Ngược lại, Cảnh Diệp Nhã rất quan tâm.
Dù sao bộ phim vẫn đang trong quá trình quay, thậm chí trailer còn chưa được công bố, tất cả mọi tin tức chỉ có thể dựa vào những bức ảnh chụp vội ở hiện trường mà truyền đi.
Vì vậy phóng viên vừa bước vào, Cảnh Diệp Nhã đã bắt đầu ra vẻ, trở lại làm nàng tiên nhỏ dịu dàng.
“Chị à, cảnh tiếp theo là cảnh quan trọng nhất của bộ phim, chị phải diễn thật tốt nhé, đừng kéo tiến độ của mọi người chậm lại đó.”
Cảnh Ngọc Ninh hờ hững nhìn cô ta, nhẹ giọng nói: “Tự lo cho mình đi!”
Cảnh Diệp Nhã mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Nhiều phóng viên có mặt ở đây như vậy, đương nhiên tôi sẽ diễn tốt rồi, nhưng chị đó, đừng cho rằng thời gian trước diễn tốt là tưởng kỹ năng diễn xuất của mình ổn rồi.
Diễn xuất mà chỉ dựa vào cố gắng thôi thì vô dụng, còn cần tới thiên phú.
Cảnh quay hôm nay đòi hỏi sức bật rất lớn, nếu diễn không đạt, mọi người đều tận mắt chứng kiến, lúc đó có tin đồn gì, tôi cũng không giúp được chị đâu.”
Cảnh Ngọc Ninh dửng dưng nhìn cô ta, như đang xem một vở hài kịch.
Cảnh Diệp Nhã thấy cô không nói gì thì nghĩ rằng cô đã bị ảnh hưởng bởi lời nói của mình, lúc này cô ta mới cười đắc ý quay người đi.
Vị trí máy quay đã đặt xong, ai nấy đều sẵn sàng để quay.
Trong phân cảnh này, nhân vật nữ chính Phú Sát Xuân do Cảnh Ngọc Ninh thủ vai, sau khi trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ cuối cùng cũng được lên ngôi Hoàng hậu.
Mà Hoàng hậu Nữu Hỗ Lộc Ngọc Lan trước kia vì âm mưu quỷ kế bị bại lộ nên tự gánh lấy hậu quả, làm mất lòng Hoàng đế, bị phế hậu, tống vào đại lao.
Tân hậu và phế hậu gặp nhau trong lãnh cung, tân hậu ban cho nàng ta một ly rượu độc để tự sát.
Trước khi chết, phế hậu không cam lòng nhìn tân hậu sống cuộc đời êm ấm nên đã tiết lộ thủ phạm thực sự ra lệnh cho nàng ta sát hại cả nhà tân hậu, thực ra chính là đương kim Hoàng đế.
Tình tiết rất máu chó nhưng không thể không nói biên kịch đảo ngược tình thế rất hay, rất hiểu tâm lý khán giả.
Phân cảnh này đương nhiên trở thành điểm nhấn của toàn bộ phim.
Vì vậy mọi người đều phải chuẩn bị trước.
Tối qua sở dĩ Lâm Thư Phàm gọi Cảnh Ngọc Ninh tới vào giữa đêm thật ra cũng vì lo lắng cô sẽ không diễn tốt cảnh này nên muốn nói thêm với cô.
Mặc dù trước giờ cô vẫn luôn diễn tốt nhưng những cảnh đó tương đối ổn định, không như hôm nay cần phải điều chỉnh cảm xúc rất nhiều.
Nhưng không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại bị người khác tính kế.
Lâm Thư Phàm rất bực bội nên cả đoàn làm phim hôm nay cũng có chút áp lực.
Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ thì bắt đầu quay.
Lãnh cung vắng vẻ, đìu hiu, cung điện đổ nát, trong sân cỏ dại mọc um tùm, cây liễu cổ thụ cong queo trồng dưới góc tường, vào thời tiết xuân về hoa nở thế này mà phần lớn lá cây đều ngả vàng, có thể thấy không được ai chăm sóc.
Những viên gạch xanh trên đất phủ đầy rêu, nếu không cẩn thận rất dễ bị ngã, chỗ nào cũng có mùi ẩm mốc khó chịu, không khí ẩm ướt xộc vào mặt khiến người ta bịt mũi.
Cảnh Ngọc Ninh thầm nghĩ, không biết đoàn làm phim tìm được khoảng sân vắng vẻ, hoang vu thế này ở đâu.
Sân không lớn, đi vài bước là tới trước nhà, hai nha hoàn phía sau tiến lên mở cửa, sau đó một công công khom người báo cáo: “Hoàng hậu nương nương giá đáo!”
Nhưng không có ai ra đón.
Cung điện u ám, ánh sáng rất tối, khi cửa mở ra, bụi bặm và mùi ẩm mốc xộc tới.
