Nữ Thần Nàng Mù Sao

Cho dù để bát súp nóng hổi này một lúc, trời cũng không quá lạnh, Tiết Phó Niên chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn và quần đùi rộng, phần lớn bát canh lớn đều đổ lên người xung quanh toàn là màu đỏ.

Quý Duẫn trước tiên kéo Tiết Phó Niên vào phòng tắm, vặn mở nước lạnh vỗ nhẹ lên vùng da bị bỏng, sau đó chạy vào nhà bếp mở tủ lạnh lấy một cục đá ra, lao vào nhà tắm để lên chân Tiết Phó Niên.

Sau khi làm một loạt hành động, Quý Duẫn nhìn lại đùi Tiết Phó Niên, vùng đỏ đã từ từ biến mất, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí lúc này giữa hai người quá ngượng ngùng, không ai dám lên tiếng trước.

"Chị biết em cảm thấy không thoải mái, còn có không thể chấp nhận được, nhưng mà A Niên, hiện tại em không chỉ gánh vác sinh mệnh của chính em, từ thời khắc em bước chân vào 'Hối Giang', em còn phải gánh vác công ty trong tương lai nữa."

Duẫn ngay cả cơ hội để thở cũng không cho Tiết Phó Niên, chuyện này cô đã muốn nói từ lúc Tiết Phó Niên còn nằm viện rồi, lúc đó Tiết Phó Niên không thể nhìn thấy, trước mặt cô không làm trò khóc nháo, nàng đã biết, nàng lại không tin, nàng không tin tất cả những gì đang diễn ra.

Nhưng dù không tin đi nữa, chuyện gì tới cũng tới rồi, giờ nàng đã bước chân vào thì hoàn toàn gánh vác hết, chuyện này, Quý Duẫn không thể giúp đỡ nàng được.

Tiết Phó Niên "nhìn" Quý Duẫn bằng ánh mắt mờ mịt trống rỗng, Quý Duẫn cũng nhìn lại nàng, khuôn mặt Tiết Phó Niên nhỏ nhắn xinh đẹp vì lời nói của Quý Duẫn mà đỏ bừng, nàng cắn chặt môi dưới không nói nên lời.

Không khí một bữa ăn hoà hợp vừa nãy của hai người bị cuốn đi, ngược lại bây giờ bên trong có chút hương vị giương cung bạt kiếm.

Mãi cho đến khi Quý Duẫn nhì thấy vệt máu trên cánh môi nhợt nhạt, cô mới luống cuống, vội vàng đưa tay kéo thẳng đầu Tiết Phó Niên, nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay vào môi Tiết Phó Niên, cảm nhận được ma sát trên môi mình, Tiết Phó Niên đầu tiên là giật mình, sau đó mới từ từ thả lỏng răng.

Quý Duẫn không còn cách nào khác, đành khẽ thở dài một hơi, sau đó cẩn thận lau sạch vết máu trên môi Tiết Phó Niên, hành động này có chút mơ hồ, ma sát trên môi khiến cho tâm tư chua sót và sầu não của Tiết Phó Niên vơi đi hơn phân nửa, chậm rãi cúi đầu xuống.

"Sáng sớm mai chị phải ra ngoài có chút chuyện, em ở nhà một mình không có việc gì chứ?" Quý Duẫn cẩn thận phá vỡ bầu không khí có chút ngượng ngùng giữa hai người, cười cười với Tiết Phó Niên, cười cả nửa giờ chờ câu trả lời mới nhận ra Tiết Phó Niên không nhìn thấy được.

Tiết Phó Niên nghe Quý Duẫn chuyển chủ đề, cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, hơi gật đầu theo, nhưng cũng không nói gì.

"A Niên." Quý Duẫn cẩn thận kéo Tiết Phó Niên trở lại phòng khách, ngồi xổm trước mặt nàng nhìn nàng, "Trong lòng em nghĩ gì cứ nói cho chị biết, em muốn cái gì, hoặc trong lòng có chuyện gì, những suy nghĩ trong lòng, em cứ nói với chị, đừng lo lắng quá, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. "

Tiết Phó Niên hơi ngửa đầu lên muốn nhìn người trước mặt mình, thế nhưng không có kết quả.


