- Editor: BlackObs
"Học tỷ!" Mục Tiểu Phàm đứng ngoài cửa phòng ký túc xá Hứa Hạ, ló đầu nhìn vào trong.
"Hứa Hạ không ở đây".
Dương Dao Dao nhìn thấy cô, lập tức chống nạnh đứng trước mặt cô, ngăn trở tầm nhìn.
"Làm sao không ở đây được, mới nãy tôi còn gọi điện với chị ấy mà".
Mục Tiểu Phàm đẩy nàng ra, nghênh ngang đi vào.
"Em gái đến tìm Hứa Hạ sao?".
Hai cô bạn chung phòng cũng nghe nói dạo này Mục Tiểu Phàm thường xuyên tìm Hứa Hạ, cho nên không mấy ngạc nhiên khi thấy Mục Tiểu Phàm đến đây.
"Dạ".
Mục Tiểu Phàm đưa mắt nhìn quanh phòng, có 4 cái bàn học, trong đó hai cái đã bị hai chị kia ngồi mất, còn một cái thì có bày ảnh chụp Dương Dao Dao nhe răng trợn mắt.
Vì vậy cô quyết định đi tới cái bàn còn lại để đầy sách vở, ngồi xuống, chờ.
Dương Dao Dao thấy cô tự nhiên như không nên liếc xéo, nói móc một câu: "Có người da mặt dày ghê nhỉ, không mời mà tới, tưởng ký túc này của riêng mình chắc".
Mục Tiểu Phàm không nói gì, xuất ra nụ cười mê người với Dương Dao Dao, trong lúc đối phương còn đang sững sờ thì cô thu hồi vẻ mặt tươi cười, ngẩn người nhìn lại nàng.
Dương Dao Dao bị cô làm cho khó hiểu, lầm bầm một câu: "Đồ điên".
Mục Tiểu Phàm cũng không thèm để ý, ngó thấy cái ly thuỷ tinh trên bàn học tỷ, đôi mắt cô liền sáng ngời, cầm ly đi lấy nước uống, "Em rót nước uống nha, chết khát rồi".
Dương Dao Dao bò trở lên giường, tuy nhiên ánh mắt phóng điện vẫn ghim trên người Mục Tiểu Phàm.
Mục Tiểu Phàm sung sướng rót đầy ly nước, mới đưa lên miệng uống một hớp thì ngay lúc đó cửa phòng tắm mở ra làm Mục Tiểu Phàm bị sặc.
Hứa Hạ quấn khăn tắm bước ra, thấy cái người đáng lẽ không có ở đây đang si ngốc nhìn mình.
Tầm mắt nàng lại chuyển tới ly thủy tinh trong tay Mục Tiểu Phàm, nàng nhíu mày một cái, tính mở miệng nói gì đó thì phát hiện người kia đã đổ máu.
"Lau máu mũi đi kìa".
Hứa Hạ bình thản nhìn cô, tiếp đó quay mặt vào trong tủ quần áo, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Mục Tiểu Phàm luống cuống tay chân tiếp nhận khăn giấy học tỷ bên cạnh đưa sang, quẫn bách nói: "Cảm ơn chị".
Cô bạn của Hứa Hạ đang đắp mặt nạ, lúc này rất muốn haha cười, nhưng có lẽ sợ hỏng lớp mặt nạ nên cố nhịn, sau cùng vẫn là nhịn không được, kéo mặt nạ ra vỗ vai Mục Tiểu Phàm cười nói: "Em gái à, ngọn lửa trong em cũng quá dữ dội rồi" : ))))
Mục Tiểu Phàm nghẹn đầy một họng, vội liếc mắt nhìn trộm Hứa Hạ, lo sợ nữ thần nghĩ sai về mình.
Thế nhưng lúc cô tiếp xúc đôi mắt đạm mạc như nước kia, hai gò má lại bất giác đỏ bừng, tức tốc quay đầu sang chỗ khác.
"Em ngồi đợi xíu, chị xong nhanh lắm".
Hứa Hạ ôm bộ quần áo nói.
"Không gấp không gấp, chị cứ từ từ thay đồ".
Mục Tiểu Phàm cụp mắt, không dám tiếp tục nhìn loạn.
Khi Hứa Hạ đi vào phòng tắm lần nữa, Dương Dao Dao nãy giờ vẫn nằm lì trên giường mới bật người dậy, đến trước mặt Mục Tiểu Phàm, căm tức nhìn cô.
"Gì á?" Mục Tiểu Phàm nhăn mặt lui về phía sau.2
Dương Dao Dao trừng mắt, "Hừ" một tiếng rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Mục Tiểu Phàm nhìn nàng rời đi, không rõ có chuyện gì nên nhún vai với hai người kia, cô chẳng biết mình đã làm gì đắc tội nàng.
Chốc lát sau, Hứa Hạ chuẩn bị xong xuôi, lên tiếng bảo Mục Tiểu Phàm: "Mình đi thôi".
Dứt lời mang túi đi ra khỏi phòng, Mục Tiểu Phàm vẫy tay tạm biệt hai chị bạn, lót tót theo sau nữ thần.
Hôm nay thời tiết sáng sủa, trời trong xanh không mây, thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi tới khiến vài sợi tóc sau lưng Hứa Hạ phất qua chóp mũi Mục Tiểu Phàm, nháy mắt làm cho cô thất hồn lạc phách.
Thơm quá!!!
"Em đang làm gì vậy?" Hứa Hạ nghiêng đầu thấy Mục Tiểu Phàm từ từ nhắm hai mắt vẻ mặt say mê.
Nếu không phải gương mặt Mục Tiểu Phàm vốn ngây thơ trong sáng thì biểu tình của cô giờ phút này nói bao nhiêu hèn mọn là có bấy nhiêu hèn mọn.
Mục Tiểu Phàm rùng mình, trấn tĩnh nói: "Em đang cảm thụ bầu không khí tươi mát thôi".
Hứa Hạ không mảy may nghi ngờ, liếc nhìn đồng hồ đeo tay bảo: "Mình đi nhanh lên, xe sắp tới rồi".
"Ừ." Mục Tiểu Phàm lén lè lưỡi sau lưng Hứa Hạ.
Tính đi ra ngoài một buổi thôi nào ngờ mất cả một đêm.
Trước đó cả hai đã hẹn hôm nay thứ bảy đi tìm địa điểm, để còn sớm sắp xếp lịch học.
Lên xe bus, do quá đông người, Mục Tiểu Phàm và Hứa Hạ đành phải đứng, mỗi người cầm một tay nắm, nhìn phong cảnh bên đường trôi ngược.
Trạm kế tiếp lại có thêm một đám người lên xe, cả hai bị chen lấn nên chỉ có thể dùng chung một tay nắm, nhưng tay nắm quá nhỏ không đủ cho hai người, Mục Tiểu Phàm nhanh trí: "Học tỷ, để em cầm cái này còn chị thì nắm tay em nha".
Nói xong liền vươn tay ra.
"Ừm" Hứa Hạ cũng không nhiều lời, nắm lấy tay Mục Tiểu Phàm.
Mục Tiểu Phàm kích động không thôi, miệng không ngừng tươi cười.
Xe chạy dằn xóc, Hứa Hạ thỉnh thoảng ngã vào lòng Mục Tiểu Phàm, khiến Mục Tiểu Phàm hận không thể đứng mãi trên chuyến bus này.
"Đi thôi." Xe bus đến trạm, Hứa Hạ đánh thức con người đang ngẩn ngơ về thực tại, nắm tay cô đi xuống xe.
Mục Tiểu Phàm thấy học tỷ không có buông tay ra, nên cô coi như không biết gì, tiếp tục nắm.
Cô thầm nghĩ thời khắc này sao mà hạnh phúc quá!
Một giây sau, Hứa Hạ buông tay Mục Tiểu Phàm, lấy bản đồ trong túi xách ra check địa điểm cần đến.
Mục Tiểu Phàm khóc trong lòng: "Hạnh phúc ơi sao mi trôi nhanh thế!!".
Cô nhìn bàn tay trống không rồi thất vọng nhét vào túi áo.
"Đến chỗ này trước".
Hứa Hạ chỉ vào điểm gần nơi các nàng nhất trên bản đồ.
"Ừ!".
Tìm đến căn đầu tiên, cái nhà tồi tàn không như quảng cáo, pass.
Nhà thứ hai, tốt thì tốt nhưng quá mắc.
Pass!
Căn thứ ba rồi đến căn thứ tư,...
"Học tỷ, căn này cũng..." Mục Tiểu Phàm tính nói nhà cũng được thì đã bị ánh mắt Hứa Hạ ngăn lại.
Cô đành im miệng ở một bên, lắng nghe học tỷ nói chuyện với chủ nhà.
Chuyến này cô đúng là được mở mang tầm mắt, giá thuê từ hai ngàn một tháng giảm xuống còn một ngàn, trong mắt Tiểu Phàm tràn ngập sùng bái.
Thì ra nữ thần còn có kỹ năng trả giá cao siêu như thế!!
Căn nhà thứ tư nhìn qua rất tốt, không những gần trường học, mà quan trọng là không gian rộng rãi, bên trong có phòng bếp và một phòng ngủ nhỏ, có phòng vệ sinh, gian bên ngoài đủ rộng để làm chỗ dạy học, chắc cũng chứa được mười lăm đến hai mươi người.
"Học tỷ, chỗ này không tệ ha, cuối tuần trực tiếp ở đây luôn, còn có thể mua ít đồ ăn về nấu nướng, đúng là tiện lợi".
Mục Tiểu Phàm nãy giờ vẫn nhìn căn phòng này thao thao bất tuyệt.
"Ừ." Hứa Hạ cũng rất hài lòng, nhìn Mục Tiểu Phàm nói: "Cảm ơn em, chờ tháng sau có tiền chị sẽ trả lại."
"Không cần không cần." Mục Tiểu Phàm khoát tay, thấy Hứa Hạ nhíu mày, cô e dè giải thích: "Coi như đó là học phí của em đi.
Em cũng có ghi tên học đó, y theo chị nói một giờ 100, em học mấy tiếng là coi như huề rồi".
"Không nhiều vậy đâu." Hứa Hạ không ngờ em bá vương này lại thật thà đến mức tin rằng học phí một giờ là 100, bộ dạng nghiêm túc của Mục Tiểu Phàm làm nàng thấy buồn cười.
"Huh?" Mục Tiểu Phàm ngẩn ra, thấy nữ thần mỉm cười nhìn mình, cô cũng cười nói: "Tóm lại chị không cần trả, coi như đó là tiền học của em".
"Ừ rồi".
Hứa Hạ không dây dưa thêm, nhìn đồng hồ đã hai giờ trưa, nàng đề nghị: "Em có muốn vào trung tâm mua ít đồ không?".
"Dạ ok." Mục Tiểu Phàm cầu còn không được.
Đây là lần thứ hai trên xe bus, nhưng không có được may mắn như lúc sớm, xe bus còn nhiều ghế trống, hai người tìm chỗ ngồi liền kề, im lặng suốt dọc đường, đến trung tâm thành phố thì xuống xe.
"Học tỷ, chị muốn mua cái gì?" Mục Tiểu Phàm theo sát phía sau, cất tiếng hỏi.
"Mua chút đồ dùng cần thiết cho việc dạy học".
Hứa Hạ đi về hướng khu thương mại.
Hai người đi vào thương xá, dạo khắp từ tầng một cho đến tầng ba, tới lúc hài lòng nhìn lại đồng hồ đã hơn bốn giờ.
"Chúng ta mau trở về thôi, chút nữa muộn quá sẽ không có xe về trường đâu".
Hứa Hạ nhắc nhở cái kẻ rề rà kia.
"Ưm." Mục Tiểu Phàm xách đủ thứ linh tinh, chậm rì rì theo đuôi Hứa Hạ.1
Không biết may mắn hay xui rủi mà cả hai mới vừa ra khỏi khu thương mại thì mây đen ùn ùn kéo tới, còn chưa kịp phản ứng là mưa đã đổ xuống xối xả.
"Học tỷ, mau qua đây".
Mục Tiểu Phàm kéo Hứa Hạ đến trú mưa dưới một mái hiên.
Hai bạn trẻ đứng hồi lâu, mưa tạt ướt gần hết người, Mục Tiểu Phàm lo lắng cho cơ thể Hứa Hạ còn Hứa Hạ thì lo lắng đống tài liệu trên tay mình bị ướt.
Mục Tiểu Phàm đảo mắt quanh bốn phía, thấy một khách sạn ở hướng xa xa bên kia đường, cô đưa ra ý kiến: "Học tỷ, mưa to kiểu này lâu lắm mới tạnh, đêm nay chắc mình không về được, hay là ngủ ở khách sạn một đêm nha?".
"Mắc lắm." Hứa Hạ nghĩ đến tiền bạc thiếu thốn nên mím môi nói.
Mục Tiểu Phàm gấp rút giải thích: "Tụi mình bị ướt như vầy, chờ tạnh mưa trở về thế nào cũng bị cảm, đến lúc đó không chỉ tốn tiền thuốc men mà còn ảnh hưởng việc học,...blabla...".
"Được rồi".
Hứa Hạ bất đắc dĩ cắt đứt lời lẽ dài dòng của Mục Tiểu Phàm, cô ôm đống đồ trong ngực, chạy về phía khách sạn.
Mục Tiểu Phàm âm thầm mỉm cười, nối gót chạy theo nàng.
Tới được khách sạn, cả hai ướt như chuột lột, vạt áo vạt quần nhiễu đầy nước.
"Bà chủ, tôi đặt hai phòng".
"Lấy một phòng thôi." Hứa Hạ chỉnh lại.
Đáy mắt Mục Tiểu Phàm xẹt qua ý cười, cô nhìn bà chủ, gật đầu nói: "Vậy một phòng là được".
Mục Tiểu Phàm biết người ta tiếc tiền, dù vậy cô vẫn đặt hai phòng là vì muốn nghe nữ thần nói ra lời này.
Nghe cứ như nữ thần muốn ở chung phòng với mình, thật ngọt ngào a~
Hứa Hạ không biết mưu đồ của Mục Tiểu Phàm, nàng cầm thẻ phòng đi lên lầu.
Theo lời Mục Tiểu Phàm, nàng cắm thẻ lên trên cửa, mở cửa vào phòng.
Mục Tiểu Phàm không rảnh tay, cô đá chân đóng cửa phòng lại, con tim đập rộn ràng, "Nữ thần, em đến đây".
"Em muốn ngủ ở trong hay là nằm bên ngoài?" Hứa Hạ quay qua nhàn nhạt hỏi, đồng thời nàng cũng bắt đầu thắc mắc, rõ ràng trong phòng có hai giường đơn, tại sao vừa rồi Mục Tiểu Phàm lại muốn đặt hai phòng?!
Mục Tiểu Phàm vẫn chưa biết nữ thần nảy sinh nghi ngờ, cô ném mớ đồ lên giường, trả lời: "Em nằm bên trong".
"Ừ." Hứa Hạ cũng đặt đồ lên giường, cầm khăn giấy trên bàn lau tài liệu.
"Học tỷ, chị mau đi tắm, để đó em lau cho".
Tuy nữ thần mặc bộ quần áo thấm nước mưa trông rất gợi cảm, nhưng Mục Tiểu Phàm vẫn là yêu thương nữ thần trước nhất, cô nhanh nhẹn đoạt lấy đồ từ tay Hứa Hạ, đẩy vai giục đối phương đi vào phòng tắm.
"Em cứ tắm trước, chị lau tài liệu rồi hong khô nó".
Hứa Hạ xoay người lại nói.
"Học tỷ, chị mới là nên tắm trước, yên tâm giao mớ sách đó cho em xử lý".
Mục Tiểu Phàm dứt lời liền đẩy Hứa Hạ vào phòng tắm, tiện tay đóng chặt cửa.
Phía sau cánh cửa, Hứa Hạ cũng không thể làm gì khác ngoài việc tranh thủ tắm cho nhanh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...