CHƯƠNG 347: KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ
Cảnh Ngọc Ninh chỉ cảm thấy nhịp tim của mình dường như ngừng lại theo nhịp tim của đứa trẻ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh toàn là những khuôn mặt kinh ngạc hoặc tò mò, than thở khóc lóc.
“Mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy có người rơi xuống nước sao? Mau gọi cho bác sĩ đi! Coi như tôi cầu xin các người, mau giúp tôi gọi bác sĩ đi!”
Lúc này mới có người phản ứng lại, vội vàng lấy điện thoại ra bắt đầu gọi bác sĩ tới.
Cảnh Ngọc Ninh tiếp tục làm các biện pháp cấp cứu cho An An, vừa làm nước mắt vừa không kiềm chế được mà lăn xuống theo khuôn mặt cô.
“Thật xin lỗi, do mẹ không tốt, mẹ không nên để con lại một mình rồi đi toilet, mẹ nên ở bên cạnh con, An An, thật xin lỗi.”
Lúc này, Cảnh Ngọc Ninh vô cùng tự trách, trong đời cô chưa bao giờ cảm thấy hối hận như giờ phút này, tại sao cô lại để con bé đi vào một mình, tại sao cô lại yên tâm để một đứa trẻ ở một mình ở nơi xa lạ như vậy.
Cô cũng không biết vì sao An An lại rơi xuống nước, vì sao lại chạy đến một nơi ngược hướng với cô.
Nhưng cho dù là vì nguyên nhân gì cũng không thể che giấu sự thật là cô không để ý đến An An.
May mà bởi vì ông Quan bị bệnh nên nhà họ Quan đã có bác sĩ gia đình.
Thật ra lúc Cảnh Ngọc Ninh vừa cứu An An lên đã có người gọi bác sĩ.
Lúc này, bác sĩ vừa vặn chạy đến.
Còn có đám người ông Quan và ông Lục chạy tới cùng bác sĩ.
Đương nhiên Lục Trình Niên cũng không ngoại lệ.
Khi nhìn thấy đứa trẻ nằm ở nơi đó cùng với một người phụ nữ chật vật ở bên cạnh, trái tim người đàn ông xiết chặt lại, đôi mắt trở nên lạnh lẽo.
Bà cụ Sầm và ông cụ Lục cũng sợ hãi, vội vàng chạy tới.
Nhưng bởi vì có bác sĩ ở đó, nên không đến quá gần, để tránh ảnh hưởng bác sĩ cứu chữa.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao An An lại rơi xuống nước? Con bé không biết bơi, sao lại chạy đến chỗ bể bơi chứ?”
Lúc trên đường tới, ông bà cụ đã nghe nói chuyện đã xảy ra, lúc này họ đã bị dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, cảm thấy hoang mang lo sợ.
Cảnh Ngọc Ninh đã được đỡ dậy, khuôn mặt cô cũng tái nhợt, bởi vì vội vã xuống nước cứu An An, nên chưa kịp thay đồ.
Lúc này trang phục dạ hội tinh xảo trên người cô đã trở nên dúm dó, tóc cũng dính trên người, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Cô lắc đầu, cơ thể bởi vì xuống nước mà lạnh đến phát run.
“Con không biết, lúc con chạy đến đây, An An đã ở trong nước.
Đều do con không tốt, con không nên để con bé lại một mình mà đi vào, con nghĩ là… Con nghĩ là chỉ toilet một tí thôi sẽ không có vấn đề gì… Đều là lỗi của con.”
Nước mắt lần nữa không kiềm chế được rơi xuống, nhiệt độ nóng hổi nhiệt độ lướt qua gương mặt lạnh lẽo, làm cả người cô càng run rẩy hơn.
Lục Trình Niên thấy thế, im lặng cởi áo khoác của mình choàng lên vai cô, bọc cơ thể cô lại.
“Đừng sợ, bác sĩ đã đến rồi, An An sẽ không có chuyện gì đâu.”
Anh nhẹ giọng an ủi, rồi ôm Cảnh Ngọc Ninh vào trong ngực.
Cơ thân lạnh buốt bỗng nhiên cảm nhận được sự ấm áp, giống như dây cung căng cứng được buông ra, cơ thể cứng ngắc của Cảnh Ngọc Ninh lập tức thả lỏng hơn, cả người mềm mại tựa vào ngực anh.
Lúc này bà cụ Sầm mới nhận ra cô hơi khác thường, quan tâm nói: “Ninh Ninh, con không sao chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu.
Có lẽ đã bị nhiễm lạnh, hoặc là vừa rồi quá mức sốt ruột, nên nhất thời huyết áp dâng lên.
Lúc này, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, sức lực cả người gần như bị rút khô, nếu không được Lục Trình Niên đỡ thì dường như sẽ không đứng thẳng được.
Lúc này, bác sĩ ở bên cạnh lên tiếng.
“Đứa trẻ đã ho nước ra rồi, không ảnh hưởng đến tính mạng, bên ngoài lạnh, đưa con bé vào trong phòng đi.”
Thế là, mọi người ba chân bốn cẳng bắt đầu đỡ đứa trẻ vào.
Lục Trình Niên một mực ôm Cảnh Ngọc Ninh, anh có thể cảm nhận được, lần này An An xảy ra chuyện đã dọa Cảnh Ngọc Ninh.
Cả người cô đều đang phát run, đôi tay càng lạnh buốt giống như mới được vớt từ trong hầm băng ra.
Anh không khỏi lo lắng hỏi: “Sao vậy? Em có chịu được không?”
Cảnh Ngọc Ninh nuốt ngụm nước bọt, gật đầu, “Em không sao, mau dìu em vào xem An An thế nào đi.”
Lục Trình Niên biết, nếu không xác định được An An đã an toàn thì cô sẽ không yên tâm.
Bởi vậy, anh đỡ cô đi vào.
An An rất nhanh đã tỉnh lại.
Vốn dĩ cũng không xảy ra chuyện lớn gì, chỉ là đứa trẻ bị dọa sợ, lại còn sặc nước, vừa rồi ở bên ngoài đã phun hết nước ra, không lập tức tỉnh lại là bởi vì đã bị dọa ngất.
Lúc này bác sĩ chỉ dùng chút kỹ thuật mà đứa trẻ đã tỉnh lại.
An An vừa tỉnh dậy thì lập tức “Oa” một tiếng khóc lên, khua tay khắp nơi tìm mẹ.
Cảnh Ngọc Ninh thấy vậy, vội vàng tránh khỏi Lục Trình Niên chạy tới bên giường ngồi xuống, ôm An An vào trong lòng.
“An An đừng sợ, có mẹ ở đây rồi.”rồi
“Huhu… Mẹ, An An rất sợ, An An cứ tưởng sẽ không được gặp lại mẹ nữa.”
Nghe tiếng khóc của đứa trẻ, Cảnh Ngọc Ninh vô cùng xót xa, cố nén nước mắt an ủi nói: “An An đừng sợ, có mẹ ở đây, An An sẽ không sao đâu.”
Dưới sự an ủi của Cảnh Ngọc Ninh, qua một lúc lâu, cảm xúc của An An mới dịu lại.
Bác sĩ lại kiểm tra cho cô một chút, xác định không có vấn đề lớn, vì để đề phòng bị cảm lạnh, bác sĩ dặn người đi nấu canh gừng rồi mới rời đi.
Khi bác sĩ vừa đi, một đám người lập tức xúm lại.
“An An, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên lành, sao con lại rơi xuống bể bơi?”
An An nắm lấy tay áo vest trên người Cảnh Ngọc Ninh, mờ mịt nhìn từng vẻ mặt quan tâm của người lớn ở xung quanh, sau đó quay đầu nhìn về phía Cảnh Ngọc Ninh.
“Mẹ, con sai rồi, sau này con sẽ không đuổi theo bươm bướm nữa.”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ.
Trên tay cô còn cầm bát canh gừng đút từng ngụm cho An An uống, nghe vậy thì dừng lại, buông thìa thìa xuống, tò mò hỏi: “Bướm gì?”
“Chính là một con bươm bướm nhỏ rất đẹp, lúc con đi ra khỏi toilet thì thấy nó bay ở chỗ đó, nên muốn chạy qua bắt nó, không ngờ nó càng bay càng xa, bay đến tận chỗ cửa sau.
Con không chịu thua, con nghĩ rằng con bướm xinh đẹp như vậy, nhất định phải bắt cho mẹ, nên con lập tức đuổi theo, không ngờ chạy ra ngoài thì không thấy bướm đâu, ngay sau đó cũng không biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên con bị đẩy xuống bể bơi.”
Cảnh Ngọc Ninh biến sắc.
Vẻ mặt mọi người xung quanh cũng bỗng nhiên trầm xuống.
“Con nói gì? Có người đẩy con xuống?”
Người nói chuyện là bà cụ Sầm.
Có lẽ bởi vì tức giận nên giọng nói của bà cụ hiếm khi mất đi vẻ ôn hòa của thường ngày mà the thé lộ ra sự sắc lạnh.
An An giật mình, thân thể nho nhỏ hơi run lên một chút, lo lắng nhìn về phía bà cụ.
“Cụ sao vậy? Cụ tức giận sao?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...