Nàng vốn gặp qua Quý Duẫn mới một hai lần, thậm chí còn không nhớ rỏ diện mạo của người kia, chỉ dựa vào dáng vẻ trong trí nhớ của mình để tưởng tượng ra vẻ mặt của người lúc này ở trước mặt nàng.

Nàng còn nhớ kỹ rằng Quý Duẫn trông rất đẹp, nhưng đẹp như thế nào, nàng cũng không có nhớ rõ.

Tiết Phó Niên miêu tả ngoại hình của Quý Duẫn, đằng sau bức màn đó, cô hơi nhếch môi mỉm cười với nàng.

Tiết Phó Niên vẫn nhớ rõ ngày hôm đó nàng thực sự rất lo lắng, đứng trên sân khấu, có chút hồi hộp mà đứng thẳng lưng, nàng rất sợ mình mắc phải sai lầm rồi bị nói xấu, nàng đọc to bản thảo cầm trên tay, thậm chí có vài lần nàng nói nhanh quá cắn phải đầu lưỡi của mình, trong tim càng thêm hoảng loạn hơn.

Cho đến khi phát biểu xong xuống sân khấu, nàng ngẩng đầu lên, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trong mắt Tiết Phó Niên.

Tuy rằng hờ hững, nhưng không phải giễu cợt, mà là mang theo vài phần khích lệ cùng với hâm mộ, làm cho Tiết Phó Niên không khỏi nhớ kỹ bộ dạng của Quý Duẫn, cũng là nhớ tới nụ cười của một đàn chị.

Sau này khi tới công ty, nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên vẫn là một nụ cười nhàn nhạt, mặc dù không có sự khích lệ cùng ngưỡng mộ của năm xưa, nhưng sự ấm áp trong nụ cười đó Tiết Phó Niên đã cảm nhận được hết rồi, chỉ bằng một cái mỉm cười, nàng nhận ra ngay Quý Duẫn.

Quý Duẫn cười nhìn Tiết Phó Niên, nhưng khuôn mặt càng ngày càng mờ đi, mãi đến khi bốn phía tối đen như mực, Tiết Phó Niên mới đột nhiên tỉnh lại.

Nàng chạm vào mặt mình, sau đó cẩn thận sờ sờ bốn phía, lúc này tinh thần mới tỉnh táo lại, nhận ra mình đang mơ.

Tiết Phó Niên sờ soạng đầu giường cả nửa ngày cũng một không thấy điện thoại, cuối cùng danh đá trèo xuống giường, không biết bây giờ đã mấy giờ, đã sáng hay chưa. Nghĩ đến đây nàng khẽ thở một hơi, rồi lần mò ra khỏi giường, loay hoay với tay đi ra khỏi phòng.

Bởi vì lo lắng đến mắt của Tiết Phó Niên, Quý Duẫn đã chu đáo dọn dẹp phòng của Tiết Phó Niên, chỉ có một cái giường, một tủ quần áo, cô sợ Tiết Phó Niên không nhìn thấy sẽ bị vấp ngã đó va chạm.

Khi Tiết Phó Niên lóng ngóng sờ sờ đi đến phòng Quý Duẫn, bởi vì lo lắng nên cũng quên gõ cửa, sau khi vào được phòng, lại tiếp tục sờ soạng một lúc lâu, đầu gối nàng đụng trúng một góc giường, Tiết Phó Niên rên rỉ một tiếng trong đau đớn.

Quý Duẫn đang ngủ say, nghe thấy tiếng động liền bật dậy, vội vàng bật đèn đầu giường lên, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng Tiết Phó Niên cắn răn vẻ mặt đau đớn.


Cô nhẹ nhàng lắc đầu, xuống giường nắm lấy cánh tay Tiết Phó Niên: "Làm sao vậy? Sao em lại chạy sang đây?"

Nghe được giọng nói của Quý Duẫn, Tiết Phó Niên mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thở ra, nàng liền có chút xấu hổ, trên gương mặt cũng nỗi lên ửng hồng.

Quý Duẫn cũng không để ý đến Tiết Phó Niên đang xấu hổ, cô chỉ là đỡ nàng ngồi xuống bên giường, sau đó nhìn kỹ đầu gối của nàng, bởi vì giường thật sự rất cứng và lúc này đầu gối của Tiết Phó Niên đã đỏ hết lên rồi, nguyên một mảng lớn, thực sự không thể diễn tả thành lời qua mắt cô.

