Type: um-um
Lão Peter mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hận không thể coi như không nghe thấy gì.
Anne thì đứng thẳng gần như biến mình thành tranh dán tường.
Ánh mắt Lộ Tùy đảo quanh một vòng cuối cùng cầm diện thoại bên cạnh lên, đi ra vườn hoa phía ngoài phòng ăn.
Lúc này Vụ Mang Mang đang trên đường ra sân bay, điện thoại trong tay cô sáng rồi tối, tối rồi lại sáng cuối cùng vẫn không gọi điện cho cái người đáng ghét kia.
Lần trước Lộ Tùy đã nói, cãi nhau rồi cô đừng nên chủ động nhận lỗi trước.
Nhưng thật sự quá muốn nhận lỗi, Vụ Mang Mang ra sức kiềm chế bàn tay chỉ muốn bấm gọi điện của minh.
Nhưng đàn ông không được quá nuông chiều, lần này nếu cô nhượng bộ thì sau này e là không còn đứng lên nổi nữa.
Huống hồ gì đây là công việc của cô, Lộ Tùy có phải là không biết chuyện cô xin vào tổ hạng mục này đâu, chỉ là gần lúc xuất phát mới quyết định mà thôi.
Vụ Mang Mang vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong thì nghe có tiếng báo tin nhắn tới.
"Nhớ gọi điện thoại đấy.”
Chỉ vỏn vẹn năm chữ mà thôi, nhưng lại kỳ diệu vô cùng. Vụ Mang Mang vội vàng nhắn lại, "Nhất định rồi, nhớ phải nhớ em đó, yêu anh, mum mum da~"
"Yêu anh, mum mum da~" trên mạng chì là câu hàn huyên bình thường, nhưng đối với người không hề biết ngôn ngữ mạng như Lộ Tùy mà nói thì mấy chữ này bỗng dưng lại đâm trúng vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim anh.
"Mum mum da là cái gì?" Lộ Tùy nhắn lại.
"Muazzzz~ đó mà." Vụ Mang Mang trả lời.
Cô vốn nghĩ phải tới khi cô xuống máy bay thì Lộ Tùy mới gọi điện hoặc nhắn tin lại, không ngờ Lộ tiên sinh đáng yêu quá, thời gian ngắn thế thôi mà đã trả lời.
Cô mở Weibo lên, gõ một dòng chữ trong Weibo mới tạo "Mang mang hoảng hoảng", “Thích, chính là không nỡ giận nhau quá lâu."
"Lộ tùy nhân mang mang" là người đầu tiên "bấm like".
Vụ Mang Mang cười thầm, Lộ Tùy chắc chắn đã cài đặt là "đặc biệt theo dõi" cô.
Lúc này tuy ngọt ngào như mật, nhưng thực tế thì vô cùng khốc liệt.
Tuy Vụ Mang Mang đã chuẩn bị tâm lý nhất định trước hoàn cảnh gian khổ, nhưng cũng không ngờ lại gian nan vất vả như thế này.
Quần thể mộ cổ được phát hiện trong khu vực núi non đặc biệt hiểm trở và xa xôi, với tốc độ xây dựng hiện tại, nếu không quá xa thì chắc chắn đã được phát hiện từ sớm rồi.
Mà mức độ xa xôi của khu vực núi này thực sự vượt quá dự tính của Vụ Mang Mang, họ xuống máy bay tại tỉnh rồi chuyển sang xe đến thành phố nhỏ, sau đó ngồi xe trung chuyển đến huyện, rồi chuyển xe đến thị trấn, sau đó lại phải thuê mấy chiếc xe mười sáu chỗ chở đến làng, nhưng xe cũng chỉ có thể đi được nửa đoạn đường, sau đó phải chuyển sang đi bộ.
Lúc đến thôn làng gần quần thể cổ mộ nhất thì đã sang ngày hôm sau.
