Cảnh Ngọc Ninh nắm chặt cái ly ở trong tay, xương ngón tay đều nắm đến trắng bệch.
Vành mắt hơi chua xót, trong đáy mắt hơi hồng hồng.
Một lát sau, đột nhiên lại bật cười một tiếng.
Vương Tuyết nhìn thấy cô như thế này, nhịn không được mà nhăn mày.
“Ngọc Ninh uống nhiều quá rồi, Thanh Liên, con dìu nó đi lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Dư Thanh Liên miễn cưỡng cười cười, đứng dậy nói: “Dạ.”
Bài ta đi tới đỡ Cảnh Ngọc Ninh, Cảnh Ngọc Ninh không từ chối.
Thứ nhất là cô không muốn ở đây cũng với đám người này nữa, thứ hai là đầu của cô quả thật hơi choáng.
Tửu lượng của cô cũng không tính là kém.
Nhưng mà không uống được rượu vang đỏ, uống một miếng cũng rất dễ dàng say.
Ly rượu vừa rồi của cô đầy hơn nửa ly, đều là rượu đỏ với nồng độ cồn 52%, cô là uống một hơi cạn sạch, không say mới là lạ.
Dưới sự giúp đỡ của Dư Thanh Liên, Cảnh Ngọc Ninh đi lên lầu hai.
Căn phòng trước đó của cô đương nhiên không có ở đây, Dư Thanh Liên đỡ cô đến phòng khách nằm xuống, lại bưng một ly nước đưa cho cô.
“Con nằm đây nghỉ ngơi một lát đi, có việc gì thì cứ gọi mọi người.”
Cảnh Ngọc Ninh không nói chuyện, trở mình nằm đưa lưng về phía bà ta.
Dư Thanh Liên nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, ánh mắt lạnh tanh.
Nhưng mà giọng nói nói ra vẫn vô cùng dịu dàng như cũ.
“Vậy dì đi xuống trước đây.”
Đến cùng, Cảnh Ngọc Ninh vẫn “ừm” một tiếng.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Dư Thanh Liên rời khỏi.
Cô cảm thấy đầu của mình đau dữ dội, rượu vang đỏ ngày hôm nay hình như là còn nặng hơn nhiều so với rượu trước đó mà cô uống.
Chỉ sợ là tối nay về nhà không được rồi, phải nói cho Lục Trình Niên một tiếng mới được, tránh để anh lo lắng.
Nghĩ như vậy, cô liền mơ mơ màng màng lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn messenger qua cho anh.
Sau đó mới yên tâm nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Phòng ăn ở dưới lầu.
Hứa Thiên Hồng ngồi ở trên ghế, trầm mặc nhìn Vương Tuyết ở phía đối diện.
“Bà Cảnh à, có phải là bà nên giải thích đàng hoàng chuyện ngày hôm nay với tôi hay không? Không phải là bài nói Cảnh Ngọc Ninh chỉ mới yêu đương có một lần thôi à, sao lại có dính dáng quan hệ tới cậu Mộ vậy?”
Nếu như không phải coi trọng gương mặt xinh đẹp của cô, chỉ dựa vào quan hệ của cô với Lục Trình Niên mập mờ thì ông ta cũng không đồng ý chấp nhận.
Vương Tuyết có chút xấu hổ, miễn cưỡng cười cườiXin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one
“Chuyện này, chuyện này nói ra thì rất dài dòng, thật ra thì đều là hiểu lầm cả thôi.
Cảnh Ngọc Ninh quả thật đã từng thích Ngạn Bân, nhưng mà bọn nó chưa từng hẹn hò với nhau, thật đó, năm năm trước con nhóc này đã ra nước ngoài rồi.
Đại khái là trong lòng thầm mến Ngạn Bân, nhưng cũng biết đối phương là em rể của mình, cho nên không thể xảy ra chuyện gì.”
Hứa Thiên Hồng cười lạnh.
“Ở nước ngoài năm năm trời còn chỉ yêu đương có một lần, bà Cảnh, chẳng lẽ là bà đang gạt tôi?”
Vương Tuyết vội vàng nói:Truy cập truyen.one đọc full nhé.“Chuyện này tuyệt đối sẽ không lừa cậu đâu, cậu không tin thì có thể tự mình đi thăm dò.”
Hứa Thiên Hồng thấy thế, lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu.
“Được rồi, vậy thì thôi tạm thời sẽ tin tưởng bà, nhưng mà giao dịch phải thay đổi một chút.”
Vương Tuyết sững sờ.
“Đổi như thế nào?”
“Tôi có thể không tính toán chuyện của cô ấy với cậu Mộ, cũng không so đo mối quan hệ của cô ấy với Lục Trình Niên, nhưng mà tôi muốn tối ngày hôm nay kiểm hàng.
Nếu như là thật vậy thì ngày mai tôi sẽ cho xe đến đón người, nếu như là giả… hừ, Hứa Thiên Hồng tôi là một người quái gở, không thích người phụ nữ đã bị dùng rồi, bà hiểu ý của tôi chứ.”
Một cơn giận thoáng qua trên khuôn mặt của Vương Tuyết rồi lập tức biến mất.
Dù là trong lòng của bà ta không thích đứa cháu gái Cảnh Ngọc Ninh này, nhưng chỉ dựa vào thân phận là cô cả của nhà họ Cảnh, bà ta cũng cảm thấy chuyện này quả thật làm nhục người khác quá đáng.
Đều là do Cảnh Ngọc Ninh không ra gì đó.
Ban đầu còn tưởng rằng cô với Lục Trình Niên có mối quan hệ tốt biết bao nhiêu, muốn ủng hộ cô chèo kéo Lục Trình Niên, vậy thì nhà họ Cảnh đã có thể lên như diều gặp gió.
Nhưng không ngờ đến kết quả Lục Trình Niên lại là người có gia đình.
Đối tượng mà nhà họ Lục kết thành thông gia, không cần nghĩ thì cũng biết được chắc chắn không phú thì quý.
Vương Tuyết không dám đánh cược bà ta, căn bản không có lòng tin đối với tính tình lạnh lùng của Cảnh Ngọc Ninh, bà ta tuyệt đối không tin tưởng Lục Trình Niên nghiêm túc với cô.
Một người đàn ông nhìn trúng vẻ đẹp của cô, chỉ chơi đùa ở bên ngoài mà thôi.
Nếu thật sự bị người vợ chính thức của người ta phát hiện, còn không phải là có thể chà đạp thì cứ chà đạp, có thể đánh thì đánh, đến lúc đó người đó nổi giận rồi ai còn quan tâm đến chuyện sống chết của nhà họ Cảnh.
Kết quả là không chỉ không trèo được lên nhà họ Lục, còn đắc tội với một người quyền quý, quả thật là mất cả chì lẫn chài, chuyện này không hề có lời.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Vương Tuyết càng u ám thêm mấy phần.
Cái tên Hứa Thiên Hồng này mặc dù là vô lễ và thô lỗ một chút, nhưng mà tiền tài và thế lực ở phía sau là có thật.
So sánh với việc trông cậy vào một khả năng không chắc chắn, ngược lại còn có thể mang đến tai nạn, chẳng bằng cứ nắm lấy cơ hội trước mắt.
Nghĩ như vậy, sắc mặt của Vương Tuyết mới từ từ hòa hoãn lại.
Cắn răng nói: “Được thôi, tôi có thể đồng ý với cậu, nhưng mà đến lúc đó cậu Hứa cũng đừng có không nhận nợ.”
Hứa Thiên Hồng nghe thấy bà ta đã đồng ý, lập tức vui vẻ cười cười.
“Yên tâm đi, Hứa Thiên Hồng tôi còn chưa vô lại đến tình trạng đó.
