Nữ Thần Đụng Phải Nữ Thần Kinh

Hồ Thanh Thanh là vận động viên bơi lội, đồng thời vẫn đang là sinh viên. Khía cạnh tính cách tương đối thiên hướng dịu dàng ít nói và sống nội tâm. Mặc dù cô tuổi còn trẻ nhưng đã đạt được không ít thành tựu mà bạn bè cùng trang lứa không thể sánh bằng, nhưng mà trong phương diện giao tiếp với người khác, vẫn giống như trước, đến bây giờ cũng chưa từng vì mình tỏa sáng mà kiêu ngạo coi thường người khác.

Trái lại, cô còn có chút ngại ngùng.

Vì đã lên năm hai đại học, chương trình học không còn nhiều như lúc học năm nhất, nhưng mà cũng không hẳn là thoải mái. Nhất là ngày sinh nhật của cô, rất hố, cô có lớp học cả ngày, thậm chí buổi tối cũng có hai tiết tự chọn.

Đợi cô học xong toàn bộ chương trình rồi quay lại biệt thự, có lẽ là chín giờ rưỡi tối.

Trong biệt thự, hôm nay mọi người hầu như đều điều chỉnh lại lịch trình làm việc, mới miễn cưỡng thu xếp được nửa ngày. Nhưng cũng không phải mọi người đều rảnh rỗi.

Ví dụ như Quý Ưu Trạch. Nghe nói hầu hết các thành viên “Siêu cấp bạn cùng phòng” đều đã tụ lại một chỗ với nhau, chỉ còn thiếu mỗi mình cô, cả người cô không tốt cho lắm.

Bây giờ cô còn đang ghi hình một chương trình tên là “Happy Baby”.

Chương trình này dành cho trẻ nhỏ, khách mời tham gia vào chương trình, ngoại trừ mỗi tập đều mời đến một ngôi sao, còn có một vài trẻ em.

Ban đầu ghi hình chương trình có trẻ con phải theo dõi tâm trạng, ghi hình chương trình thú cưng càng phải theo dõi tâm trạng, mà hôm nay, bọn họ đúng lúc phải bắt kịp hình thức trẻ em cộng với thú nuôi.

Tập này của chương trình nói về việc các bậc cha mẹ trẻ có thể từ những quan điểm gì để chăm sóc con cái với trở ngại giao tiếp.

Một trong những phân đoạn là có thể cho trẻ em nhận nuôi một động vật nhỏ như chó với mèo tại nhà, để trẻ em học hỏi và kết bạn với mèo và chó và vân vân.

Ban đầu khi Quý Ưu Trạch đồng ý sẽ tham gia vào chương trình, thứ nhất, bởi vì cảm thấy chương trình làm như vậy rất có ý nghĩa. Thứ hai, bởi vì cô cũng muốn tiếp xúc với trẻ em và động vật nhỏ, cảm thấy nội dung như vậy, rất thú vị, dù sao cô cũng chưa bao giờ làm trước đó.

Nhưng mà, bây giờ Quý Ưu Trạch suýt chút nữa là miệng sùi bọt mép.

Tổ chương trình tìm đến vài trẻ em, khía cạnh tính cách khá kỳ lạ. Có một đứa bé có chứng rối loạn tăng động giảm chú ý và ám ảnh cưỡng chế, về cơ bản không có phút giây nào nhàn rỗi, lúc thì xoay tròn nhún nhảy khiêu vũ dữ dội, lúc thì hát không ngừng, lúc thì lôi kéo Quý Ưu Trạch nói chuyện không ngừng.

Hơn nữa, đứa bé kia còn luôn liên tục hỏi các vấn đề, ví dụ như: “Chị Quý Ưu Trạch, tại sao chị lại họ Quý? Tại sao chị lại là nữ, sao em lại là nam? Vì sao tóc chị có thể dài như vậy? Tóc em mới dài một chút là bị mẹ lôi ra ngoài cắt rồi, mẹ là một con hổ lớn! Vì sao lông mi chị dài như vậy, lông mi sẽ giống tóc còn dài hơn nữa sao? Chị Quý Ưu Trạch, vì sao mặt chị trở nên trắng vậy? Chị đói không? Chỗ em có bánh gạo hạt dẻ, chia cho chị một cái, xuỵt, đừng nói với người khác. Sao miệng chị lại cắn to như vậy? Như vậy rất dễ ăn hết nhanh đó… Vì sao mặt chị càng trắng hơn vậy…”

Nói tóm lại, Quý Ưu Trạch cảm thấy, cô thật sự có chút chống đỡ không nổi.

Về phần hai đứa bé khác, một đứa bé hoàn toàn không nói chuyện, chỉ cần thấy cô đi đến, đứa bé đó sẽ đạp phong hỏa luân chạy mất. Còn một đứa nữa, cô bé không chạy mất, nhưng mà chỉ cần vừa nhìn thấy Quý Ưu Trạch. Sẽ mở to đôi mắt nhìn cô, bình tĩnh nói: “Chị thật xui xẻo. Ha ha.”

Quý Ưu Trạch cảm thấy, toàn thân đều có tầng da gà quỷ dị nổi lên.

Nói tóm lại, sau khi chương trình miễn cưỡng ghi hình xong, cũng đã tám giờ tối.

Quý Ưu Trạch vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho Khang Tịch, hỏi kế hoạch bên nàng đã chuẩn bị ra sao rồi.

Khang Tịch nói, hết thảy đều OK. Đội ngũ chuẩn bị sinh nhật trang trí biệt thự rất đẹp, nhìn giống như tiểu tinh linh trong phim hoạt hình 3D chiếu trong rạp vậy. Rất mơ mộng rất xinh đẹp. Hơn nữa bây giờ mọi người đang chuẩn bị xuất phát đến trường học của Hồ Thanh Thanh. Đợi Hồ Thanh Thanh vừa hết tiết, đưa cô bé đến phòng tạo hình tiến hành trang điểm ăn diện các kiểu.


Đợi cô bé trang điểm xong rồi, thì đón về biệt thự, tạo niềm vui bất ngờ cho cô bé.

Quý Ưu Trạch nghe vậy, nhìn đồng hồ, sau đó phấn khởi nói: “Mình thấy khoảng cách bên này gần trong học em ấy so với chỗ cậu! Mình cũng đi! Không bằng như vầy đi, mình đến đó trước, nếu như các cậu chưa tới, mình sẽ đợi các cậu ở đó!”

Khang Tịch nghe vậy, tỏ vẻ OK.

Vì vậy, Quý Ưu Trạch ngồi lên xe, chỉ dẫn bác tài lái xe đến trường học của Hồ Thanh Thanh.

Nghĩ đến việc sẽ đến trường, mặc dù không phải đến trường mình học, nhưng trong lòng Quý Ưu Trạch vẫn có chút phấn khởi không rõ.

Bên kia, Khang Tịch dặn dò Dương Tố Hoan, Tiền Gia và Tiết Thiểu Hoa phải chuẩn bị các thứ trong biệt thự thật tốt, ngồi lên xe giống Mạc Lệ Nhi và Tôn Phỉ.

“A Trạch cũng muốn đến trường sao?” Tôn Phỉ quay đầu lại hỏi Khang Tịch.

Đột nhiên nghe Tôn Phỉ gọi Quý Ưu Trạch là A Trạch thân thiết như vậy, thật sự Khang Tịch không muốn chú ý cô cũng không được.

Từ khi nào thì Tôn Phỉ đổi giọng gọi Quý Ưu Trạch là A Trạch? Phải nói lại là, trong khoảng thời gian này Tôn Phỉ luôn sát lại bên cạnh mình, Khang Tịch cũng cảm thấy rất không thoải mái.

“Đúng vậy.” Nhưng mà, Khang Tịch vẫn mỉm cười gật đầu. Nàng có tâm trạng thế nào, người ngoài vốn không nhìn thấu được.

“Vậy tốt quá.” Tôn Phỉ nói, vỗ hai tay một cái.

“Vậy tốt quá?” Khang Tịch không thể hiểu nổi.

“Ý em là, mọi người cùng nhau, như vậy sôi nổi hơn nhiều.” Tôn Phỉ bổ sung.

Khang Tịch cười không nói gì, chỉ mặc niệm trong lòng: “Tiểu thư, cô diễn cũng hơi quá đó.”

