Hoa Tôn Quyền trầm mặt, đập mạnh lên bàn.
“Vớ vẩn! Không gả cho cậu Úc thì mày muốn gả cho ai? Tên lưu manh họ Quý đó à?”
Hoa Mộng Dao cau mày.
Muốn giải thích gì đó, nhưng trong lòng lại khẽ đau nhức, rốt cuộc vẫn là khiến cô không nói ra lời.
Nửa ngày sau mới trầm giọng nói: “Ba yên tâm, con cũng sẽ không gả cho anh ấy.”
Cô và anh…sớm đã không thể nào rồi.
Người đàn ông đó hận cô tận xương tủy, ngay cả động vào cô cũng chán ghét, sao có thể lấy cô chứ?
Hoa Mộng Dao nhịn chua xót nơi đáy mắt, tiếp tục nói: “Bây giờ con chỉ muốn tập trung đóng phim, không muốn nghĩ gì khác, hơn nữa bây giờ con còn nhỏ, chuyện kết hôn mấy năm nữa rồi nói đi!”
Nói xong, cô dứt khoát xoay người lên lầu.
Hoa Tôn Quyền thấy thái độ như vậy của cô, lập tức tức giận phồng mang trợn mỏ.
Ông ta với theo hét lên: “Nếu mày để tao biết mày còn gặp tên họ Quý đó thì tao sẽ đánh gãy chân mày! Không tin mày thử xem!”
…
Lúc đón năm mới, Lục Trình Niên và Cảnh Ngọc Ninh đều rảnh rỗi.
Ở Nam Thành không có gì làm, hai người bèn quyết định đến phía nam nghỉ lễ.
Nhưng không nghĩ tới, trước một giờ xuất phát lại bỗng nhiên nhận được điện thoại Kinh Đô gọi tới.
Ông cụ Lục bệnh tình nguy cấp, sáng nay đã được đưa vào phòng cấp cứu, bây giờ sống chết không rõ.
Lục Trình Niên lập tức biến sắc, hành trình chỉ có thể tạm thời hoãn lại, đầu tiên quay về Kinh Đô xem tình hình ông cụ rồi nói.
Cảnh Ngọc Ninh cũng bất đắc dĩ, dù sao cô cũng không say mê du lịch mấy, hơn nữa đối phương lại là ông của Lục Trình Niên, sao đi nữa thì thân thể ông cụ vẫn là quan trọng nhất.
Sau khi Lục Trình Niên quay về, Cảnh Ngọc Ninh ở trong nhà rất nhàm chán, bèn bắt đầu làm việc.
Hiện tại, bất kể là nghệ sĩ của An Ninh Quốc Tế hay Tinh Huy đều không xảy ra chuyện gì lớn, dù sao thì vào lúc năm mới, mọi người dường như đều không hẹn mà cùng khá khiếm tốn.
Cảnh Ngọc Ninh vui vẻ nhàn nhã tự tại, tìm vài vụ án kinh điển trước đây phân tích, xem như giết thời gian.
Chiều hôm nay, cô đang làm ổ trong sofa đọc tư liệu thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tiểu Thanh.
Hôm nay mới mồng ba, theo lý mà nói còn hai ngày nữa mới đi làm.
Tiểu Thanh gọi tới lúc này cũng không biết là vì chuyện gì.
Cảnh Ngọc Ninh nhận điện thoại, bèn nghe thấy giọng nói hưng phấn của cô ấy: “Chị Ngọc Ninh, chị bây giờ rảnh không? Có tiện đến công ty một chuyến không?”
Cảnh Ngọc Ninh sững sốt: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện vui! Có nhân vật siêu cấp nhìn trúng công ty chúng ta, muốn ký hợp đồng với chúng ta.”
Cảnh Ngọc Ninh sững sốt.
Không phải cô không có tự tin với bản thân, nhưng thực sự là Tinh Huy hiện tại vừa thành lập không lâu, thực lực có hạn, nhân vật siêu cấp nào sẽ ký hợp đồng ở chỗ cô?
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng thân thể vẫn bắt đầu hành động.
Vừa lên lầu thay quần áo, vừa hỏi: “Ai vậy?”
“Chị tới rồi biết.”
Tiểu Thanh cố tỏ ra thần bí, sau đó cúp điện thoại.
Cảnh Ngọc Ninh cau mày, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thay quần áo xong bèn lái xe tới công ty.
Đầu năm mới, trong công ty đương nhiên không có ai.
Đi thang máy lên lầu mười sáu, từ xa đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Tiểu Thanh trong văn phòng, hẳn là đang tiếp khách.
Cảnh Ngọc Ninh bước nhanh vào.
“Anh Lâm, anh xem, đây là video hoạt động trước đây của công ty chúng tôi, mặc dù quy mô chúng tôi hiện tại còn nhỏ, nhưng sau lưng chúng tôi dựa vào An Ninh Quốc Tế, thực lực vẫn là có, chỉ cần anh bằng lòng ký với công ty chúng tôi, chúng tôi đảm bảo cho anh tài nguyên tốt nhất.”
