ninh Ninh, sao chị có thể ra điều kiện như vậy với ông ta? Chị muốn gì ông chủ đều có thể cho chị mà.
Đừng nói chỉ là 10% cổ phần của Cảnh thị, cho dù chị muốn cả Cảnh thị thì ông chủ cũng có thể lấy về cho chị! Việc gì chị phải bao che giúp họ?”
Cảnh Ngọc Ninh bật cười.
Cô bước đến véo má Tống Linh: “Đồ ngốc, chị Ninh Ninh của em là người ngốc như vậy sao? Cảnh Diệp Nhã quan tâm đến danh tiếng của mình như thế, chị sẽ ngu ngốc đến mức hy sinh bản thân làm váy cưới cho họ à?”
Tống Linh trợn trừng mắt.
“Vậy vì sao vừa nãy…”
Cảnh Ngọc Ninh cong môi cười mỉa.
“Vì một số người chưa từng nếm thử mùi vị của mất đi, chị muốn để họ thử xem, cho họ mở to mắt nhìn thứ mình quan tâm nhất bị người khác lấy đi từng cái là cảm giác gì!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...