Edit+beta: LinhLan601
"Nhụy Nhụy, hai đứa cứ từ từ trò truyện. Ba mẹ về trước chuẩn bị đồ ăn. Ly Cẩn, con nhớ chăm sóc tốt Nhụy Nhụy. Hai bác về đây" Tô phụ nói.
Sau khi hai người đi, phòng bệnh chỉ còn Cố Ly Cẩn và Tô Nhụy.
Trong lúc nhất thời, hai người đều nhìn nhau không nói gì. Tô Nhụy từ từ ngẩng đầu, không dấu được xấu hổ, cực kì mất tự nhiên mà cười với Cố Ly Cẩn.
Cố Ly Cẩn liền mở miệng trước:" Nhụy Nhụy, thân thể em còn có chỗ nào không thoải mái, cứ nói với anh". Thần sắc trên mặt cũng vô cùng mất tự nhiên.
Tô Nhụy ngượng ngùng sờ sờ đầu:"" Em hiện tại đã khá hơn rồi. Cảm ơn anh đã quan tâm. Em còn tưởng rằng anh sẽ châm chọc em nữa, vì không cẩn thận mà rơi xuống cầu thang". Nói xong còn tinh nghịch lè lưỡi với Cố Ly Cẩn.
Bỗng nhiên thần sắc cô cứng lại, nghĩ đến điều gì, vội vàng hỏi: "Điện thoại của em đâu, anh có thấy nó ở đâu không?"
Lời nói của cô nhắc nhở Cố Ly Cẩn, sắc mặt hắn liền thay đổi, phẫn nộ nghiến răng nói:"Là Lâm Nhạc đẩy em xuống cầu thang. Cô ta không chỉ li gián quan hệ của chúng ta, mà còn làm hại em. Thật sự là không thể tha thứ!".
Tô Nhụy trong lòng thầm nghĩ, nhất định là hắn đã nghe được đoạn ghi âm trong điện thoại, cũng xem được video trong camera giám sát chỗ cô và Lâm Nhạc đứng. Nơi đó là chỗ Tô Nhụy cố ý lựa chọn, chính là chứng cứ để Lâm Nhạc không thể cãi được gì. Nơi nguyên chủ bị Lâm Nhạc hãm hại lại không hề có camera theo dõi, nên cô ấy mới phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Tô Nhụy cô sao có thể phạm sai lầm như nguyên chủ.
Có điều, Tô Nhụy vẫn cố ý nói: "Tuy rằng em không muốn thừa nhận, nhưng những lời mà chị ta nói là đúng phải không?". Vành mắt lúc này đã đỏ hoe.
"Anh vốn dĩ cũng không thích em, nếu không, sao từ nhỏ lại luôn ức hiếp em" Cô yếu đuối nói.
Lời này thật sự làm cho Cố Ly Cẩn bất đắc dĩ. Hắn không nghĩ việc hắn bắt nạt cô từ nhỏ lại để lại bóng ma trong lòng cô như vậy.
"Nhụy Nhụy, anh yêu em. Anh khi dễ em chỉ đơn thuần là muốn trong lòng em chỉ có một mình anh. Anh không nghĩ việc này lại làm em cho rằng anh không có tình cảm với em. Anh rất thương tâm".
Cố Ly Cẩn thu hồi cợt nhả, thành khẩn hỏi:" Nhụy Nhụy, em có thích anh một chút nào hay không?"
Nghe thấy Cố Ly Cẩn nói, nội tâm Tô Nhụy mừng thầm, nhưng ngoài mặt lại không một chút biến hóa, kiêu ngạo nói:" Ai thích anh chứ, em mới không thèm thích anh đâu".
Cố Ly Cẩn thấy bộ dáng chết cũng không thừa nhận của Tô Nhụy, cũng không hề nóng nảy, than thở nói:"Aiz, lúc nãy trong một đoạn ghi âm, anh nghe thấy có người thổ lộ với anh. Không biết là ai nhưng anh cảm thấy cô ấy thực không tồi".
Tô Nhụy hiểu, nhất định là lời thổ lộ tình cảm của cô dành cho hắn khi nói với Lâm Nhạc đã bị hắn nghe được. Nếu cô lại không thừa nhận, sẽ có vẻ làm kiêu, hơn nữa, Cố Ly Cẩn sẽ thất vọng đối với cô. Cô hơi xấu hổ, chớp mắt nói:" Chuyện đấy...... Những lời này em chỉ nói một lần, sẽ không nhắc lại lần hai, anh hãy nghe cho kỹ". Giọng nói cô vẫn mang theo tia bá đạo nhưng càng nhiều hơn là sự cẩn thận, chờ mong.
"Em yêu anh"
Âm thanh rất nhỏ, rất nhanh thoảng qua tai hắn. Hạnh phúc như đột nhiên đánh úp lại, khiến hắn suýt không chống đỡ nổi.
(Đinh! Hảo cảm +10, mức hảo cảm hiện tại là 95)
"Em nói cái gì?" Cố Ly Cẩn chớp chớp mắt. Câu nói vừa rồi quá nhanh, hắn vẫn chưa hưởng thụ thật tốt lời thổ lộ của cô gái mình yêu.
"Em đã bảo sẽ chỉ nói một lần. Anh không nghe thấy thì thôi"
"Đừng mà. Em hãy nói lại lần nữa đi, chỉ một lần nữa thôi"
"Không"
"Chỉ một lần thôi cũng không được sao"
"Em chỉ nói một lần, không nhắc lại lần thứ hai".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...