Quý Duẫn ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiết Phó Niên: "Hay là cứ ngủ lại ở đây đi, cũng thuận tiện một chút để chị chăm sóc em."

Quý Duẫn vừa nói vừa dọn giường, tuy rằng không biết tại sao Tiết Phó Niên lại chạy sang đây lúc nửa đêm, nhưng chắc chắn nàng bị đánh thức vì giấc mơ, hoặc nàng muốn chắc chắn Quý Duẫn vẫn còn ở đây.

Tiết Phó Niên nghe Quý Duẫn nói vậy, biết là tâm tư của bản thân đã bị Quý Duẫn nhìn thấu rồi, nên cũng không giấu nữa, chỉ đỏ mặt gật đầu: "Em tưởng đâu trời sáng rồi, nên mới qua xem thử chị có ở nhà hay không, xin lỗi...."

Tiết Phó Niên nhẹ nhàng nói ra câu sau, nhưng Quý Duẫn thật ra cũng không để tâm lắm, sau khi dọn giường, cô đỡ Tiết Phó Niên nằm xuống. Sau đó cô đi vòng qua phía bên kia nằm xuống bên cạnh Tiết Phó Niên.

Làm loạn như vậy, cơn buồn ngủ của Quý Duẫn gần như không còn nữa, cô cầm điện thoại kiểm tra xem, đã hơn bốn giờ, vẫn còn hơi sớm. Nghĩ như vậy nàng quay đầu sang nhìn Tiết Phó Niên một chút.

Tư thế ngủ của Tiết Phó Niên rất tốt, nằm thẳng, nhắm chặt mắt, hai tay đặt ở dưới bụng, rất nề nếp.

Nhìn lại bản thân một chút, Quý Duẫn khẽ mỉm cười, như Tiết Phó Niên, ngủ rất nề nếp như vậy, ngủ ngon rất khó.

"Chị, chị ngủ chưa vậy?"

Tiết Phó Niên lên tiếng, Quý Duẫn khẽ đáp lại, sau đó chỉ thấy Tiết Phó Niên đang ngủ hơi nghiêng người đối diện mặt với cô.


"Không ngủ được sao?" Quý Duẫn trầm giọng hỏi, bởi vì ngủ gần như cả đêm, lúc này giọng nói có hơi khô khốc, cho nên âm thanh nghe có chút khàn khàn.

Tiết Phó Niên sau khi nghe thấy thì mở mất, mà chủ yếu vì không nhìn thấy gì, nàng ngay lập tức nhắm mắt lại.

"Nếu thời gian này chị đang rảnh, có thể giúp em tìm một dì đáng tin cậy được không?"

Giọng nói Tiết Phó Niên nhẹ nhàng, cô nghe thấy bên tai mình, rất là dễ chịu.

"Sao vậy? Em nghĩ chị không thể chăm sóc tốt cho em sao?" Quý Duẫn hiểu Tiết Phó Niên đang nghĩ gì, lúc này đây, Tiết Phó Niên rất mẫn cảm với tính toán của Quý Duẫn, đôi mi thanh tú có chút buồn cười nhìn Tiết Phó Niên.

Tiết Phó Niên chết lặng trước câu hỏi, vội vàng lắc đầu như muốn chối bỏ.

"Không phải như chị nghĩ đâu...."

Quý Duẫn suy nghĩ, khó khăn lắm nàng mới trưng ra bộ dạng tiểu cô nương, vì vậy khẽ nhếch khoé miệng cười, sau đó tiến lại gần Tiết Phó Niên, vươn tay vỗ nhẹ vào lưng Tiết Phó Niên.

"Đừng nghĩ nhiều, chị ở đây, ngủ sớm đi."

Tiết Phó Niên còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng nghe Quý Duẫn nói vậy đành phải gạt sang một bên.

Dù sao thì chuyện này Tiết Phó Niên không ngừng nhắc Quý Duẫn hơn một lần rồi, thế nhưng mỗi lần nói tới, Quý Duẫn cũng hạt đi với cái lý do cô sẽ chăm sóc cho nàng.

Nhưng mà với một đống mỡ lớn như vậy trong tay, dù là cổ phần của công ty nào đi nữa thì bất cứ ai cũng muốn cắt xén bớt một chút.