Giọng nói cao ngạo vang lên.
“Xì! Nếu chúng tôi thiếu tài nguyên thì sẽ tới công ty quèn của các cô sao? Trực tiếp đến An Ninh Quốc Tế không phải được rồi sao? Chẳng lẽ họ còn không cho anh Thiên tài nguyên tốt?”
Mặt Tiểu Thanh cứng đờ.
Trên thương trường, thấy rõ nhưng không nói thẳng, nói ra thế này thì còn bàn bạc gì?
Đang khó xử thì bên ngoài truyền tới tiếng giày cao gót dẫm trên mặt đất ‘cộp cộp’.
Mắt Tiểu Thanh sáng lên, vội chạy tới cửa, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Ngọc Ninh.
“Chị Ngọc Ninh, chị tới rồi!”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang bên cạnh, liền thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa.
Bước chân cô khựng lại.
“Chị Ngọc Ninh, em giới thiệu một chút, vị này là anh Lâm Thiên, anh Lâm, đây chính là bà chủ của công ty chúng tôi, Cảnh Ngọc Ninh.”
Người đàn ông ngồi trên sofa quay đầu sang.
Lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt đủ để điên đảo chúng sinh.
Mặc dù Cảnh Ngọc Ninh đã nhìn rất nhiều lần nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt này lần nữa vẫn là không nhịn được kinh diễm.
Ngũ quan tinh tế không thể bắt bẻ, khuôn mặt thon gầy, tóc hơi rối rũ trên trán, hàng mi cong, chỉ một ánh mắt hời hợt nhìn người khác cũng hàm ba phần tình ý, khiến người ta tim đập liên hồi.
Cô không nhịn được nuốt nước miếng.
Nửa ngày sau mới tìm lại giọng nói của mình.
“Lâm Thiên, sao lại là anh?”
Lâm Thiên cười híp mắt đứng dậy.
“Tiểu Ngọc Ninh, chúng ta lại gặp rồi.”
Tiểu Thanh:???
“Chị Ngọc Ninh, hai người quen sao?”
Cảnh Ngọc Ninh ngoài cười nhưng trong không cười nhếch mép.
Quen! Sao không quen chứ?
Nếu cho cô lựa chọn, cô tình nguyên vĩnh viễn không quen đồ ngốc này!
Cô quay đầu nói với Tiểu Thanh: “Em ra ngoài trước đi, ở đây không còn chuyện của em nữa.”
Tiểu Thanh có chút nghi hoặc.
Ánh mắt lượn qua lượn lại giữa hai người, rốt cuộc không nói gì, ngoan ngoãn ra ngoài.
Lâm Thiên cũng xua tay với người quản lý phía sau: “Bob, anh đi ra ngoài.”
Người quản lý không muốn lắm, nhưng bị Lâm Thiên lườm, cũng ngoan ngoãn rời đi.
Đợi tất cả mọi người đi hết, trong phòng chỉ còn lại Cảnh Ngọc Ninh và Lâm Thiên, cô mới hít sâu một hơi, hai tay ôm ngực.
“Nói đi! Anh tới tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Thiên nhướn mày nhìn cô.
Anh ta cực kỳ đẹp trai, là nam minh tinh châu Á hiếm hoi nổi tiếng toàn thế giới, khuôn mặt dường như có thể nói là già trẻ đều thích, mê hoặc trái tim thiếu nữ.
Hơn nữa, khác với minh tinh thần tượng lưu lượng hiện tại, năng lực của anh ta cực kỳ lợi hại, mới hai mươi mấy tuổi đã phát hành tám album, đều được bán toàn cầu, ca khúc nổi tiếng đếm không xuể.
Thần tượng tài hoa lại xinh đẹp, không ai không thích.
Nhưng điều tất cả mọi người không biết là người đàn ông vẻ ngoài yêu nghiệt mê người này sau khi lột bỏ vầng sáng thần tượng, còn là người phụ trách phân bộ của câu lạc bộ đua xe cực kỳ lớn mạnh.
“Seven, em nói vậy quá xa lạ rồi, tốt xấu gì cũng từng là chiến hữu kề vai sát cánh, tôi ngàn dặm xa xôi tới tìm em là để em thái độ như vậy với tôi sao?”
Lâm Thiên vừa nói vừa che ngực làm bộ đau đớn lòng.
Cảnh Ngọc Ninh lườm anh ta.
Không kiên nhẫn phí lời với anh ta, xoay người rời đi.
“Muốn nói thì nói, không nói thì tôi đi!”
“Ai ui, đừng mà!”
Lâm Thiên kéo cô lại, dưới ánh mắt không kiên nhẫn của cô, mặt nghiêm túc lại.
“Chu Nhất chết rồi.”
“Cái gì?”
Long Đoàn, câu lạc bộ đua xe ngầm lớn nhất nước F, nghe nói là do một người nước T lập nên, đa số thành viên cũng đều là người nước T.
Trước đây lúc Cảnh Ngọc Ninh ở nước ngoài, vì sinh tồn mà âm kém dương sai gia nhập..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...