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày, hai cung nữ bên cạnh chắn trước mặt cô quạt quạt trong không khí, cố gắng quạt bay mùi hương gay mũi này.
Cô giơ tay ngăn cản động tác của họ, sau đó nhấc váy bước vào.
Ở bên ngoài đã có thể cảm nhận được sự tiêu điều và đổ nát của lãnh cung, bước vào trong, cảm giác này càng rõ ràng hơn.
Chỗ nào cũng phủ đầy bụi, các góc cung điện giăng kín mạng nhện, trên đó còn có một vài con muỗi khô, và một số loài bò sát rất nhỏ đang bò qua.
Trong điện cũng không có đồ đạc gì, ngay cả bàn ghế cũng rơi bừa bãi dưới đất, phía Đông thiếu một chân, phía Tây gãy một góc bàn, nhìn sơ qua cũng biết đã được đặt ở đây rất nhiều năm.
Trong phòng có một mùi ẩm mốc khó ngửi, một sập gỗ đơn sơ được kê ở trong góc phía Đông, có người đang nằm trên đó.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, người đó gắng gượng ngồi dậy.
Trang phục màu lam trên người nàng ta đã bẩn đến mức không nhìn ra màu gốc, tóc tai bù xù, vừa thấy người tới, trong mắt nàng ta chợt loé lên tia phẫn hận.
“Ngươi đến làm gì?”
Cảnh Ngọc Ninh phất tay ra lệnh cho người trong cung lui ra, sau đó mới cười nhẹ bước tới.
“Nghe nói Hoàng hậu nương nương bị bệnh nên ta tới thăm, sao thế? Có vẻ nương nương rất bất ngờ?”
Tiếng “Hoàng hậu nương nương” như một mũi kim thép đâm vào lòng Cảnh Diệp Nhã.
Nhớ lại khi xưa, nàng ta từng là Hoàng hậu luôn ở trên cao, là nữ nhân cao quý nhất toàn bộ Đế quốc, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Ca ca nàng là Đại tướng quân, trong tay nắm giữ lực lượng quân đội hùng hậu, ngay cả Hoàng thượng cũng phải kiêng nể nàng ba phần.
Mà nữ nhân trước mắt này chỉ là một cung nữ tầm thường nhỏ bé, giống như con sâu cái kiến ham sống, chỉ cần nàng giẫm nhẹ một chút dưới chân là có thể nghiền nát thành từng mảnh.
Nhưng giờ đây, nữ nhân này đã thế chỗ nàng và trở thành tân Hoàng hậu.
Còn nàng lại phải ở trong cung điện đổ nát này, trở thành phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, người người hắt hủi.
Hahahahaha…
Thật đáng buồn, nực cười!
Cảnh Diệp Nhã cười một cách thê lương, trong tiếng cười mang theo vô số nỗi đau.
Hồi lâu sau ả ta mới ngừng cười, lạnh lùng nhìn Cảnh Ngọc Ninh, chế nhạo: “Thắng làm vua thua làm giặc, ta không có gì để nói cả, nếu hôm nay ngươi tới để xem trò cười của ta thì ngươi đã được như ý nguyện rồi đấy! Cút đi!”
“To gan! Dám nói với Hoàng hậu nương nương như thế!”
Cảnh Ngọc Ninh giơ tay ra hiệu cho cung nữ không mắng nhiếc nữa.
Cô hờ hững nhìn người trước mặt, từng bước đi tới.
“Ngươi nghĩ, bây giờ ngươi còn trò cười gì để cho ta xem nữa?”
Theo bước chân Cảnh Ngọc Ninh, ánh sừng di chuyển từng chút từng chút về phía trước, cuối cùng dừng lại ở nơi cách Cảnh Diệp Nhã một bước.
Cảnh Ngọc Ninh hơi cúi người, đưa tay nâng cằm cô ta.
Cô mỉm cười nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, ánh sáng chiếu vào chỉ thấy lạnh lùng.
Cảnh Diệp Nhã bị cô nâng cằm, buộc phải ngẩng đầu lên.
Hiển nhiên nàng ta không chấp nhận được tư thế nhục nhã này, cố gắng giãy giụa vài lần nhưng không được.
Ngược lại cảm giác đau đớn trên cằm xuyên từ da thịt vào xương, rồi từ xương vào não, nàng ta cảm giác như xương mình sắp bị Cảnh Ngọc Ninh bóp nát.
Cảnh Ngọc Ninh thấp giọng nói từng chữ: “Bây giờ ngươi sống còn không bằng một con chó.
Ngươi cảm thấy ta sẽ có hứng thú với một con chó vẫy đuôi mừng chủ sao? Hử?”
Giọng cô trầm thấp mà lạnh lùng, như băng trên mặt hồ, truyền vào tai sẽ sinh ra khí lạnh.
Lòng Cảnh Diệp Nhã run lên một cách khó hiể.
Cảm giác khủng hoảng khó tả thổi qua như một cơn gió vô hình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...