Tuy rằng cả đám đều thoát khỏi siêu thị nhưng vẫn còn vài con tang thi đuổi theo ở phía sau.Mấy người thường trong nhóm đều dùng hết sức từ khi bú sữa của mình mà vắt giò lên cổ chạy thật nhanh.
Khi đến ngã rẽ thì Hàn Thiên Nguyệt rời khỏi người Mộ Lăng Huyền,nói:"Xe mọi người ở hướng bên kia đúng không? Xe của tôi để ở bên này."
Vừa lúc cô định xoay người rời đi thì cảm thấy cơ thể như bị ai nhấc lên và sau đó là...con bà nó cô bị vác như bao tải.Mà kẻ vác cô không ai khác chính là Mộ đại thiếu của chúng ta.
Mặt của Hàn Thiên Nguyệt lúc này có thể đen so với cái đít nồi luôn rồi.Còn Salem vốn đang nằm trên vai cô,lúc bị Mộ Lăng Huyền vác lên thì xuýt chút rớt thẳng xuống đất,may mắn cho nó là còn có cái móng vuốt của Ru cứu vớt,nếu không là nó xác định hôn đất mẹ rồi.
"Ôn thần chết dẫm,anh đang làm cái gì thế hả? Thả tôi xuống mau!!!"Gân xanh nổi đầy trán cô quát lên.
"Tôi đi cùng với cô."Mộ Lăng Huyền vẫn bình thản như không có việc gì.
"Anh...đồ khốn!!!"Hàn Thiên Nguyệt vừa tức vừa ngượng khi bị vác như cái bao tải như thế này.
Về phần Salem thì đã được Ru đang ngồi trên vai còn lại của Mộ Lăng Huyền ngậm lấy treo lủng lẳng trước mặt.Hàn Thiên Nguyệt nhìn thú cưng nhà mình lại khóc không ra nước mắt,quả là chủ nào tớ nấy,bị hai tên ôn dịch này xem bọn cô như đồ vật mà rinh đi.
Mộ Lăng Huyền mặt vô biểu tình quay lại nhìn ba người đứng phía sau:"Tôi đi cùng cô ấy.Chút nữa gặp lại ở chỗ hẹn,cẩn thận chút!"
"A,được..."Ba người đơ người gật đầu theo quáng tính.
Khi bọn họ lấy lại tinh thần thì Mộ Lăng Huyền đã vác Hàn Thiên Nguyệt chạy sang hướng khác mất rồi.Tôn Ngạo Vũ cùng Hạ Băng Linh quay mặt,bốn mặt nhìn nhau liền thở dài,Hạ Khải Hi thì gần như muốn nổi điên rồi,đang lúc nguy hiểm thế này lại tự ý tách ra.
"Anh hai,anh đứng đó trừng mắt thì Huyền ca không quay lại đâu.Tang thi đuổi sau mông rồi kìa,đi thôi!"Hạ Băng Linh bó tay kéo kéo tay Hạ Khải Hi chạy đi.
"Hừ!"Hạ Khải Hi hừ một tiếng rồi cùng mọi người chạy về hướng đỗ xe.
..
...
Mộ Lăng Huyền bên này vừa vác Hàn Thiên Nguyệt vừa chém giết tang thi,mặc kệ có chọc giận Hạ hồ ly hay không.Dù sao hắn từ đó tới giờ luôn làm theo ý mình chẳng quan tâm thái độ của bất kì ai.
"Xe cô ở chỗ nào?"Mộ Lăng Huyền vừa hỏi vừa chạy nhanh về phía trước,không thở gấp chút nào.
"Ở bên trái..chỗ cột điện có cái hẻm đó!"Hàn Thiên Nguyệt chán nản chống cằm lên đỉnh đầu Mộ Lăng Huyền vừa giết tang thi đuổi theo phía sau vừa trả lời.
Khi hai người quẹo vào hẻm thì nhìn thấy Ly Dạ đang đứng trước xe nhìn hai người nhíu mày,Mộ Lăng Huyền lúc này mới thả Hàn Thiên Nguyệt xuống.
"Dạ,hắn là Phong ôn thần đó.Không cần đề phòng vậy đâu,lên xe đi chúng ta phải đến nhà kho trước khi trời tối."Hàn Thiên Nguyệt vừa nói vừa ôm Salem ra khỏi miệng Ru rồi leo lên xe.
Ba người hai thú leo lên chiếc Hummer đã được cải tạo,Ly Dạ lái xe,hai con thú ngồi ghế phó lái,Hàn Thiên Nguyệt cùng Mộ Lăng Huyền cùng ngồi ghế phía sau ghế lái.An vị xong thì xe bắt đầu khởi động chạy về hướng bắc ngoại thành.
"Ôn thần,bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ? Tại sao kẻ đáng lẽ đang bế quan ở thần giới lại chạy tới thế giới trong sách mạt thế này những mười lăm năm?"Hàn Thiên Nguyệt lấy từ không gian ra chai nước đưa cho Mộ Lăng Huyền.
"Là ông già ném tôi vào.Tôi chỉ được ổng thông báo đây là thế giới sẽ diễn ra mạt thế năm 20xx mà thôi,không có ngày tháng chính xác nên mới ở thành phố HC này công tác.Ra đây là thế giới trong cuốn sách mạt thế."Mộ Lăng Huyền nhíu mày nói.
"Hờ,ôn thần nhà anh còn may mắn hơn tôi đấy.Tôi đây đọc xong cuốn sách này và bị đá vào thân thể nữ phụ,một vật hi sinh làm đá lót chân cho nữ chủ đây này!"Hàn Thiên Nguyệt nhún vai bất đắc dĩ nói.
"Sắc nữ,cô có bị đặt ra điều kiện gì để trở về không?"
"Kím một ông chồng là có thể về.Còn anh?"
"Như nhau."
"...."
"...."
"Con bà nó,bị mấy lão ngoan đồng chơi rồi!!!"Hàn Thiên Nguyệt tức giận đến phun nọc.
Mộ Lăng Huyền nhíu mày trầm tư rồi lại nhìn sang Hàn Thiên Nguyệt đang phát hoả bên cạnh.Mộ Lăng Huyền lại nhớ đến cái khuôn mặt cười bỉ ổi của lão cha nhà mình khi đá hắn vào trận pháp không gian,cái gì mà tìm được con dâu cho ông thì mới được về chứ?!
"Sắc nữ,cô có đối tượng chưa?"Mộ Lăng Thần im lặng một hồi lại không biết nghĩ gì lại lên tiếng hỏi.
"Gì,đối tượng? Tìm chồng ý hả,chưa có ai vừa mắt cả."Hàn Thiên Nguyệt miệng ngặm cây kẹo nói.
Mắt Mộ Lăng Huyền lập tức loé lên một chút rồi hỏi tiếp:"Cô thấy tôi như thế nào?"
Hàn Thiên Nguyệt liền giật mình quay sang nhìn cái tên mặt đơ bên cạnh,liếc từ đầu tới chân rồi lại từ chân lên đầu,nhìn đến mức Mộ Lăng Huyền sắp chịu không được nữa thì cô lên tiếng.
"Ờ,đẹp trai,khí thế bức người,có thực lực,gia thế tốt.Mẫu hoàn hảo đó!"
"Cô thấy ai có thể vượt qua tôi chưa?"
"Chưa có.Mà sao tự nhiên hỏi thế?"Hàn Thiên Nguyệt nhíu mày nhìn mỗ nam bên cạnh.
"Không có gì,chỉ là muốn tự ứng cử mình với cô thôi.Dù sao chúng ta cũng quen biết từ lâu,chiến đấu ăn ý,thói xấu cũng quá rành về nhau rồi.Chi bằng...thử ở cùng một chỗ xem sao,dù sao cả hai cũng chưa có đối tượng thích hợp" Mộ Lăng Huyền cong khoé miệng nhìn Hàn Thiên Nguyệt đang ngây người nhìn mình.
Khi cô lấy lại bình tĩnh liền hắc tuyến đầy đầu,tên ôn thần này sẽ không phải não bị thoái hoá rồi chứ?!Nhưng mà,hình như hắn nói cũng đúng đúng,chiến đấu thì ăn ý miễn bàn,thói xấu của cô cũng bị hắn biết rạch ròi.Tính ra cả hai cũng xem như thanh mai trúc mã đi,dù là sau khi cô từ hạ giới phi thăng thành thần mới gặp.
"Biết dịu dàng là cái gì không hả ôn thần?"
"Dịu dàng thì dĩ nhiên là chỉ đối với một người thích hợp,không thử sao biết được.Coi như em đồng ý rồi đó!"Mộ Lăng Huyền cong cong khoé miệng nhìn người bên cạnh đang rối rắm suy nghĩ,hắn nghe theo giáo huấn theo đuổi vợ của cha già nhà mình.Đã muốn thì công khai theo đuổi mặc kệ người đó muốn hay không,không từ thủ đoạn.(t/g:từ giờ thay đổi xưng hô của hai người nhé!)
Mộ Lăng Huyền chọn Hàn Thiên Nguyệt đơn giản là vì từ đó đến giờ chỉ có cô là phái nữ trừ mẫu thân đại nhân nhà hắn ra là có thể tiếp xúc với hắn mà không bị bài xích,cô cũng là người phụ nữ đầu tiên hắn không thấy chướng mắt hoặc là do làm bạn sinh tử quá lâu rồi nên cảm thấy thân thiết đi.
Hàn Thiên Nguyệt nhìn Mộ Lăng Huyền bày ra vẻ mặt bỉ ổi mà muốn ném nguyên chiếc dép vô mặt.Có ai làm ơn nói cho cô biết cái tên vô sỉ,bỉ ổi,mặt dày trước mặt cùng tên Phong Thần Huyền nổi tiếng mặt liệt ở thần giới không phải là một người đúng không?
"Anh....Hừ!!!"Hàn Thiên Nguyệt rốt cuộc đầu hàng,cô hừ nhẹ một cái rồi quay đầu ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài đường mà không nhìn thấy trong mắt của Mộ Lăng Huyền loé lên một tia gian xảo.
Salem cùng Ru ngồi ở phía trước mà dùng ánh mắt khó thể nào tin được nhìn hai vị chủ nhân của mình.Ai có thể tin được hai kẻ nổi tiếng tảng băng di động,vô tâm vô tình ở thần giới lại hợp lại làm một cặp chứ?! Ly Dạ đang lái xe cũng chỉ nhíu mày một chút rồi xem như không có việc gì mà tiếp tục sự nghiệp lái xe ủi tang thi của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...