Hà Tiểu Minh do dự rất lâu, cuối cùng vẫn vì vợ con mà che giấu lương tâm đăng tin tức lên. Chẳng bao lâu, tin tức của anh bất ngờ bị người ta chấm dứt.
Hơn nữa, mọi người còn thông qua chuyện này bắt đầu điều tra nơi công ty anh, Apple News.
Cấp trêи nội bộ Apple News sớm tìm được Hà Tiểu Minh nói chuyện.
Nói là nói chuyện, nhưng thực sự là không có nói chuyện gì nhiều, tất cả gộp lại nội dung, cũng không quá mười câu.
Công ty khinh khi anh ta bịa chuyện không có đầu óc, đăng tin lên cũng rất không có đầu óc, cũng không biết tìm người nhìn thử, kiểm định một chút. Hành nghề lâu như vậy, đã không tạo ra bất kỳ lợi ích gì cho công ty rồi, ngược lại thiếu chút nữa làm công ty rơi vào nguy hiểm.
Cho nên, anh bị đuổi việc.
Lúc về đến nhà, Hà Tiểu Minh đối mặt với vợ đã làm xong cơm nước, không nói tiếng nào. Lặng lẽ ăn, cuối cùng ăn đến gần như là khóc chảy thành sông.
Vợ anh ta không ngốc, vì vậy khi thấy anh ta khóc, thì biết chắc chắn trong công việc xảy ra chuyện.
Sau khi cảm xúc của Hà Tiểu Minh ổn định lại, khụt khịt mũi nói ra sự thật. Vợ anh ta trầm ngâm chốc lát, cuối cùng nói: “Đừng quên mục đích ban đầu. Nếu như làm nghề này, nhất định phải theo đúng hướng mong muốn của anh, dùng cách trái ngược hoàn toàn vậy thì tốt hơn là không làm.”
Hà Tiểu Minh cảm thấy vô cùng kinh ngạc và khϊế͙p͙ sợ. Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì, anh cũng cảm thấy, thiếu chút nữa mình đã từ bỏ mục đích ban đầu, đó là chuyện đáng sợ cỡ nào. Bởi vì những người xung quanh anh đều nói lúc trước anh làm sai, đúng cách phải là cách khác, vậy nên anh thực sự có ý định bảo sao nghe vậy, đi làm chuyện mà người khác nghĩ là đúng đắn.
Nhưng mà, như vậy, anh ta sẽ hạnh phúc sao? Anh ta làm nghề này, đến tột cùng là muốn bày ra những điều chân thật cho mọi người xem, hay là chỉ muốn lấy mọi thứ hài hước thú vị nắm được trái tim người đọc?
Sau khi hiểu được như vậy, Hà Tiểu Minh cũng đã nghĩ thông suốt.
Nhưng mà anh ta lại không ngờ rằng, anh ta công bố tin tức này ra, trong vòng nửa ngày sau khi anh ta bị đuổi việc, đột nhiên như đi nhầm đường vậy, sinh ra một loại sức ảnh hưởng khác.
“Ha ha ha, nếu như Quý Ưu Trạch thật sự cùng ông già kia bên nhau, nếu như hai cô bé đó thật sự là kết tinh của bọn họ, lớn lên gương mặt cũng không thể nào thuần Á đến cùng cực như vậy chứ!”
“Tôi cảm thấy quan điểm của tôi không giống các người~ Trước đó không phải lộ ra một bức ảnh của một em gái nhảy ở quảng trường mang theo hai đứa bé sao? Người vạch trần không phải nói em gái nhảy ở quảng trường là Quý Ưu Trạch à? Lúc đó tất cả mọi người vì nhìn không rõ mặt mà không tin, nhưng mà tin tức này sau khi đăng lên, tôi chỉ muốn nói… hai tin này đều xuất hiện hai đứa bé, giống nhau, chứng minh…”
“Chứng minh tin giật gân lúc trước thật là Quý Ưu Trạch?!”
“Ôi không phải đâu?!”
“Hôm nay bên kia quảng trường Hằng Hải có cuộc thi nhảy múa lớn tổ chức rất rầm rộ, lúc đó tôi cũng có xem, chỉ có điều là không để ý.”
“Tôi muốn nói là, mẹ tôi là người dẫn chương trình cuộc thi này, hôm nay tôi còn đặc biệt quay lại, tôi chỉnh sửa một chút rồi đăng lên.”
Nửa giờ sau đó.
Video khiêu vũ quảng trường nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt công chúng.
Trong video, Quý Ưu Trạch đội nón chống nắng và kính mát, ở trong đám người vừa hết lòng quan sát động tác của bác gái đứng hàng phía trước, vừa cố gắng quơ quơ cánh tay, di chuyển cơ thể nhảy múa, trông thật sự rất điên khùng. Giữa chừng Quý Ưu Trạch ba lần tay trái đánh chân trái, hai lần đạp lên chân bác gái bên cạnh, và trật nhịp hai lần.
Nhìn chung cũng khá tốt, điệu nhảy không tính là khó, với lại cũng khá phổ biến, gần nơi Quý Ưu Trạch đang đứng là một khu đất trống, cô từng thấy bác gái từng nhảy nhiều lần ở đó, nên cũng coi như là có ấn tượng.
Chỉ có điều, sau khi đông đảo cư dân mạng xác nhận cô gái trẻ mang kính râm kia có phải Quý Ưu Trạch hay không, cả đám đều trở nên tràn đầy sôi nổi.
“Tôi càng ngày càng không hiểu nổi phong cách của cô Quý đây.”
“Ha ha ha ha, Quý 2B*!”
*Nguyên văn: 二比 kết hợp của 装比 (giả vờ cool) và 傻比 (ngốc ngếch).
“Không thể không nói, thật ra cô ấy nhảy cũng tạm được… mẹ tôi nói…”
“Hừm hơ, tiểu công chúa xuất thế khiêu vũ quảng trường kìa!”
“…”
Đổi một nơi khác xem phim xong rồi đi ra, cảm giác cả thế giới đều thay đổi. Khi Quý Ưu Trạch thấy những lời của mọi người nói trêи mạng, không hiểu sao gò má đỏ lên.
Chuyện cô khiêu vũ quảng trường cứ vậy mà bị lộ ra ngoài, thật là không có chút đề phòng nào.
Hơn nữa chuyện này vẫn gây sốt đến ngày hôm sau. Cái mũ chụp cùng nhau đề cử khiêu vũ quảng trường này, đúng là đè trêи đầu cô cảm giác như không thể lấy xuống.
Sau khi tiễn hai chị em họ Tống về, quay về nhà Khang Tịch, Quý Ưu Trạch nằm liệt trêи ghế salon. Nằm ngang, nằm thẳng. Nhưng dù có nằm thế nào đi nữa, điện thoại vẫn không rời khỏi tay cô.
“Cùngnhau đề cử khiêu vũ quảng trường, nào, ăn miếng táo.” Khang Tịchtừ phòng bếp đi ra, đi qua trước mặt cô, thuận tiện lấy một miếng táo nhỏ cầm trong tay đút vào miệng Quý Ưu Trạch.
Quý Ưu Trạch giật mình ngồi dậy, nói nghiêm túc: “Nhưng mà nói thật, mình cảm thấy mình nhảy thật sự không tệ! Là có thiên phú trong truyền thuyết đó!”
“Ồ? Chứng minhthế nào đây?” Khang Tịch để xiên trái cây vào trong dĩa đựng trái cây, một tay nâng cằm, tóc như dòng suối uốn lượn rũ xuống, hơi chớp mắt.
“Cậu chờ một chút!” Quý Ưu Trạch dứt lời, nhanh chóng đứng dậy quay về nhà mình một chuyến, cầm khay đĩa và một cái mũ màu đen đi qua, từ từ chạy lại kéo rèm cửa sổ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Khang Tịch.
“Hướng dẫn… Jazz dance?” Khang Tịch cầm một CD lật qua lật lại nhìn một lượt, đọc ra miệng.
“À đúng!” Vốn là muốn đưa cái này cho Tống Vũ, nhưng mà khám phá vài vòng, phát hiện Tống Vũ hình như không có hứng thú với Jazz dance. Vậy nên, Quý Ưu Trạch lấy lại mấy đĩa nhảy mua lầm. Sau đó, tối hôm qua cô mở lên học nhảy trong hai tiếng đồng hồ, kinh ngạc phát hiện, vậy mà mình lại miễn cưỡng có thể theo kịp.
“Cậu cũng sẽ mua chúng cho bản thân?” Khang Tịch cũng không phải không biết Quý Ưu Trạch, nên vẫn không thể tin được.
Nếu như Quý Ưu Trạch mua một máy chơi game, có lẽ nàng vẫn cảm thấy khá hợp hơn, tương đối bình thường hơn.
“Tất nhiên là mua rồi! Mình là ai? Mình chính là theo đuổi phát triển toàn diện!” Quý Ưu Trạch mới không nói, đây là cô mua nhầm.
“Được đó, vậy thì thần nhảy, nhảy hai đoạn thế nào?” Khang Tịch đập CD vào trong ngực Quý Ưu Trạch.
“Ha ha, cậu chờ chút, mình lập tức làm cậu sáng mắt!” Quý Ưu Trạch nói xong, cầm CD mở ra, kết quả dùng quá sức, làm hư hộp. Cô liếc Khang Tịch, có lẽ là sợ bị cười mình quá thô bạo, không giống con gái gì hết, vì vậy giả bộ giống như cái hộp không có bị hư vừa lấy đĩa ra vừa nói: “A ha ha ha, cái này nhét chặt quá, nhưng mà mình vẫn lấy ra được!”
Nhưng thật ra, Khang Tịch đã thấy từ sớm, hơn nữa đối với loại chuyện nhỏ này, có thể nói là thật ra nàng chẳng thèm care.
Mở ti vi, nhét CD vào máy, Quý Ưu Trạch mở một bài hướng dẫn là Stronger. Tràn đầy tự tin xoay người lại, nói: “Chắc chắn mình sẽ nhảy giống y đúc người trong đó!”
Khang Tịch nghe thế, gật đầu, vươn một tay nói: “Mời.”
Quý Ưu Trạch cũng không có chút ngại ngùng nào, một phen túm sào phơi đồ, trực tiếp bỏ qua quá trình hướng dẫn, sau đó nhảy cái phần cuối cùng như người bên trong, có lẽ là để chứng minh rằng cô nhảy không khác gì mấy với người hướng dẫn trong đó.
Âm nhạc vang lên, trêи ti vi người trong phòng tập cầm cây gậy và mũ nhảy vô cùng trôi chảy, Quý Ưu Trạch cũng cầm mũ và sào phơi đồ nhảy quên cả trời đất.
Không thể phủ nhận là, các bước di chuyển Quý Ưu Trạch đều làm chính xác. Chỉ có điều là, dù sao cũng không phải người tập nhảy từ nhỏ, eo và chân và các bộ phận bên trêи, tính linh hoạt không tốt lắm, rất khó làm đến nơi đến chốn.
Chẳng qua là, không dùng ánh mắt chuyên nghiệp để xem, mà dùng ánh mắt bình thường xem, thật ra cũng không tệ.
“Don't stop!” Quý Ưu Trạch kéo sào phơi đồ sang bên cạnh, cởi mũ rồi đội lên, sau đó bước chân quyến rũ đi về phía Khang Tịch. Sào phơi đồ trong tay đánh ngang, dùng Lan Hoa Chỉ nắm bên dưới vuốt một cái, trong khi xoay tròn, kéo vành mũ đến trước mặt Khang Tịch nháy mắt.
“Không tệ.” Khang Tịch cầm ly trà lên uống một ngụm.
“Nào, nhảycùng nhau, yên tâm, nếu cậu không nhảy được, mình dạy cậu!” Sau khi Quý Ưu Trạch tạm dừng hình ảnh vũ đạo, chạy tới kéo Khang Tịch lên.
Khang Tịch thật sự là dở khóc dở cười. Cô gái này, tung tăng tung tẩy, trông hãi muốn chết. Nàng cũng không tiện quét đi hăng hái của Quý Ưu Trạch, không thể làm gì khác hơn là nhảy theo.
Hơn nữa, Quý Ưu Trạch còn cố ý cầm cây chổi nhét vào tay Khang Tịch, làm cây gậy.
“Nào, làm theo mình! Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn…” Chuyển động quá lớn, phạm vi động tác cũng quá lớn, không lâu lắm, tóc mái của Quý Ưu Trạch đều bị mồ hôi thấm ướt.
Thở hổn hển, nhảy nhảy, Quý Ưu Trạch đột nhiên thu chân không kịp, vấp hai chân với nhau, sắp té xuống đất!
Khang Tịch thấy thế, vội vàng vươn tay giúp đỡ, bắt được cổ tay Quý Ưu Trạch.
Kết quả trọng tâm không vững, Khang Tịch tay cầm tay Quý Ưu Trạch, cùng nhau lăn trêи mặt đất.
Lăn một vòng, Khang Tịch nằm trêи người Quý Ưu Trạch, trong thời điểm khủng hoảng, Khang Tịch không quên giơ tay ra gác sau gáy Quý Ưu Trạch tránh đụng trúng đất. Rất sợ Quý Ưu Trạch bị ngã thành thiểu năng.
Vốn không suy nghĩ nhiều, nhưng lúc bốn mắt nhìn nhau, âm thanh trong bài Stronger đổi thành một bài khác, lời ca trong bài có câu: You and me, on the floor, oh I love you…
Tiếng Anh của Quý Ưu Trạch dù có không tốt thế nào đi nữa, nhưng những câu đơn giản như vậy, cô vẫn có thể nghe hiểu.
Khang Tịch càng không cần phải nói, tiếng Anh của nàng tương đối lưu loát. Mà lời ca trong bài hát này, từ đầu tới cuối bốc lửa vô cùng. Dưới tình huống này, thậm chí Khang Tịch còn cảm giác như nghe được tiếng lửa thiêu đốt tách tách vang lên, bỗng nhiên miệng đắng lưỡi khô.
“Mình đi đổi bài hát…” Giờ phút này trong lòng Quý Ưu Trạch nghĩ, may mà mình không đưa CD này cho Tống Vũ, xem ra sau này tặng con nít gì đó, cho dù là gì, chỉ cần liên quan đến tiếng Anh, đều phải kiểm tra một chút. Dù sao Tống Dũ chị của Tống Vũ là một cao thủ tiếng Anh.
Nhưng mà Quý Ưu Trạch vừa chuẩn bị đứng dậy, bất chợt lại bị Khang Tịch đè cổ tay lại, vậy nên vốn đang chống nửa người lên thoáng cái bị Khang Tịch đè xuống…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...