Vì vậy ở thời điểm này Tiết Phó Niên đương nhiên sẽ có chút nghiêm túc đề phòng, mặc đu Quý Duẫn đối tốt với nàng, nhưng nàng cũng hiểu phần lớn là do cha nàng đã từng đối tốt với Quý Duẫn, khó có thể nói rõ ràng ra được, liệu lòng tham có ảnh hưởng đến con người Quý Duẫn không.

"A Niên, thịt trên tay của em quá béo, bây giờ chị vẫn chưa làm được gì, nhưng cũng không đồng nghĩa chị sẽ không ra tay, em

cũng không cần lo lắng về chuyện này, có lo hay không cũng vậy, cũng sẽ có một ngày chị nuốt trôi tất cả, em đề phòng chị cũng vô dụng thôi."

Nghĩ muốn nhắm mắt lại, nhưng lại nghe được giọng nói khàn khàn của Quý Duẫn, làm cho Tiết Phó Niên lập tức tỉnh táo lại, nàng quay mặt về phía Quý Duẫn, như muốn liếc Quý Duẫn một cái, mà trước mắt nàng là một mảng đen kịt, tối đến mức dù là một tia sáng nhỏ cũng không thấy được.


Quý Duẫn thấy Tiết Phó Niên quay mặt về phía mình, cô đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng nàng: "Mấy cái việc như lừa gạt cướp đoạt như vậy, chị sẽ không làm đâu, tin tưởng chị đi được không."

Thở phào một hơi, Tiết Phó Niên bật cười khúc khích.

Bởi vì đèn đầu giường đang bật, Quý Duẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng nụ cười của Tiết Phó Niên đôi mắt cong lên, tuy trong mắt không có chút ánh sáng nào, nhưng khoé mắt lại cong lên khiến nàng xinh đẹp không có lời nào để diễn tả.

Thấy Tiết Phó Niên cười như vậy, quét sạch hết tâm trạng chán nản mấy ngày hôm nay, Quý Duẫn cũng thấy tâm tình mình khá hơn, cong môi mỉm cười.

"Ý của chị là, đợi có một nào đó chị có thể nuốt được hết, còn phải lấy từ trên tay em.... Hả? Lấy đi?" Thực ra Tiết Phó Niên muốn dùng từ "cướp", nhưng suy nghĩ lại, nàng thay đổi từ khác.

"Đến lúc đó, em sẽ chủ động đưa cho chị thôi." Quý Duẫn tự tin nói, ngay cả Tiết Phó Niên nghe xong cũng sững sờ.

Tiết Phó Niên định thần lại, mỉm cười một cái, nụ cười này có thể coi là hoàn toàn trên tâm đối với Quý Duẫn. Nếu bản thân Quý Duẫn đã hứa sẽ không làm gì, theo như sự coi trọng của cha nàng đối với cô, thì Quý Duẫn là người rất coi trọng lời hứa.

Huống chi lời nói vừa rồi của Quý Duẫn cũng không sai, nếu như cô có năng lực đưa "Hối Giang" phát triển tốt, thiệc Tiết Phó Niên, một người mù, phải buông bỏ "Hối Giang".

Bây giờ những cổ đông nắm giữ cổ phần trong công ty đều là những kẻ cáo già xảo quyệt, tâm tư của bọn họ, Tiết Phó Niên không nắm rõ được, cho nên nắm chặt cổ phần công ty trong tay được hay không, nói gì tới buông bỏ.

"A Niên, mau ngủ đi." Giọng nói Quý Duẫn từ từ trầm thấp xuống, cuối cùng bàn tay đang vỗ trên lưng Tiết Phó Niên chậm rãi dừng lại.

Tiết Phó Niên chớp chớp mắt, động tác vỗ sau lưng như này, thực ra giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, nghĩ đến đây nàng cũng tự thu mình vào chăn bông, dựa vào ngủ cùng Quý Duẫn.

Tác giả có điều muốn nói: Nhị Hồ đã rất chăm chỉ nha, các người có muốn bao dưỡng Nhị Hồ không? Đến đây a, bao dưỡng Nhị Hồ, sau này chắc chắn sẽ ra nhiều tác phẩm tiểu thuyết dễ thương hơn nữa a~

——————————

Dịch: Chuột🐹

Chỉnh sửa: Chuột🐹


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui