CHƯƠNG 268: LÀ PHÚC HAY HỌACảnh Ngọc Ninh sửng sốt, cô chưa từng nghĩ nhiều như vậy, nhưng trong tiềm thức cảm thấy nếu có cơ hội thực sự trở về bên người thân chân chính của mình thì tốt rồi.Bây giờ nghe Lục Trình Niên nói như vậy, thì cảm thấy nhà họ Quan như đầm rồng hang hổ, không thể dễ dàng xông vào được.Mà nếu người kia trở về cũng không phải là chuyện tốt.Bỗng nhiên cô nhớ tới Quan Thu Hà.Nghe nói năm đó vì lạc mất đứa nhỏ mà bà cụ Quan mới nhận Quan Thu Hà về nuôi.Mấy năm nay nhà họ Quan coi cô ta như người một nhà, dốc lòng bồi dưỡng, nếu lần này không phải ông cụ Quan sinh bệnh thì mọi người sẽ không bao giờ nhớ tới việc tiếp tục đi tìm đứa trẻ kia.Nếu đứa trẻ kia thật sự trở về thì Quan Thu Hà sẽ ở đâu?Hơn nữa, dựa vào tính tình của Quan Thu Hà, có lẽ cô ta sẽ không quan tâm.Nghĩ đến đây, Cảnh Ngọc Ninh không khỏi thở dài.Lục Trình Niên nhìn thấy cô ngồi đó, vừa ngẩn người vừa thở dài.Anh không khỏi bật cười, sờ đầu cô, ôn nhu nói: “Em cũng đừng lo lắng quá, có manh mối anh sẽ nói cho bọn họ biết, nhưng anh nhắc nhở em đừng ôm quá nhiều hy vọng vào chuyện này.Dù sao thì đứa trẻ kia đã mất tích hơn hai mươi năm, ngoại trừ một hai năm đầu nhà họ Quan dốc toàn lực tìm kiếm thì hơn mười mấy năm nay cũng chưa có động tĩnh gì.Cho đến mấy năm nay sức khỏe của ông cụ Quan không tốt mới bắt đầu tìm lại lần nữa, mấy chuyện vòng vo trong đó không cần anh nói, chắc em cũng hiểu được.Sau khi đứa trẻ kia quay lại nhà họ Quan, với đứa trẻ đó là phúc hay họa thì cũng khó nói lắm.”Cảnh Ngọc Ninh gật đầu.Đương nhiên cô hiểu được, năm đó chắc hẳn sau khi tìm kiếm không có kết quả gì nên người nhà bọn họ mới mệt mỏi từ bỏ.Hiện giờ bệnh tình của ông cụ nguy kịch, nhìn lại chuyện cũ năm xưa, ông luôn cảm thấy mình còn nợ đứa trẻ kia nhiều thứ.Mọi người không muốn ông cụ tiếc nuối ra đi, cho nên mới dốc toàn lực để tìm đứa trẻ này.Nói trắng ra là, đứa trẻ này chỉ là công cụ để bọn họ lấy lòng ông cụ Quan mà thôi.Dù sao thì sau khi ông cụ mất, không biết có bao nhiêu tranh chấp quyền lợi thừa kế.Chờ đến khi ông cụ mất, đến lúc đó cái công cụ này mất đi tính hữu dụng, lại không biết sẽ bị bọn họ xử lý như thế nào.Nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi bi thương.Lục Trình Niên thấy tâm trạng cô không tốt nên cảm thấy chủ đề này không nên bàn tiếp, anh lập tức dừng lại, thay đổi một chủ đề khác.Hai người vừa tán gẫu vừa lái xe về nhà.Thím Lưu biết hai người họ trở về thì đã sớm chuẩn bị một bàn ăn trưa thịnh soạn.Sau khi ăn cơm xong, buổi chiều này Lục Trình Niên không tới công ty, mà ở nhà bên cạnh Cảnh Ngọc Ninh.Cơ thể của An An đã qua kiểm tra, cũng không còn vấn đề nghiêm trọng gì nữa, tốt hơn nhiều so với trước kia.Tổng thể mà nói, hết thảy mọi thứ đang chuyển biến tốt đẹp.Cảnh Ngọc Ninh nghe xong mới an tâm.Buổi tối, phía cảnh sát truyền tới một tin tức, nói là chuyện năm năm trước đã điều tra xong.Tuy rằng Vương Tuyết còn chưa nhận tội nhưng dưới sự bức cung khiêm khắc của cảnh sát đã khiến Dư Thanh Liên nhận tội.Những bức ảnh phanh xe mà Cảnh Ngọc Ninh gửi cho cảnh sát, cùng với lời khai nhận của nhân viên sửa xe năm đó cũng có tác dụng rất lớn.Sự thật của mọi chuyện giống như những gì Cảnh Ngọc Ninh đoán, năm đó Mặc Thanh Vy không cẩn thận bắt gặp gian tình của Cảnh Minh Đức và Dư Thanh Liên, trong lúc vô ý còn biết được hai người bọn họ còn có một cô con gái mười tám tuổi.Trong cơn tức giận vì muốn lấy lại cổ phần công ty Mặc Thị nên mới đưa ra đơn ly hôn với Cảnh Minh Đức.Nhưng xuất thân từ nông thôn, người nhà bọn họ điều dựa vào nhà họ Mặc mới có được như ngày hôm nay, Cảnh Minh Đức và những người khác làm sao có thể đồng ý cho được.Cùng ngày hôm đó, dưới sự ân cần và lời nói ngon ngọt của ông, mẹ cô tạm thời nén giận, Cảnh Minh Đức hứa sẽ cho bà một phương án giải quyết thỏa đáng, nhưng không ngờ, quay đầu lại đã sai người động tay động chân trên xe của bà.Dư Thanh Liên vì muốn ngồi chắc vị trí bà Cảnh, thừa lúc đêm khuya đã lái xe đâm vào xe Mặc Thanh Vy trên cầu.Mặc Thánh Vy cả người cả xe đều đâm thẳng vào lan can cầu, rơi xuống nước, xe hủy người mất.Cảnh Ngọc Ninh yên lặng nghe cảnh sát nói qua điện thoại, còn tưởng rằng trong lòng sẽ rất tức giận, nhưng không ngờ lại bình tĩnh đến như vậy.Dù sao thì chuyện đến bây giờ cũng đã qua sáu năm.Rất lâu trước kia, cô đã biết hết chân tướng của sự việc, nhưng ngặt nổi không có nắm chứng cứ trong tay mà thôi.Bây giờ cô mới biết được, những chuyện khiến cô bi phẫn, thống khổ theo thời gian sẽ lắng đọng lại, cũng sẽ để cô dần dần tỉnh táo lại, cái còn lại chỉ là sự bi thương cùng tận.Về chuyện xử lý người nhà họ Cảnh, Cảnh Ngọc Ninh không có ý kiến gì, để họ xử lý theo quy định của pháp luật.Lục Trình Niên thấy thế cũng không nói gì.Phương pháp xử lý sự việc này nhanh chóng được thông báo.Cảnh Minh Đức bị kết án tử hình vì tội giết người, Dư Thanh Liên cũng vậy, mặc dù Vương Tuyết không có làm gì nhưng ở sau lưng bày mưu hãm hại, niệm tình bà ta tuổi tác cao, phán bà ta tù chung thân, nhưng đối với người tuổi cao như bà ta, hình phạt chung thân không khác hình phạt tử hình.Một khi ra phán quyết, tương lai của Cảnh Diệp Nhã coi như bị hủy.Tuy rằng lúc đầu tuổi cô ta còn trẻ không có tham dự vào chuyện này nhưng cùng lắm chỉ xử tội cô ta biết chuyện mà không báo mà thôi, vì vậy cô ta không có ngồi tù.Nhưng sức mạnh của dư luận rất mạnh mẽ, cô ta có một người cha và người mẹ đều là kẻ sát nhân, còn có một người bà độc ác.Cộng với những gì trước đây cô ta đã làm với Cảnh Ngọc Ninh, đủ để dư luận hủy hoại cô ta!Hơn nữa, đối với vụ bắt cóc Cảnh Ngọc Ninh trước đó, cô ta cũng cần hợp tác điều tra.Tuy nhiên, trong quá trình điều tra, Cảnh Diệp Nhã vẫn như cũ luôn miệng bảo bản thân cô ta cũng bị bắt cóc.Sau khi trải qua điều tra, người ta thấy những gì cô ta nói thực sự là sự thật.Thực ra Cảnh Ngọc Ninh cũng biết mấy ngày kia Cảnh Diệp Nhã đích thực là bị người bắt nhưng đối phương là ai thì cô cũng không biết rõ.Chuyện này tạm thời cảnh sát cũng không điều tra ra manh mối gì, cuối cùng tự nhiên trở thành một vụ án chưa được giải quyết.Nhưng cũng may không có ai bị thương nên kết quả vẫn rất lạc quan.Sau khi Vương Tuyết, Cảnh Minh Đức và Dư Thanh Liên bị bắt giam, ban giám đốc đã nhất trí đưa ra quyết định về quyền kế thừa tập đoàn Cảnh Thị.Tất cả đều đề nghị Cảnh Ngọc Ninh làm người thừa kế.Tiền thân của Cảnh Thị là Mặc Thị, Mặc Thanh Vy lại là mẹ của Cảnh Ngọc Ninh, theo lý thuyết thì đương nhiên cô là người thừa kế tập đoàn.Hơn nữa hiện giờ Cảnh Diệp Nhã xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên cũng mất đi tư cách cạnh tranh để giành quyền thừa kế công ty, mà Cảnh Ngọc Ninh lại là người thừa kế hợp lý duy nhất.Nhưng Cảnh Ngọc Ninh không có hứng thú quá nhiều với chuyện này, tuy rằng trước đó Cảnh Thị là Mặc Thị, lúc còn sống mẹ cô cũng không hứng thú quá nhiều chuyện của công ty, bởi vậy cô chưa bao giờ quan tâm đến nó.Hơn nữa, trải qua rất nhiều năm chịu ảnh hưởng ngầm của Cảnh Minh Đức, Cảnh Thị của bây giờ không còn là Mặc Thị lúc trước nữa.Cho dù cô có tiếp nhận tập đoàn, cũng chỉ khiến bản thân càng thêm ngột ngạt mà thôi.Hơn nữa, sau khi trải qua vài lần phong ba, cổ phiếu tập đoàn Cảnh Thị đã xuống dốc trầm trọng, bây giờ cả cái công ty như một mớ hỗn độn rối rắm, ai tiếp quản nó cũng phải đau đầu.Nhưng cũng may lúc trước nhà họ Mộ cũng đầu tư không ít vào công ty, hiện giờ Mộ Trình Thiên muốn thu mua Cảnh Thị, Cảnh Ngọc Ninh cũng không có ngăn cản.Sau một số cuộc thảo luận, cả hai đã ký hợp đồng với mức giá phù hợp, cũng coi như chuyện này đã chính thức được hạ màn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...