Thôn Hoàng Thổ mới có mạng lưới điện không tới nửa năm, điện thoại di động còn chưa có tín hiệu, trong thôn đã chuẩn bị mắc đường dây điện thoại nhưng cơ sở hạ tầng lúc nào cũng cần thời gian, thế nên muốn gọi điện thì phải đến thị trấn gần đó.
Vụ Mang Mang xem như đã biết được thế nào gọi là “muốn thông tin thì phải gào thét, muốn trị an phải nhờ có chó" rồi
Đối với chuyện điện thoại không có tín hiệu, rõ ràng là Vụ Mang Mang chưa dự tính đến, cô là dạng người tưởng rằng cả thế giới đều đã phủ sóng wifi.n
Thế là Vụ Mang Mang và Lộ Tùy đã đứt liên lạc hơn một ngày.
Tổ hạng mục vừa đến nơi đã lập tức bắt tay vào việc, tất cả đều chú trọng vào hiệu quả.
Bây giờ là mùa hè, cũng là mùa mưa, ảnh hưởng rất lớn đến công tác khảo cổ, sợ nhất chính là gặp mưa lớn.
Quần thể cổ mộ này do người dân trong thôn khi xây nhà, đào đất đã phát hiện ra, góc tây bắc của quần thể mộ đã bị tổn hại, nếu mưa lớn, nước mưa chảy vào mộ sẽ tạo nên ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Đợt trước đã có một nhóm nhân viên khảo cổ đang làm việc, bây giờ nhờ có sự xuất hiện của nhóm Vụ Mang Mang mà tiến độ được đẩy nhanh.
Vì tính chất công việc nên Vụ Mang Mang không thể tiêu tốn hai tiếng đồng hồ chỉ để lên trấn gọi điện thoại được.
Mười giờ tối kết thúc công việc, Vụ Mang Mang cũng không thể tắm rửa, chỉ lau rửa mặt mũi qua loa, rửa chân rồi lên giường ngủ.
May mắn là Vụ tiếu thư có mang theo hai túi mặt nạ lớn, rửa mặt xong đắp mặt nạ, tắt đèn là có thể ngủ, trước đó một giây Vụ Mang Mang còn đang nghĩ, mong là lúc cô quay về thì Lộ Tùy vẫn có thể nhận ra mình.
Đến thôn Hoàng Thổ đã bốn ngày rồi, Vụ Mang Mang và Lộ Tùy cũng coi như mất liên lạc hơn bốn ngày.
Buổi tối dọn dẹp xong, Vụ Mang Mang theo mấy đàn anh, đàn chị quây quần bên đống lửa nướng lạp xưòng, trong lúc lạp xường chảy mỡ xuống đống lửa tạo ra tiếng "xèo xèo" cùng mùi thơm nức mũi, thì mọi người vừa gặm bánh bao vừa than vãn cái nơi quỷ quái này.
Lạp xường này do người dân trong thôn Hoàng Thổ tự làm khi mổ heo ăn tết năm rồi, thịt heo ăn cực kỳ thơm ngon, nhưng cũng không thể không được ăn thịt tươi, đúng không?
Thôn Hoàng Thổ không có thịt heo tươi để bán, phải lên thị trấn gần đó mua. Thế nên mỗi tuần tổ hạng mục đều cử người lên thị trấn mua thịt heo tươi và một ít nhu yếu phẩm mang về.
Vụ Mang Mang thấp thỏm giơ tay, "Em có thể đi cùng Mã Quân được không ạ?"
Mã Quân rất cao to, đi đường núi nhanh nhất nên lần nào mua đồ cũng do anh ta đi.
Vụ Mang Mang nói cùng đi mua thịt đương nhiên chỉ là cái cớ, thực ra là muốn gọi điện cho Lộ Tùy, trên đường đi thuận tiện tìm tín hiệu di động gì đó.
Mất liên lạc quá lâu, không biết Lộ Tùy sẽ giận cô thế nào nữa, Vụ Mang Mang đặc biệt áy náy trong lòng, đương nhiên cũng có phần sợ hãi, lần này cô phải tốn một đống thời gian để dỗ dành xoa dịu Lộ Tùy, hơn nữa còn chưa chắc có thể xoa dịu được anh.