“Thành thật mà nói, kể từ khi đi làm, thật sự cảm thấy không còn nhiều bạn bè như trước. Vẫn rất hoài niệm thời còn là học sinh. Đi học tan học, đến quầy bán đồ ăn vặt đến WC, đều tay nắm tay, rất hạnh phúc. Không giống bây giờ, mọi người đều tự bận rộn việc của riêng họ, nhẹ thì vài tháng hơn nửa năm không gặp một lần, nặng thì nhiều năm không liên lạc.” Khang Tịch cúi đầu xem điện thoại, Mạc Lệ Nhi đang soi soi chiếc gương tròn nhỏ, Tôn Phỉ tự mở đề tài.

“Ừ, đúng vậy đó, rất đúng!” Mạc Lệ Nhi gật đầu, sau đó tiếp tục soi gương.

Sau khi Khang Tịch nghe xong, vẫn cúi đầu xem điện thoại như trước, ngón tay bay lượn, cũng không trả lời.

Tôn Phỉ cười có chút xấu hổ, sau đó tiếp tục nói: “Lúc đó em và bạn thân cực kỳ tốt, ví dụ như bình thường hay mặc quần áo của nhau. Khi đó tình cảm của hai bọn em cực kỳ tốt, sau đó cậu ấy gọi em là vợ, em cũng gọi cậu ấy là vợ…”

“Đúng rồi! Đúng rồi! Bọn chị cũng như vậy. Ôi đúng là hoài niệm đám ái phi kia của trẫm mà! Chỉ có điều là, hình như đúng vậy đó, là đặc biệt phổ biến gọi bạn thân là vợ. Với lại… ha ha, khi đó, nói như thế nào nhỉ, cũng như chị với A chơi rất thân, trước đến giờ chị và A vẫn luôn gọi nhau là vợ, lúc này đột nhiên lòi ra một B, chạy tới gọi A là vợ, chị sẽ rất tức giận! Sẽ rất ghen! Em có loại cảm giác này không? Dù sao chị cũng thật sự có!” Mạc Lệ Nhi nghe Tôn Phỉ nói đến việc gọi nhau là vợ, chợt giống như hít phải thuốc lắc, lúc nói chuyện mặt mày đầy hớn hở.

Sau khi Khang Tịch nghe xong, vẫn không trả lời như cũ.

“Đúng vậy. Còn có chuyện chị có phát hiện ra không? Không biết vì sao, em cảm thấy, con gái và con gái gọi nhau là vợ rất bình thường, chỉ là rất khó khiến người ta hiểu sai, nhưng mà nếu con trai với con trai gọi nhau là chồng, đặc biệt dễ làm người ta nghĩ sai…” Tôn Phỉ liếc mắt nhìn Khang Tịch, thấy Khang Tịch chống một tay trêи cửa sổ xe, một tay cầm điện thoại lật album ảnh, sau đó cô tiếp tục nói.


“Nếu như con trai với con trai gọi nhau là chồng, vậy chỉ có thể nói bọn họ công khai! Chỉ có điều nói thật, cho dù là con trai công khai, chị cảm thấy hình như cũng rất ít khi gọi nhau là vợ chồng, không biết tại sao, có thể là chị không nhìn thấy nhiều.” Mạc Lệ Nhi nói, đóng cái gương lại.

Lúc sau, Mạc Lệ Nhi thấy toàn bộ hành trình Khang Tịch đều không lên tiếng, vậy nên giơ tay ra nắm đầu vai Khang Tịch, thân mật nói: “Cưng nói đi chứ? Tịch bảo bối, cưng nói có đúng không?!”

Lúc này, Khang Tịch đột nhiên run rẩy, giống như là mới từ trong mộng tỉnh lại. Nàng quay đầu, nhìn Mạc Lệ Nhi, sau đó nói: “Chuyện xưng hô, mỗi người đều lựa chọn khác nhau, đúng không?”

“Vậy chị và con gái từng gọi nhau là vợ chưa?” Lúc này, đột nhiên Tôn Phỉ bình tĩnh nhìn Khang Tịch.

Khang Tịch quay đầu, chống lại tầm mắt của Tôn Phỉ, hơi mở miệng, sau đó khép lại, chỉ mím môi cười, gật đầu.

Thoạt nhìn rất tự nhiên.