Huống hồ gì tôi cũng thật sự thích cô Cảnh, không nói đến những chuyện khác, gương mặt đó cũng đủ để khiến cho người khác phải rung động, cho nên bà Cảnh cứ yên tâm đi.”
Vương Tuyết nghe thấy ông ta nói như vậy mới yên tâm.
“Vậy thì tôi sẽ cho người chuẩn bị trước, cậu Hứa cũng đi lên phòng khách chuẩn bị một chút đi.”
Bà ta nói xong thì liền để người giúp việc dẫn Hứa Thiên Hồng lên phòng khách.
…
Cảnh Ngọc Ninh ngủ không được sâu.
Người đã từng say rượu đều biết sau khi uống say rồi, ngủ đến nửa đêm rất dễ dàng có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Lúc này Cảnh Ngọc Ninh cũng có cảm giác như vậy, cô muốn đứng dậy đi rót nước, nhưng mà đầu của cô đau muốn nứt ra, có làm như thế nào cũng không đứng dậy được.
Quả nhiên rượu vang đỏ chính là khắc tinh của cô.
Đang nằm đó chuẩn bị nhịn một đêm, trong lúc mơ mơ màng màng cô lại cảm giác có người nào đó đi vào.
Nếu như cô nhớ không sai, mấy căn phòng khách này là do một người giúp việc nữ tên là An Vân phụ trách.
Thế là cô khàn giọng nói: “Là An Vân hả? Tôi muốn uống nước.”
Một giọng nói dịu dàng vang lên: “Được, tôi lập tức rót nước cho cô.”
Không bao lâu sau, một ly nước ấm áp liền đưa đến bên môi của cô.
An Vân đỡ cô dựa lên trên đầu giường, dịu giọng nói: “Cô cả, nước đây.”
Cảnh Ngọc Ninh uống mấy ngụm nước ở trên tay của cô ta, mới cảm giác cổ họng khô khốc của mình hơi dịu lại một chút, miễn cưỡng mở mắt ra mỉm cười với cô ta
“Cảm ơn cô nha.”
An Vân bị nụ cười nửa tỉnh nửa say của cô làm cho chói mắt, hơi xúc động, đáy mắt hiện lên chút do dự.
Nhưng mà cuối cùng cô ta vẫn cúi đầu xuống tránh né ánh mắt của cô rồi nói: “Không cần phải khách khí đâu, cô cả, trên người cô có mùi rượu, có cần tôi dìu cô đi tắm không?”
Những người quen thuộc với Cảnh Ngọc Ninh điều biết cô có bệnh thích sạch sẽ, không thích trên người có mùi vị khác.
Quả nhiên Cảnh Ngọc Ninh nhẹ nhàng gật đầu.
“Được rồi, cảm ơn cô nha.”
An Vân đỡ cô dậy, đi vào trong phòng tắm ở trong phòng dành cho khách.
Cô ta chu đáo vặn nước tắm, đỡ cô vào bồn tắm lớn rồi mới lên tiếng nói: “Vậy cô tắm trước đi, tắm xong rồi thì gọi tôi là được.”
Cảnh Ngọc Ninh nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi An Vân đi ra ngoài, Cảnh Ngọc Ninh thả lỏng dựa trên bồn tắm, cảm nhận hơi nước bốc lên, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều đang giãn ra.
Cô cũng không phải say đến tình trạng không còn ý thức, chỉ là đầu hơi choáng, nhưng mà tự tắm rửa cho mình thì còn có thể làm được.
Cô vẩy vẩy nước nóng, nghiêm túc tắm rửa.
Cũng không biết là do nước nóng dễ chịu bao phủ cả người làm cho thể xác và tinh thần của cô đều buông lỏng, hay là do ngày hôm nay cô bận bịu cả ngày cho nên rất mệt mỏi.
Tắm được một nửa, cô chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, hơi buồn ngủ một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...