CHƯƠNG 346: AN AN RƠI XUỐNG NƯỚC
Lời này của Cảnh Ngọc Ninh khiến cho ông Quan vui vẻ nở nụ cười.
“Vẫn là cô vợ trẻ của nhà họ Lục biết nói chuyện, chỉ là do cháu không hiểu rõ chú hai Quan mà thôi, nếu như cháu hiểu rõ, liền sẽ biết nó là người cổ hủ truyền thống, cũng không trông cậy được.”
Lời này của ông cụ, rõ ràng là đang khiêm tốn, không thể coi là thật, cả đám người cũng phối hợp nở nụ cười.
“Ông nói đùa, nếu như ngay cả chú hai Quan đều là cổ hủ truyền thống, vậy thì chẳng phải chúng tôi đến cả cổ hủ truyền thống cũng không bằng?”
“Đúng vậy, đúng vậy, những năm này, thành tích của Quan thị chúng tôi đều nhìn rõ ở trong mắt, có chú hai ở đây, ông cứ yên tâm mới đúng.”
Một đám người khách sáo với nhau, mặc dù Quan Tuấn Văn không ở đây, nhưng ở trong mắt những người này, nghiễm nhiên đã là chủ nhân của nhà họ Quan.
Lúc này, Quan Quý Lễ đứng ở sau lưng ông Quan, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Cũng không phải là không có người chú ý tới phản ứng của ông ta, chỉ là trong hội này, từ trước đến nay mạnh được yếu thua.
Những năm gần đây, ông cụ Quan càng thích ai trong hai anh em này, tất cả mọi người đều biết rõ.
Hơn nữa từ khi Quan Tuấn Văn tiếp nhận công ty, không chỉ đem Quan Thị vốn dĩ đang suy tàn dần dần có lãi, mà lợi nhuận hàng năm vẫn luôn tăng trưởng rất nhanh.
Đối với nhà họ Quan muốn lấy việc kinh doanh làm chủ, là một việc rất có sức cạnh tranh.
Trái lại Quan Quý Lễ, bởi vì lúc còn trẻ, xuất thân từ quân nhân, về sau bị thương giải nghệ, hiện tại cũng vẫn luôn làm việc ở bộ chính trị.
Nhân mạch là có, nhưng nhà họ Quan biết rõ việc chính trị rất nguy hiểm, hơn nữa Quan Quý Lễ cũng không có năng lực mang theo gia tộc đi lên cao một bước, bởi vậy, kinh doanh là lựa chọn tốt nhất, nhưng hiển nhiên, Quan Quý Lễ đã ở giới chính trị lâu, đối với sự tình giới thương nghiệp cũng không ưa.
Bởi vậy, trước mặt người khác, liền kém hơn em trai Quan Tuấn Văn.
Tất cả mọi người đều có nhãn lực, biết rõ hai anh em này không hợp, hơn nữa thân thể của ông cụ, càng ngày càng tệ, không biết lúc nào sẽ buông tay nhân gian.
Lúc này, đương nhiên là nâng Quan Tuấn Văn lên làm đầu.
Đương nhiên, còn có một điều tất cả mọi người đều ngầm hiểu, cũng không có nói ra.
Đó chính là, lần này cô cháu gái mà ông cụ cực kì coi trọng tìm đến từ bên ngoài là do Quan Tuấn Văn tìm về.
Xem ra, mặc kệ cô cháu ngoại này là thật hay giả, dù sao ở trong suy nghĩ của ông cụ, cô ta chính là thật.
Nếu như là Quan Tuấn Văn tìm về, thì đại khái là cô ta nhất định sẽ đứng ở phía Quan Tuấn Văn, đến lúc nếu như ông cụ thực sự bất hạnh qua đời, lưu lại tài sản, không có khả năng không có phần của cô ta.
Cho đến lúc đó, cô ta và Quan Tuấn Văn liên thủ, Quan Quý Lễ tứ cố vô thân, rất có thể sẽ không phải là đối thủ của bọn họ.
Bên trong hào môn vì quyền lợi cùng lợi ích lẫn nhau mà đấu đá cũng đã thấy nhiều, mọi người trong lòng đều hiểu, tương lai sẽ là cục diện gì, mà người bị thua kia, sẽ có hậu quả gì.
Bởi vậy, sẽ không có ai thật sự đồng tình với người yếu, trừ phi đối phương là người có quan hệ chặt chẽ, nếu không bất luận kẻ nào, đều sẽ đứng ở phía bên chiến thắng.
Trong phòng nghỉ lâm vào một sự khách sáo ngắn ngủi.
Cũng không lâu lắm, cửa liền bị người bên ngoài dõ, ngay sau đó, Cảnh Diệp Nhã đi đến.
“Ông ngoại, ông tìm cháu.”
Cô ta mỉm cười vui vẻ đến gần, trên mặt ông cụ Quan lập tức lộ ra nụ cười, vẫy tay gọi cô ta.
“Đúng vậy, đến đây, đến chào hỏi các ông các bà và các bác.”
Cảnh Diệp Nhã cung kính đi lên phía trước, chào hỏi với từng người.
Cố Trường Hải hài lòng nhìn cô ta, cười nói: “Phong phạm tiểu thư khuê tú của Diệp Nhã, tuyệt đối không chênh lệch với các danh môn quý nữ trong kinh đô, quả nhiên có nhiều thứ, chính là trời sinh.”
Lời này đã thành công lấy lòng ông cụ Quan, ông cụ cười lên ha hả.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Cảnh Ngọc Ninh cảm giác được bên người có người túm lấy váy của cô.
Cô hơi nghiêng đầu, liền thấy An An khẩn trương nhìn cô, thần sắc trên mặt rất cổ quái.
Trái tim Cảnh Ngọc Ninh siết lại, liền vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
An An lắc đầu.
Cô bé nhìn Cảnh Diệp Nhã một chút, trong đôi mắt rất nặng nề.
Nhưng đến cùng vẫn không nói cái gì cả, chỉ nói khẽ: “Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh.”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ, hơi nhíu mày.
Cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Không phải vừa rồi con vừa mới sao? Có phải không thoải mái không? Bụng có đau không?”
An An lắc đầu.
Cảnh Ngọc Ninh thấy vậy, cảm thấy có lẽ là do ban đêm ăn phải đồ lạnh, nên cảm thấy khó chịu.
Thế là lên tiếng nói với Lục Trình Niên, đưa An An ra ngoài.
Nhà vệ sinh cách phòng nghỉ chính cũng không xa, phía trước sảnh và đằng sau lối đi nhỏ ở vườn hoa.
Cảnh Ngọc Ninh đưa An An đến toilet, lên tiếng hỏi cô bé có cần mình đi cùng không, sau khi cô bé đi vào, cô ở bên ngoài đợi.
Đằng sau hoa viên của nhà họ Quan, ngoại trừ một suối phun nước, còn có một cái bể bơi tương đối lớn.
Bể bơi vừa vặn thông với vị trí cửa sau toilet, bình thường là để tiện cho việc thay quần áo, hoặc là tắm rửa.
Lúc này, gần bể bơi cũng có không ít khách.
Chỉ là dù sao cũng là mùa xuân, thời tiết còn khá lạnh, bởi vậy cũng không có ai bơi lội.
Chỉ là tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm uống rượu cùng nhau.
Cảnh Ngọc Ninh đợi một hồi, không đợi được An An đi ra, còn đang nghi ngờ, chợt nghe thấy bên kia bể bơi có tiếng người kêu.
“Ôi! Con cái nhà ai rơi xuống nước vậy?”
Cảnh Ngọc Ninh sững sờ, sau khi kịp phản ứng, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Vội vàng chạy về phương hướng bể bơi.
Lúc này, bên bể bơi đã tụ tập không ít người, chỉ là tất cả mọi người chỉ ở bên cạnh lo lắng nhìn xem, cũng không có ai xuống dưới cứu người.
Trong bể bơi, một bé gái mặc váy nhỏ màu hồng, liều mạng vung tay, một bên đứt quãng hô lên mấy câu mơ hồ.
“Mẹ… Mẹ… Mẹ… Cứu… Cứu… Con…”
Cảnh Ngọc Ninh vọt tới cạnh bể bơi, chỉ một chút, liền nhận ra đứa trẻ liều mạng giãy dụa ở trong nước kia, chính là An An.
Cô lập tức biến sắc, không chút suy nghĩ, liền nhảy xuống.
Bể bơi cũng không tính là quá lớn, lại bởi vì vị trí tương đối gần, bởi vậy Cảnh Ngọc Ninh rất nhanh liền cứu được An An lên.
Nhưng dù như thế, An An vẫn là bị sặc không ít nước, thân thể vốn dĩ không tính là tốt, lúc này có lẽ do sặc nước bị hoảng sợ, thời điểm cứu lên, cô bé đã hôn mê.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn gương mặt tái nhợt của con bé, đôi mắt đỏ lên, trái tim cũng níu chặt lại, giống như có bàn tay hung hăng nắm lấy trái tim của cô, đau đến mức không thể thở nổi.
Cô không lo được gì nữa, quỳ trên mặt đất, liền bắt đầu cấp cứu cho cho con.
Vừa làm, vừa gọi: “An An, kiên cường một chút, tỉnh lại đi, nhanh mở mắt nhìn mẹ nào.”
Nhưng gương mặt An An vẫn tái nhợt như cũ, đôi mắt đóng chặt, miệng nhỏ tím xanh, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...