Edit+beta: LinhLan601
"Mẫu hậu, đây là do con không cẩn thận mà ngã xuống hồ ở Ngự Hoa Viên, không thể trách bất cứ người nào, cũng không liên quan gì đến Diệp vương cả." Vì phòng ngừa mẫu hậu chọc giận vị hoàng huynh trên danh nghĩa, Tô Nhụy vẫn là quyết định tự mình gánh vác.
Thái Hậu thấy nữ nhi bảo bối một mình nhận trách nhiệm, cũng không tiếp tục nói gì, chỉ là âm thầm đem tên hỗn tiểu tử Diệp vương ghi tạc vào trong đầu.
Tô Nhụy vừa thấy biểu cảm của mẫu thân nhà mình liền biết lời nói của nàng cũng không có bao nhiêu tác dụng, đành tùy bà thôi.
Thái Hậu an ủi Tô Nhụy một phen, dặn dò nàng tĩnh dưỡng thật tốt thân thể, không cần nghĩ ngợi những chuyện khác. Còn nhắc nhở người bên cạnh chiếu cố chu đáo cho Tô Nhụy, sau đó mới rời khỏi.
Tô Nhụy thấy bà đi rồi, lập tức triệu tập toàn bộ người trong cung mình đến trước mặt.
"Các ngươi nếu đã đến nơi này làm việc, bổn cung tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi. Nhưng một khi các ngươi có dị tâm, đặc biệt là thu mua tin tức, hãm hại bổn cung, trước kia bổn cung không thèm so đo, nhưng từ giờ trở đi, nếu để bổn cung tra ra được, lập tức loạn côn đánh chết!" Tô Nhụy mười phần khí thế uy hiếp.
Khi nàng và Tô Viện xảy ra chuyện, Hoàng thượng lập tức chạy tới. Nếu nói bên người nàng không có kẻ nào mật báo, chỉ sợ là không ai tin được.
"Nhưng trái lại, nếu trung tâm vì bổn cung làm việc, các ngươi yên tâm, chỉ cần bổn cung còn ở một ngày, liền bảo đảm cả nhà các ngươi áo cơm không lo. Cho dù ngày sau bổn cung không còn tại nơi này, cũng sẽ xin Hoàng Thượng cùng Thái Hậu hoàn thành tâm nguyện của các ngươi. Các ngươi nên biết, lấy sự sủng ái của hai người đối với bổn cung, điểm này thực sự không tính là gì." Đây chính là điển hình của việc đánh một cái tát lại cho một trái táo.
Chỉnh đốn lại người trong cung xong, Tô Nhụy gọi hai cung nữ bên người đến trước mặt: "Thanh Linh, Bạch Linh, hai người các ngươi đi theo ta đã bao lâu rồi?"
Bạch Linh thấy công chúa nhà mình khác thường như thế, nhất thời không dám trả lời.
Nhưng Thanh Linh nhỏ tuổi, tính tình hoạt bát, hiếu động, lập tức đáp lại: "Công chúa, chúng nô tì đi theo người đã mười mấy năm, từ nhỏ liền được đưa đến bên cạnh người, cũng coi như là cùng công chúa lớn lên."
"Đúng vậy, đã mười mấy năm rồi." Tô Nhụy nỉ non.
Nhưng lúc này, Bạch Linh tính tình ổn trọng lập tức phát giác sự khác thường của Tô Nhụy, tiến lên nói: "Công chúa, người làm sao vậy? Có chuyện gì không vui sao, có thể nói với chúng nô tì hay không?"
Hai người cung nữ này, từ nhỏ đã ở bên cạnh nguyên chủ mà lớn lên, là người có thể tin cậy. Chỉ là, lòng người khó dò...
"Các ngươi có cảm thấy gần đây thái độ của đại hoàng huynh đối với ta có chút kỳ quái hay không? Huynh ấy không còn sủng ái ta giống như trước kia, còn luôn trách cứ ta không có lễ nghĩa của một công chúa." Nói đến đây, Tô Nhụy thở dài một hơi.
Nhắc đến Hoàng thượng, Thanh Linh cùng Bạch Linh nhớ lại lúc công chúa ngã xuống hồ, Hoàng thượng không những không trừng phạt đầu sỏ gây tội hãm hại công chúa mà còn chưa từng tới xem công chúa dù chỉ một lần.
Nghĩ vậy, hai người nháy mắt cảm thấy ủy khuất thay cho Tô Nhụy. Công chúa thực sự quá đáng thương.
Bạch Linh liền an ủi nàng: "Công chúa, người đừng khổ sở. Hoàng thượng cũng không phải là không muốn tới thăm người, nhất định là do công việc bộn bề." Trong giọng nói tràn ngập không chắc chắn. Thực sự chính bọn họ cũng không tin được lí do này.
Tô Nhụy phối hợp gật gật đầu, làm một bộ dáng vô cùng thương tâm.
"Đúng vậy. Ta là muội muội ruột của hoàng huynh, huynh ấy không thương ta thì thương ai. Nhất định là ta đã suy nghĩ nhiều." Phất phất tay, cho các nàng lui xuống.
Tô Nhụy cẩn thận ngẫm lại nhiệm vụ lần này. Không hiểu vì sao nàng vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ nào lại không thể nói ra.
Chủ yếu là ở thái độ kỳ lạ của Tô Chi Hàm đối với Tô Viện, khiến nàng cảm thấy dường như Tô Viện mới chính là muội muội ruột của hắn.
Tô Viện, kiếp trước, xuyên qua, thiên kim, cha mẹ, ca ca. Mấy chi tiết này đặt cùng nhau, tựa như bên trong có một sợ dây liên hệ nào đó...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...