“Giống như hầu hết các nữ sinh chơi thân với nhau đều thích nắm tay cùng nhau đi vệ sinh, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi không chỉ cùng người khác gọi nhau là vợ, còn gọi 'bảo bối', 'em yêu', kết thúc sẽ thêm câu 'saranghaeyo' nữa.” Khang Tịch tiếp tục nói về chủ đề đó.

Nàng là một người thông minh, biết rõ đối mặt với đề tài như vậy, tỏ ra càng tự nhiên phóng khoáng, càng khó để người khác nhìn thấu mình.

“Cưng thì sao? Tiểu công chúa Mạc Lệ?” Nói rồi Khang Tịch quay đầu lại, chuyển đề tài lên người Mạc Lệ Nhi.

Mạc Lệ Nhi nghe vậy, cười ha ha một tiếng, nói: “Hình như đúng là như vậy! Đúng vậy! Chị cũng vậy!”

Đến đây, Tôn Phỉ nở nụ cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không biết nguyên nhân là vì liên quan đến một số định kiến của mình hay là xảy ra chuyện gì.

Cô luôn cảm thấy, Khang Tịch thoạt nhìn rất không bình thường.

Đầu tiên là không chủ động thảo luận đề tài này với các cô, sau đó bị tra hỏi thì giống như bắn liên thanh nói đủ thứ.

Khoảng chừng qua năm mươi phút, ba người đến trường học. Ba người ngồi trêи xe đợi nhân viên tổ chương trình ngăn đón Hồ Thanh Thanh dẫn về đây. Tôn Phỉ thì bắt đầu chơi điện thoại.

Nhưng mà đợi lúc lâu, Khang Tịch lại nhận được một tin.

“Xảy ra chuyện! Quý tiểu thư đẩy một nữ sinh xuống cầu thang!”

“Cái gì?” Khang Tịch nghe được tin đó, có chút nghi ngờ lỗ tai mình bị bệnh gì đó. Nàng nắm điện thoại, lòng bàn tay xoa xoa lỗ tai, lại đưa điện thoại lên, nói: “Vừa rồi tôi nghe không rõ, anh lập lại lần nữa.”

“Nghe nói Quý tiểu thư đẩy một nữ sinh trường này xuống cầu thang, bên phía nhà trường khăng khăng giữ lại nói lỗi trêи người Quý tiểu thư, vì hình như lúc nữ sinh kia thấy Quý tiểu thư thì nói một câu 'Wow, cô gái này hình như là Quý Ưu Trạch này, không biết có thật là Quý Ưu Trạch không? Có hơi quê quê…', sau đó bị Quý tiểu thư ngăn lại. Các cô ấy nói Quý tiểu thư bắt nữ sinh kia xin lỗi, kết quả nữ sinh đó không nói, sau đó Quý tiểu thư lại đẩy cô ấy xuống cầu thang…”

Sau khi nghe xong, Khang Tịch hít vào một ngụm khí lạnh. Nàng nhắm mắt lại, đối diện điện thoại, nói từng câu từng chữ: “Xin nhớ kỹ, đây không phải là sự thật. Chuyện còn chưa rõ, lời của tất cả người khác đều không được dễ tin, cũng đừng nói ra ngoài. Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”


Mạc Lệ Nhi thấy dáng vẻ Khang Tịch gọi điện thoại và nói chuyện nghiêm túc như vậy, cố gắng nhỏ giọng, vì vậy cũng dừng động tác nhỏ trong tay lại, nháy mắt nhìn chằm chằm điện thoại của Khang Tịch.

Tôn Phỉ nghe Khang Tịch nói, hơn nữa còn thấy dáng vẻ Khang Tịch khẩn trương như vậy, chợt hiểu rõ. Quý Ưu Trạch, nhất định là gặp phải vấn đề phiền toái kỳ lạ nào đó.

Nếu như vậy…

Tôn Phỉ vốn còn đang chơi điện thoại, lặng lẽ thoát khỏi trò chơi, sau đó soạn một tin nhắn, nhanh chóng gửi đi.

Nhìn từ bên ngoài có vẻ như cô không làm gì, nhưng trái tim lại nhảy phình phịch không ngừng.

Cô cũng không biết mình đến cùng là làm sao. Vậy mà cũng bắt đầu làm loại chuyện thấp hèn này.

Nhưng mà, cô tức. Cô chăm chỉ như vậy, vì công việc, đều cố gắng đến sắp phun máu. Nhưng mà, luôn không có đạo diễn điện ảnh nào tìm đến cô. Vốn tưởng rằng quay được một vai phụ nổi tiếng, sau đó có thể từng bước thăng cao, nhưng hiện thực lại tàn khốc như vậy.

Nói cô thật sự không biết thỏa mãn sao? Đúng, không sai, lấy được giải thưởng kia, đối với phim cô nhận yêu cầu cao hơn nhiều, cho dù phim truyền hình, đóng vai nữ chính, hay điện ảnh, mặc dù không phải nữ chính, nhưng dù sao cũng phải là vai phụ quan trọng, loại vai phụ chỉ ló mặt mấy phút, cô không muốn nhận.

Bởi vậy, cô bỏ lỡ không ít phim truyền hình, cũng bỏ lỡ không ít điện ảnh tốt.

Hơn nữa, khoảng cách với giải tân binh đã qua lâu như vậy, trong khoảng thời gian này người mới trong giới giải trí như măng mọc sau mưa, nhô lên không ít. Trong lúc vô thức, trong những người đó, cũng có người có chút danh tiếng. Nhưng trong giới phim ảnh, cô vẫn dậm chân tại chỗ.

Về phần giới chương trình giải trí, cô vẫn luôn lăn lộn tốt, nhưng lại lòi ra thêm một Quý Ưu Trạch…

Mắt mấy người đó mù sao, tại sao đều thích Quý Ưu Trạch? Tại sao đều tập trung ánh mắt trêи người Quý Ưu Trạch? Cô thật sự nghĩ không ra.

Trơ mắt nhìn người vốn không bằng mình, đen như than đá, từng bước được tẩy trắng, từng bước gặp may mắn… Cảm giác này chắc chắn khiến người ta vô cùng khó chịu.

Tôn Phỉ cầm điện thoại, cười trong lòng.

Cho dù cô không tìm người thông báo truyền thông đến đây xem náo nhiệt thì sao? Bây giờ đang ghi hình chương trình, dù sao cũng sẽ bị quay lại. Tôn Phỉ ra vẻ nghĩ như vậy, vô tình, cũng cảm thấy giảm mấy phần cảm giác tội lỗi.

“Tôi ra ngoài một chuyến. Các người đợi ở đây đi, để tránh lúc cô ấy đi ra, không thấy mọi người chúng ta.” Khang Tịch nói, kéo cửa xe ra.

Mạc Lệ Nhi nghe vậy, cũng tỏ vẻ đồng ý.

Mấy chục phút sau.

Chuyên viên quay phim đuổi theo Khang Tịch tim được văn phòng chỗ Quý Ưu Trạch.

Văn phòng kia, là chỗ làm việc của giáo viên phụ đạo của nữ sinh bị thương kia. Thoạt nhìn sắc mặt của giáo viên phụ đạo Khúc Như Hải không được tốt lắm.

Lúc này, bầu không khí trong văn phòng cực kỳ kỳ lạ.

Nữ sinh bị thương vì được đưa đến bệnh viện, nên trước mắt không có ở đây.

Bên trong văn phòng lúc này, chỉ có Khúc Như Hải, Quý Ưu Trạch, và Hồ Thanh Thanh cùng với các chuyên viên quay phim đi theo các cô.

“Giáo viên Khúc, chào cô.” Từ lúc gõ cửa đến khi đẩy cửa vào, rồi đến lúc nói chuyện và cử chỉ, thoạt nhìn Khang Tịch vô cùng lễ phép.


Khúc Như Hải thấy Khang Tịch, hai mắt sáng ngời. Nhưng loại hưng phấn này, cũng không phải loại hưng phấn như khi thấy ngôi sao, mà là như bắt được cọng rơm cứu mạng.

“Xin chào xin chào, mời ngồi mời ngồi!” Khúc Như Hải nói, đứng dậy tự mình đẩy ghế nhỏ đến chỗ Khang Tịch.

“Cậu thật sự đẩy người?” Lúc Khang Tịch ngồi xuống, quay đầu hỏi Quý Ưu Trạch.

Quý Ưu Trạch suy nghĩ chốc lát, nói: “Cậu nghĩ mình giống người sẽ đẩy người khác sao?”

Khang Tịch nghe vậy, suy nghĩ vài lần, sau đó nói: “Không, cậu giống như là cái người bị đẩy…”

“Hả?”

“Có nghĩa là trông cậu giống như là là cái loại âm mưu.”

“Bản công chúa không có!” Quý Ưu Trạch ngạo kiều ôm vai.

“Vậy cụ thể là xảy ra chuyện gì?” Khang Tịch lại hỏi.

“Mình thật sự không có đẩy người! Rõ ràng là cô kia đang bắt nạt Thanh Thanh, nói rất nhiều từ xúc phạm để kϊƈɦ thích Thanh Thanh! Ngay lúc Thanh Thanh đi vào khúc quanh của dãy lớp học kia! Đúng lúc bị mình đụng phải, cô ta đúng là buồn nôn, mình tranh luận phải trái với cô ta, cô ta nói không lại mình, mặt đỏ tới mang tai, sau đó cô ta tức giận rời đi nha. Ai biết cô ta xoay người xuống cầu thang thì bạch bạch bịch bịch lăn xuống đâu? Cô ta đúng xui xẻo, lúc đó trong hành lang có vài miếng thủy tinh nhỏ, đâm vào người cô ta, dù sao thì cũng rất nghiêm trọng, còn bị đâm vào mặt. Lúc đó mình gọi ngay cho 120, đưa cô ta tới bệnh viện, sau đó thông báo với giáo viên của cô ta.” Quý Ưu Trạch gấp gáp giải thích.

“Cô giáo Khúc, Quý tiểu thư nói cô ấy không đẩy nữ sinh kia, vì sao không điều tra rõ chuyện trước, cô đã nói với nhân viên của chúng tôi là Quý tiểu thư đẩy người xuống cầu thang? Chuyện này không tra rõ đã tùy tiện truyền ra ngoài, đối với nhân vật công chúng như Quý tiểu thư mà nói, lực sát thương rất lớn.” Tất nhiên Khang Tịch lựa chọn tin Quý Ưu Trạch.

Nhưng mà sau khi Khúc Như Hải nghe xong, lắc đầu rồi lại lắc đầu.

“Vấn đề chính là, đây không phải là tôi nói. Về chuyện Quý tiểu thư đánh người, là bạn học Hồ nói.” Khúc Như Hải nói, chuyển động bút máy, vứt ánh mắt sáng Hồ Thanh Thanh ngồi xếp bằng bên cạnh.

Thoạt nhìn sắc mặt Hồ Thanh Thanh không tốt lắm, trêи trán đổ đầy mồ hôi.

Sau khi Khang Tịch nghe vậy, nghẹn lời, mang theo thăm dò nắm lấy tay Quý Ưu Trạch, hình như đang hỏi cô đến cùng là xảy ra chuyện gì.

“Mình cũng không biết tối nay Thanh Thanh trúng tà gì, vì sao cho rằng nữ sinh kia biến thành như vậy là do mình làm.” Quý Ưu Trạch buông tay.

“Em nói Quý Ưu Trạch đẩy nữ sinh kia xuống?” Khang Tịch tự mình hỏi Hồ Thanh Thanh.

Hồ Thanh Thanh suy tư một lúc lâu, gật đầu.

“Nóng lắm à? Lau mồ hôi đi.” Lúc này, Khang Tịch lấy khăn giấy ra, đưa tới.

Hồ Thanh Thanh hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn Khang Tịch, sau đó lại nhanh chóng cúi thấp đầu, siết chặt điện thoại.

Khang Tịch quan sát điện thoại Hồ Thanh Thanh một hồi, không nói thêm gì nữa.

“Phụ huynh đang trêи đường đến đây, đợi lát nữa sự việc không biết sẽ phát triển thành hình dạng gì nữa… Hầy…” Khúc Như Hải tỏ vẻ lời giải thích của Quý Ưu Trạch và Hồ Thanh Thanh làm người ta quá đau đầu.

“Thanh Thanh, lúc đó có thể là em nhìn nhầm đúng không?” Khúc Như Hải lại hỏi Hồ Thanh Thanh.

Hồ Thanh Thanh cúi đầu lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui