Bên trong phòng tắm của Khang Tịch, đặt sữa tắm tự nàng mang đến, dầu gội đầu, sữa dưỡng thể, tinh dầu vân vân. Trong đó có hai loại sản phẩm do Khang Tịch làm đại diện phát ngôn.
Vì cô gái kia nói, khi làm đại diện phát ngôn gì đó, nhất định phải tự mình dùng thử, xác định là tốt hay xấu, mới có thể nhận. Mới có thể giới thiệu với công chúng.
Những lời này, là lời Khang Tịch nói khi đồng ý làm đại diện phát ngôn. Những lời này, rất nhiều ngôi sao cũng từng nói, nhưng hơn phân nửa chẳng qua là trước mặt thì nói thế, nhưng sau đó cũng không dùng cá nhân.
Nhưng Khang Tịch lại thật sự làm như vậy.
Quý Ưu Trạch mở vòi sen, dội toàn thân mình ướt lách tách. Sau đó cẩn thận nặn sữa tắm ra, dùng bông tắm mình mang qua vò ra bọt biển.
Mùi sữa tắm này nhàn nhạt, không quá nồng.
Tắm rửa xong, Quý Ưu Trạch bôi sữa dưỡng thể toàn thân, không khỏi cảm thán, nhãn hiệu này hình như cũng không tệ lắm, bôi lên người cảm giác thật thoải mái.
Thay đồ ngủ, Quý Ưu Trạch đẩy cửa đi ra ngoài, Khang Tịch đang xếp độ quay đầu lại, ngạc nhiên.
“Làm gì nhìn tôi như vậy?” Quý Ưu Trạch không hiểu cho nên hỏi.
“Cậu mặc như vậy, là định điên cuồng ra ngoài chơi đánh bóng?” Khang Tịch khép lại vali, trêи mặt như đang khóc, lại như đang cười.
Quý Ưu Trạch nghe thấy thế, nói: “Tôi ghét nhất là bị người khác nghi ngờ gout thẩm mỹ quần áo của tôi.”
Hai tay Quý Ưu Trạch chống nạnh, không vui.
Bộ đồ kia màu nền là vàng, ở giữa có ba sọc màu đen hình chữ V, hai tay áo cũng có ba sọc màu đen, quần thì đen thui. Khang Tịch nhìn cô, cảm thấy giống như nhìn thấy một thiếu nữ đổ mồ hôi như mưa trêи sân vận động.
“Tôi hiểu.” Khang Tịch gật đầu, lại chém một nhát: “Nhưng cậu có gout thẩm mỹ à?”
“Á à, cậu chán sống rồi chứ gì?!” Quý Ưu Trạch tiếp tục khó chịu.
“Vậy là cậu không chỉ là vận động viên đánh bóng, mà còn đến từ Ả Rập hả?” Khang Tịch vừa nói vừa chỉ chỉ đầu.
Quý Ưu Trạch xoay người, đánh giá mình trong gương đối diện. Bởi vì gội đầu, cô lấy khăn mặt quấn thành mũ, trùm chặt trêи đầu cô, nên trông cũng giống thật…
Ngay lúc Quý Ưu Trạch xoay người, Khang Tịch đứng đằng kia lại cười gấp đau sốc hông, nàng vươn bàn tay tinh tế trắng noãn, chỉ vào lưng Quý Ưu Trạch, nói: “Quý Ưu Trạch, quần áo cậu còn viết số '23', cậu thật sự không sao chứ, cậu vẫn bình thường à, cậu thật sự không đi đánh bóng hả?”
Quý Ưu Trạch nghe được tiếng cười của Khang Tịch, xoay người lại, vẻ mặt không vừa lòng, nói: “Buồn cười đến vậy à?”
Khang Tịch vươn tay xếp đồ, vừa cười vừa lắc đầu, sau đó để tay phải lên lỗ tai làm tư thế gọi điện thoại, ho khan hai tiếng, nói: “Alo? Jim, hình như các anh vừa thất lạc một đội viên đó, thật mà, tôi không có lừa anh, ha ha ha!”
“Cậu muốn chết!” Quý Ưu Trạch lấy khăn đầu ra, sau đó đạp dép chạy tới, ôm lấy thắt lưng Khang Tịch, giống như con bò đẩy nàng lên giường.
“Ha ha ha, cầu thủ tấn công hả? Nhưng ánh mắt hình như không được tốt cho lắm đó, tôi không phải bóng nha…” Khang Tịch ngã xuống giường cười đến không ngồi dậy nổi.
“Hừ, cậu đây không phải bóng à?!” Quý Ưu Trạch nói, hai tay ấn phía trước một cái, vừa mới ấn vào… xúc cảm thật mềm mại.
Khang Tịch hóa đá, Quý Ưu Trạch cũng hóa đá.
Chốc lát sau, Quý Ưu Trạch liếc nhìn nàng, không để ý tới nàng, đi vào phòng tắm, rút máy sấy trêи tường, bắt đầu thổi tóc. Khang Tịch phát hiện, có một cô gái hình như đỏ mặt rồi.
“Cậu tắm xong rồi, không về à?” Khang Tịch hỏi.
“Tôi… tôi là, quên cầm theo máy sấy.” Quý Ưu Trạch thật hiển nhiên nói cuồng.
“Nhưng trong phòng tắm khách sạn vốn có mà, không phải hả?” Khang Tịch không chút lưu tình đâm thủng lời nói dối của cô.
“Cái máy sấy đó cũng hư rồi, rò điện, tê tay! Cái của tôi tôi quên đem theo.” Quý Ưu Trạch tiếp tục nói dối bừa.
Bên ngoài phòng tắm không có tiếng động.
Thổi tóc xong, Quý Ưu Trạch đi ra, ngồi xuống một băng ghế.
“Xong rồi?” Khang Tịch hỏi.
“Đúng vậy, ôi mệt mỏi quá, tôi ngồi một chút.” Quý Ưu Trạch một bên vuốt tóc, một bên ngắm nghía con Totoro lò xo thủ công trêи đầu giường Khang Tịch.
Khang Tịch gật đầu, thay quần áo sắp giặt bỏ vào một rổ, vòng qua bên cạnh Quý Ưu Trạch, làm bộ không có gì xảy ra đi vào phòng tắm.
Một hồi, bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Lại một lát sau, bên trong lại truyền đến tiếng xả nước.
Lúc sau qua mười phút, cũng không có tiếng động.
Quý Ưu Trạch không nhịn được đứng dậy, vòng vo trong phòng một vòng lớn, sau đó ở trước một chiếc gương, mô phỏng tư thế đánh bóng, bản thân cũng bị mình chọc cười.
Cô thở ra một hơi, rốt cuộc nhịn không được, đi đến cửa phòng tắm, nói: “Cậu làm gì tắm lâu vậy?”
“Giặt xong mới tắm, cả người đau nhức muốn chết… cậu lấy tinh dầu trong túi xách của tôi đến đây đi, đợi lát nữa hai ta dùng một chút.” Giọng nói Khang Tịch tràn ngập mềm mại bay bổng ra ngoài. Chủ yếu là nàng vừa nghe được mới vừa rồi Quý Ưu Trạch vô tình thốt ra mệt quá.
Quý Ưu Trạch đáp một tiếng, quay đầu lại cầm túi Khang Tịch lên.
Cái túi xách kia thật nặng mà, bên trong toàn là đồ vật lộn xộn. Bộ đồ hóa trang đơn giản, hai ba bình tinh dầu lớn bằng bàn tay, một cái gương cổ xưa nhỏ hình tròn, một chiếc lượt sừng trâu, một cái bao da gân máy tính xách tay, ba cây bút màu nước, một cây bút gel Sói xám. Còn có một vở phác họa khổ A4.
Sau khi Quý Ưu Trạch lấy tất cả ba chai tinh dầu ra, rất tò mò kỹ năng vẽ của Khang Tịch. Vậy nên lại nhìn phòng tắm kia một chút, len lén mở cuốn phác họa ra.
Kết quả phát hiện, tất cả bên trong đều là nét vẽ đơn giản, hơn nữa tất cả đều là cậu bé bọt biển. Mỗi trang đều là vậy. Cái này cũng thật thú vị…
Vậy nên, Quý Ưu Trạch lại trở lại bên giường ngồi xuống, cầm lấy quyển tạp chí ẩm thực bên cạnh con lắc lò xo thủ công lật xem.
Ảnh chụp bên trong rất đẹp. Trông hương vị rất phong phú.
Từ lúc kết thúc công việc đến giờ, cô vẫn chưa ăn hạt cơm nào. Nhưng buồn ngủ vô cùng, ngáp liên tục. Thiếu ngủ, ngủ không đủ giấc, làm sao cũng thiếu ngủ. Mí mắt đang đánh lộn với nhau.
“Khang Tịch cậu còn bao lâu nữa?” Quý Ưu Trạch ngửa đầu, nhìn trần nhà ngáp một tiếng la lên.
“Lập tức xong đây.” Sau khi Khang Tịch nói xong, trong phòng tắm lại có tiếng động.
Sau một lát, Khang Tịch rốt cuộc cũng đi ra.
“Cậu đang nấu canh à?” Quý Ưu Trạch nói thầm.
“Đúng rồi. Nguyên liệu nấu ăn ngon như tôi vậy, nhất định phải giữ nhiệt độ thật tốt, nấu từ từ.” Khang Tịch nói xong, lại xoay người sang chỗ khác thổi tóc.
Nhưng mà câu nói kia, lại làm cho Quý Ưu Trạch nghĩ tới chút gì đó quỷ dị trong đầu, hình ảnh không thể nói được.
“Tôi gọi đồ ăn bên ngoài, chết đói rồi.” Quý Ưu Trạch khép lại tạp chí ẩm thực, đột nhiên nhớ tới mình quên cầm theo điện thoại.
“Ừm.” Khang Tịch đáp một tiếng.
Giống như là đột nhiên có gì đó ăn ý với nhau. Hai người, không có ai nói 'Tôi về phòng tôi trước', cũng không ai hỏi 'Sao cậu còn chưa đi?'.
“Tôi quên cầm theo điện thoại rồi.” Quý Ưu Trạch nói rồi lại nghĩ đến, pin điện thoại khi ở trêи xe đã thấp, lúc trở về thì tay chân luống cuống, không sạc pin. Giờ đi lấy cũng phải sạc pin trước. Đồ ăn trong khách sạn lại không muốn ăn.
“Vậy lấy điện thoại tôi mà gọi. Tôi thấy trêи Dianping có bộ sưu tập nhà hàng ăn đêm, lần trước có hỏi qua rồi, chỗ đó có giao hàng. Với lại cũng ở gần đây.” Khang Tịch tắt máy sấy, nhô người ra nói.
Quý Ưu Trạch gật đầu, cầm điện thoại Khang Tịch lên.
Ốp lưng điện thoại của Khang Tịch là được đặt làm, mặt trêи có một cậu bé bọt biển, nụ cười vừa ngây thơ lại 'gợi đòn', còn khảm các hạt kim cương nhỏ bên ngoài.
Bây giờ Quý Ưu Trạch không cần những món đồ này, thậm chí ngay cả kính cường lực còn lười dán.
Bởi vì cô có một sở thích kỳ lạ.
Đó là, nếu như trêи người có vết sẹo, sẽ không nhịn được gỡ xuống.
Mua một hộp khăn giấy mới có nhãn, gỡ xuống. Điện thoại dán miếng cường lực thì gỡ xuống, hơn nữa còn từng ghi chép lại. Đó là một tuần dán ba lần, gỡ xuống ba lần.
Cũng từng dán kim cương giả, làm xong để được nửa tháng, thì gỡ hơn một nửa.
Thậm chí, có đôi khi móng tay không dùng được, sẽ dùng mấy vật nhỏ bén nhọn để cạy ra.
Không thể chữa được.
“Mật khẩu?” Quý Ưu Trạch đi tới, dựa vào cửa hỏi.
“520520.”
Quý Ưu Trạch nghe thấy rồi gật đầu, lúc nhập vào hơi dừng lại.
Tôi yêu người tôi yêu người?
Lục ứng dụng kia ra, Quý Ưu Trạch lại nghe Khang Tịch nói: “Mật khẩu thanh toán là 428021.”.
Quý Ưu Trạch nghe lại kinh ngạc.
Ngày hai tám tháng bốn, sinh nhật Quý Ưu Trạch. Ngày một tháng hai, sinh nhật Khang Tịch.
“Cậu muốn ăn gì, để tôi đặt.” Quý Ưu Trạch cố gắng đè xuống trái tim đang đập phình phịch, làm cho mình bình tĩnh lại, lớn tiếng hỏi.
“Tôi không kén ăn, cái gì cũng được.”
Vậy nên Quý Ưu Trạch cứ dựa theo sở thích của Khang Tịch trong trí nhớ mà mua vài món.
Sau một lúc, Khang Tịch thổi tóc xong đi ra.
Nàng mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, tóc bị thổi làm rối tung, rơi xuống, dán trêи cổ mang theo mùi hương thơm ngát. Mặt mộc, nhưng khuôn mặt mềm mịn như một thiên thần.
“Nằm xuống đi.” Khang Tịch lấy tinh dầu ra, nhìn Quý Ưu Trạch chỉ chỉ giường.
“Để tự tôi làm.” Quý Ưu Trạch giơ tay lấy cái chai, vén ống quần, đổ vào lòng bàn tay bôi lên đùi, sau đó đánh vài tiếng bốp bốp bốp.
“Như thế sai rồi.” Khang Tịch nói, vén tay áo lên. “Tôi có đến lớp chuyên môn học mấy chiêu. Để tôi làm mẫu cho cậu xem, sau đó cậu có thể tự làm thử.”
Nói cũng có lý, Quý Ưu Trạch không lời chống đỡ.
“Thấy đau chỗ nào?” Khang Tịch hỏi.
“Thì chỗ bắp chân.” Quý Ưu Trạch chỉ chỉ chân.
“Chỗ khác thì sao?” Khang Tịch lại hỏi.
“Chỗ khác vẫn OK.” Quý Ưu Trạch nói.
“Ừa, vậy nằm xuống đi.” Ngón tay Khang Tịch để trêи miệng chai, nháy nháy mắt.
Quý Ưu Trạch gật đầu, xoay người nằm úp sấp xuống. Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, lỗ tai lại không nhịn được nóng hổi.
Khang Tịch cẩn thận bôi tinh dầu lên bắp chân Quý Ưu Trạch, cảm thán chân người này thật dài. Sau đó lòng bàn tay nhào nặn nắn bóp.
“Tôi nói với cậu, cậu phải lắng nghe, đầu tiên là…” Nói một tràng dài, cũng không biết qua bao lâu, Khang Tịch phát hiện tên kia không nhúc nhích gì.
Khang Tịch kéo ống quần cô xuống, sau đó nằm bên cạnh Quý Ưu Trạch.
Quý Ưu Trạch hô hấp nhẹ nhàng trong lúc ngủ.
Khang Tịch vươn tay, vuốt ve tóc Quý Ưu Trạch. Người này, ban ngày mệt muốn chết rồi đi. Diễn cảnh đánh nhau với Hướng Dụ Cẩm, thật sự rất tốn sức. Ban ngày lúc trang điểm, luôn thấy Quý Ưu Trạch ngủ gật đằng đó. Rõ ràng mệt mỏi như vậy, hẳn là buồn ngủ từ sớm, còn cùng mình đến karaoke.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...