"Nhớ nhà hả?", người phụ trách tổ hạng mục Dương Lệ hỏi Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang ngại ngùng gật đầu.
"Bây giờ bận quá, gần đây dự báo thời tiết nói có thể sẽ có mưa to, chúng ta phải tranh thủ thời gian, hay là tuần sau em hẵng theo Mã Quân đi mua thịt, được không?" Dương Lệ hỏi.
Đã nói đến nước này rồi, Vụ Mang Mang tất nhiên không thể nói gì hơn, ngại ngùng nói câu "xin lỗi".
Ăn tối xong, Vụ Mang Mang kéo Mã Quân sang một bên, "Anh Mã này, ngày mai anh lên trấn, có thể gọi giúp em một cuộc điện thoại không?"
"Tất nhiên là được." Mã Quân lập tức nhận lời, anh ta rất có thiện cảm với Vụ Mang Mang, không ngờ một cô gái yếu đuối lại xinh đẹp như cô mấy ngày qua không hề than vãn một câu nào.
Vụ Mang Mang đưa tờ giấy ghi số điện thoại di động của Lộ Tùy cho Mã Quân, "Đây là số điện thoại của bạn trai em, anh báo giúp em với anh ấy là ở đây không có tín hiệu di động, nên không cách nào gọi điện cho anh ấy được."
Vụ Mang Mang chắp tay lại, "Xin anh đấy."
Mã Quân nhận lấy, miệng thì nói "Yên tâm đi, nhất định sẽ nói giúp em", nhưng thực ra trong lòng anh ta đang lảm nhảm "Cô gái tốt làm sao lại bị heo ăn sớm như thế chứ."
Chiều hôm sau, theo Mã Quân từ trấn trở về không chỉ có thịt heo tươi và nhu yếu phẩm, mà còn có một người, hoặc nên nói là một đoàn người.
Nhưng Vụ Mang Mang chỉ nhìn thấy người đi đầu.
Cô buông chổi nhỏ trong tay xuống, chạy như bay lại, lao vào vòng tay Lộ Tùy.
Không nói nổi câu nào, chỉ biết khóc nức nở.
"Bạn trai cô bé hả?" Dương Lệ hỏi Mả Quân đứng bên cạnh.
Mã Quân gật đầu, "Mang Mang nhờ tôi gọi điện cho bạn trai cô ấy, kết quả là anh chàng đó đã tới thị trấn rồi, vừa hay cùng về đây."
Dương Lệ thở dài vẻ hâm mộ, "Yêu đương hẹn hò thật tốt, xa xôi thế kia cũng chạy tới, tôi có đi nửa năm thì chồng tôi cũng chẳng có tí phản ứng nào."
Mã Quân nghe xong cũng không dám nói gì, chỉ có thể cười khan.
Lúc Vụ Mang Mang ngẩng đầu lên thì gương mặt đã nhòe nhoẹt lấm lem hết cả.
Công việc bây giờ cô làm thực ra chẳng có hàm lượng kỹ thuật gì, chỉ là ngồi xổm dưới đất dùng chổi nhỏ nhẹ nhàng và cẩn thận làm sạch những đồ cổ bị chôn vùi trong đất mà thôi.
Quần thể cổ mộ này có dấu vết bị trộm mộ, rất nhiều thứ đã bị tổn hại, cần cẩn thận xử lý.
Vì tính chất công việc nên hễ gió thổi qua là tóc và mặt Vụ Mang Mang đều dính đầy đất cát, ngày nào trông cũng nhem nhuốc mặt mày, bây giờ cũng không phải ngoại lệ.
Nước mắt rơi xuống tạo thành hai đường trên mặt cô, trông vô cùng buồn cười.
"Sao anh lại tới đây?!" Vụ Mang Mang vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sau đó thản nhiên dùng mu bàn tay lau mặt.
Lộ Tùy hờ hững đáp: "Điện thoại em gọi không được, đương nhiên anh phải tới rồi."
Quả nhiên!
"Không phải em không gọi cho anh, mà chỗ này không có sóng, phải lên trấn gọi. Em lại không đi được, thực ra em đã nhờ ah Mã gọi điện cho anh rồi." Vụ Mang Mang vội giải thích.
Lộ Tùy "Ừ" một tiếng, móc khăn tay ra lau mặt cho cô "Mới mấy ngày thôi mà sao em bẩn như khỉ thế này?"
Tính ra cũng chỉ mới chia xa năm ngày thôi, nhung đối với hai người mà nói thì như cả năm rồi vậy.
Từ thành phố tới thôn Hoàng Thổ vốn phải mất hai ngày, Vụ Mang Mang tính nhẩm, chắc là sau hơn một ngày không nhận được diện thoại của cô Lộ Tùy đã xuất phát đến đây rồi.
Chuyện này không thể nghĩ kỹ, hễ nghĩ thì sẽ thấy cảm động và manh động, Vụ Mang Mang ôm eo Lộ Tùy không chịu buông, chỉ sợ mình đang nằm mơ.
Bây giờ cũng không còn sớm sủa nữa, Lộ Tùy và vệ sĩ của anh đương nhiên không thể đi đâu được.
Nhà dân trong thôn đã bị tổ hạng mục chiếm dụng kha khá rồi, Vụ Mang Mang vốn chen chúc cùng mấy cô gái kia trong một căn nhà, buổi tối tất nhiên Lộ Tùy đừng mơ tới chuyện ôm mỹ nhân ngủ, hơn nữa đám người của anh cũng phải chen chúc cùng bọn Mã Quân.
Cũng may đang là mùa hè, bên ngoài không lạnh lắm, Vụ Mang Mang nửa đêm nằm trong lòng Lộ Tùy, còn anh thì dựa lưng vào gốc cây phía sau.
Vụ Mang Mang nhìn sao Bắc Đẩu trên trời, hỏi Lộ Tùy: "Trải nghiệm này có phải là rất thú vị không?"
Câu trả lời của Lộ Tùy lại là: "Vụ Mang Mang, sao trên người em toàn mùi kỳ quặc thế?"
Mùi của mấy ngày không tắm chứ sao!
Vụ Mang Mang tức tối không nói gì, nhưng lại không nỡ rời Lộ Tùy nên đành kìm lòng, "Bao giờ anh đi?"
"Anh bớt ra được năm ngày rảnh rỗi, có thể ở cạnh em thêm một ngày nữa." Lộ Tùy đáp.
Được ngày nào hay ngày ấy.
Hôm sau Vụ Mang Mang sung sướng dẫn Lộ Tùy đến giúp cô quét đất, nhìn bộ dạng Lộ tiên sinh xưa nay sạch sẽ mà bây giờ nhem nhuốc đất cát, thật sự rất buồn cười.
Nhưng vui nhất là buổi tối khi Vụ Mang Mang dọn xong, về thôn thì nhìn thấy khắp vườn phơi đầy quần áo của cô.
"Anh giặt sao?" Vụ Mang Mang ôm chầm lấy Lộ Tùy.
"Anh không thể để vệ sĩ giặt đúng không?" Lộ Tùy hỏi lại.
Vụ Mang Mang nâng hai tay Lộ Tùy lên, hôn một cái vẻ khoa trương, "Làm em xót chết đi được, đôi bàn tay đẳng cấp nghệ sĩ này lại giặt quần áo cho em."
Lộ Tùy dùng ngón tay xỉa trán Vụ Mang Mang, đẩy cô ra, "Hai tháng nay em có thể chăm sóc tốt cho mình không? Anh rất lo lắng đây."
"Đương nhiên rồi." Vụ Mang Mang nói, "Em đã nghĩ kỹ rồi, quần lót đều là kiểu xài một lần. Tổ hạng mục cũng không phải không có nhân tính, bọn em đã nhờ thím chủ nhà giặt quần áo giúp, họ có thể kiếm tiền, bọn em cũng tiết kiệm được thời gian."
"Vậy là anh đã phí công giặt rồi hả?" Lộ Tùy cau mày, hỏi.
"Làm sao lại phí công giặt được? Anh đã giặt sạch hết bóng đen trong lòng em rồi." Vụ Mang Mang ôm Lộ Tùy, hôn lia lịa.
Buổi tối Vụ Mang Mang chồng cằm ngắm Lộ Tùy giúp cô dọn dẹp đủ thứ, nghe anh dặn dò mọi việc.
Lộ tiên sinh mang đến rất nhiều đồ cho cô.
Thuốc xổ đường ruột, đề phòng cô không hợp thủy thổ mà bài tiết không được, đúng là đặc biệt chu đáo, Vụ Mang Mang lườm Lộ Tùy trong bụng, tuy là người yêu nhưng chuyện này không cần phải suy nghĩ đến mức đó chứ? Ngay cả chuyện cô đi đại tiện cũng quản nữa.
Ngoài ra còn có đủ loại thuốc khác, kem bôi chống côn trùng cắn, thuốc nhỏ mắt, băng cá nhân, viên nang bổ sung Vitamin, thậm chí còn có sản phẩm chăm sóc da chống oxy hóa.
Đương nhiên là càng không thể thiếu một bao lớn "thiên sứ trắng có cánh".
Còn có vô số thức ăn vặt.
Có lúc, hóa ra nghe người khác cằn nhằn lại hạnh phúc đến vậy.
Tiếc rằng thời gian ngọt ngào đó chỉ kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, ngàn vạn lời nói chỉ có thể hóa thành một câu "Chăm sóc tốt bản thân", Lộ Tùy hôn lên trán Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang nói với Lộ Tùy: "Lần sau anh đừng đến, đường xa không nói, anh đến đây cũng ảnh hưởng tiên độ công việc của em, còn nữa thôn này quá nhỏ, chỉ riêng tổ hạng mục đã không đủ chỗ ở, nếu anh đến lại đi kèm theo một đống người."
Lộ Tùy véo mạnh gò má Vụ Mang Mang, "Vụ Mang Mang, em có lương tâm quá nhỉ?"
Vụ Mang Mang đương nhiên là có lương tâm, tối hôm Lộ Tùy vừa đi, cô chỉ dựa vào gốc cây, ngồi đếm sao.
Đến nơi này chịu cực khổ là do cô cam tâm tình nguyện, vì sự nghiệp mà. Nhưng nhìn cơ thể Lộ Tùy bị muỗi chích đốm đỏ đầy người, Vụ Mang Mang bỗng thấy xót xa.
Nhiệt độ cơ thể Lộ Tùy cao, ngồi cạnh Vụ Mang Mang giống hệt như một chiếc máy diệt muỗi hình người vậy.
"Bốp" Vụ Mang Mang đập mạnh vào đùi, bàn tay đầy máu.
Cũng không biết con muỗi này đã chích bao nhiêu người, bây giờ không có máy diệt muỗi hình người, Vụ Mang Mang đành tự mình cho muỗi ăn.
Công việc khô khan nhưng cũng không thiếu hứng thú, mọi thứ cơ bản đă đi vào quỹ đạo, Vụ Mang Mang cảm thấy lên trấn gọi điện thoại thực sự không tiện, nhưng nỗi nhớ nhung lại không kìm nén được, nên cô năn nỉ Mã Quân giúp cô mang một xấp giấy viết thư về.
Giấy viết thư trên thị trấn hoàn toàn không có hoa văn gì đẹp đẽ, chỉ là dạng giấy trắng ô vuông đỏ rất đơn giản, Vụ Mang Mang chưa từng sử dụng bao giờ.
Thực ra thì loại giấy viết thư hồng hồng xanh xanh Vụ Mang Mang cũng chưa dùng, lúc đi học chỉ có người khác đưa thư tình cho cô, hơn nữa Weibo, Wechat thịnh hành như vậy, bây giờ còn ai viết thư tay nữa?
Cho dù là email thì Vụ Mang Mang cũng chỉ sử dụng trong công việc.
Buổi tối rửa mặt mũi chân tay xong, Vụ Mang Mang ngồi ở bậu của, cạnh chân đốt nhang muỗi, dùng đèn pin gắn trên mũ thợ mỏ để chiếu sáng, kê lên tấm gỗ cứng viết thư cho Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang đã sớm quen với kiểu viết văn không vượt quá một trăm bốn mươi chữ của Weibo, lần này cứ cắn bút nghĩ mãi.
Dương Lệ đếh ngồi cạnh Vụ Mang Mang, "Thật hâm mộ những người trẻ tuổi bọn em, thật nhiệt tình quá. Đặt lưng xuống là ngủ say, mà còn dùng dèn pin viết thư tình.”
Vụ Mang Mang thầm nghĩ, chị không biết Lộ đại nhân khó giải quyết thế nào đâu.
"Nhưng bạn trai em đối xử với em tốt thật, còn giặt đồ cho em nữa." Dương Lệ vỗ vỗ vai Vụ Mang Mang, "Nhìn bề ngoài thì đúng là không nhận ra đấy."
Dương Lệ sắp bốn mươi tuổi rồi, làm nghề khảo cổ này chị đã từng gặp rất nhiều sếp lớn, bạn trai của Vụ Mang Mang mới nhìn đã biết là đại nhân vật tầm cỡ, bên cạnh còn có vệ sĩ, thế mà còn tự tay giặt đồ cho Vụ Mang Mang, thậm chí giặt cả đồ lót nữa.
"Chị Dương, chị không biết anh ấy đâu, bề ngoài trông rất tốt nhưng thực chất thì hung dữ lắm", Vụ Mang Mang than vãn ngọt ngào.
Dương Lệ nhướn mày "Chị có tranh giành với em đâu, em khiêm tốn làm gì?"
Câu nói đó khiến Vụ Mang Mang lập tức đỏ bừng mặt.
* * *
Một lá thư trị giá một đồng hai tổng cộng đi mất hai tuần mới tới tay Lộ Tùy.
Lúc lão Peter đưa thư cho Lộ Tùy, anh còn nhất thời chưa nghĩ ra, Lộ tiên sinh cả đời này chắc là không bao giờ nhận được thư trị giá một đồng hai.
Phong thư mỏng manh chỉ có một tờ, Lộ Tùy xem mặt sa sầm lại.
Một tờ giấy chắc có đến hơn nửa tờ là Vụ Mang Mang khen ngợi hệ thống bưu chính của đất nước.
Nói là trước kia khi mua hàng online, cô tưởng chuyển phát nhanh mới là tình yêu lớn nhất của phụ nữ, bây giờ mới biết trong thôn không có chuyển phát nhanh, nhưng nhân viên đưa thư mỗi ngày đều rất chăm chỉ đạp xe đạp đến đưa thư, nhận thư, là người bạn vững vàng, đáng tin cậy nhất của quảng đại quần chúng nhân dân. Giờ đây cô nhìn thấy màu xanh lục là thấy ấm lòng.
"Vốn muốn viết nhiêu hơn nhưng hình như thư nhiều sẽ vượt quá trọng lượng, tem một đồng hai sẽ không đủ. "
Cuối cùng Vụ Mang Mang nhắc đến vài câu khen ngợi Lộ Tùy của Dương Lệ và những đồng nghiệp khác, sau đó viết: Anh đừng đến đây nữa nhé, so sánh xong họ sẽ nảy sinh ra đủ mọi cảm xúc bất mãn với chồng mình, anh làm thế sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định xã hội, không có lợi cho sự hài hòa của xã hội.
Đừng nhớ, bye bye!
Về thư phòng, Lộ Tùy nhấc bút lên viết thư trả lời cho Vụ Mang Mang, chỉ có một câu: "Chữ em xấu quá, phải luyện viết nhiều vào, đính kèm bút máy và vở tập viết chữ "
Trước khi Vụ Mang Mang nhận được lá thư này thì bên Lộ Tùy mỗi ngày đều có một lá thư màu vàng như phân chó gửi tới.
Vụ Mang Mang càng viết càng tiện tay, chuyện dưa hành mắm muối gì cũng kể cho Lộ Tùy.
Chẳng hạn, thuốc xổ đường ruột uống vào rất hữu hiệu, mụn mọc trên mặt mấy ngày lúc mới tới đây đã biến mất hết.
Rồi ví dụ, hôm nay lúc ngồi quét đất, quét ra nửa xác gián, cô đã học được cách không hét lên nữa.
Lại ví dụ, cô không muốn ăn bánh bao nữa, xin Lộ Tùy sau này đừng bao giờ nhắc hai chữ bánh bao trước mặt cô nữa.
Đương nhiên cũng có chuyện vui, ví dụ cậu bé học sinh cấp ba nhà thím Vương kế bên đã về nhà, lên núi hái một bó hoa dại tặng cô, hoa dại rất đẹp, cô chưa từng nhìn thấy bao giờ.
…
Rồi hai tuần sau, Vụ Mang Mang nhận được lá thư đầu tiên Lộ Tùy viết cho mình, cô tỏ ra rất phẫn nộ.
Nhưng chữ bút máy của Lộ Tùy rất đẹp, chỉ là không mấy nhận ra được, Vụ Mang Mang phải vừa đọc vừa đoán mới biết nội dung anh viết là gì.
So với chữ mình, Vụ Mang Mang cảm thấy hơi thê thảm, nhưng dù cô có luyện viết chữ thì cũng chẳng đạt đến trình độ kia.
Thế nên Vụ Mang Mang viết trả lời cho Lộ Tùy rằng: "Lo viết chữ, viết chữ Khải đi, đừng tỏ vẻ ta đây."
Có người sống một ngày như một năm, có kẻ sống một ngày như một giây, chớp mắt mà Vụ Mang Mang đã ở thôn Hoàng Thổ được một tháng rưỡi rồi.
"Mang Mang sao không đến?" Ninh Tranh hỏi Lộ Tùy, "Sinh nhật tôi mà cậu cũng không thả cho cô ấy ra à?"
Biết trong lòng Lộ Tùy không thoải mái nên bình thường mọi người tụ tập, Lộ Tùy không đưa Vụ Mang Mang theo cùng, Ninh Tranh cũng tỏ ra thông cảm, nhưng không thể cứ giấu mãi không cho gặp anh ta chứ?
Lộ Tùy liếc nhìn Ninh Tranh, "Cô ấy không ở đây."
"Lại chia tay à?" Lộ Lâm chồm đến, cười xấu xa.
Ninh Tranh nghe xong lập tức nổi hứng, "Nhắn tin cô ấy cũng không trả lời, Weibo hơn tháng nay không có tin gì mới." Đó chính xác là trạng thái chia tay của Vụ tiểu thư. Đừng nói là Ninh Tranh, ngay cả Thẩm Đình, Tưởng Bào Lương và Vương Viện đang ngồi trò chuyện cũng quay lại. "Bọn tôi rất tốt, cảm ơn." Lộ Tùy nói gọn.
Nói là thế nhưng ai cũng nhận ra tâm trạng Lộ Tùy không vui vẻ gì cho lắm.
Buổi tối đánh bài, Lộ Tùy đại sát tứ phương, Ninh Tranh chế giễu: "Đã nói là đỏ bạc đen tình mà."
Lộ Tùy nhìn cửu vạn anh vừa xoa được, nhớ đến cảnh lần đó Vụ Mang Mang theo Lộ Thanh Thanh đến xin lỗi anh.
"Không chơi nữa." Lộ Tùy đẩy bài, đứng lên, "Mọi người chơi đi."
"Chuyện gì thế này?" Ninh Tranh hỏi Lộ Lâm.
Lộ Lâm nhún vai, "Tuổi già ấy mà."
Lộ Tùy về đến nhà thì đã hơn mười một giờ đêm.
"Chưa nhận được thư à?" Lộ Tùy hỏi lão Peter bước ra đón anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...