Type: Thảo Anh
Lộ Tuỳ không hề phản ứng.
Vụ Mang Mang bỗng hiểu ra cô chưa gãi đúng chỗ ngứa của anh, xem ra là vì một chuyện khác.
Vụ Mang Mang định lên tiếng giải thích, nhưng trong chăn của Lộ Tuỳ quá ấm, tuy nhà anh cũng không lạnh tí nào có điều đủ loại cảnh sắc trong trời mùa đông luôn khiến người ta liên tưởng đến cái lạnh. Vụ Mang Mang không kìm được lại áp sát vào người Lộ Tuỳ, tay cô dần dần trườn lên eo anh, muốn ôm anh để ngủ.
Cơ thể đàn ông không mềm mại như phụ nữ, mà là mạnh mẽ, cứng rắn như một loại thiết bổng.
Vụ Mang Mang nhẹ nhàng bóp một cái, bị Lộ Tuỳ chụp lấy tay, cưỡng ép đẩy trở lại người cô.
Mọi người đều đã mệt, cũng không phải là lúc gây sự nên Vụ Mang Mang ngoan ngoãn không làm phiền Lộ Tuỳ, nhắm mắt lại rồi nhanh chóng không còn biết trời trăng gì nữa.
****
Còn bên bệnh viện, Thẩm Đình bị Ninh Tranh gọi điện bắt tới.
“Sao thành ra thế này, chỉ vì con gà đó à?” Thẩm Đình ngồi xuống cạnh giường bệnh Ninh Tranh.
“Nóng tính thế, xin lỗi đã bắt cậu từ nơi ấm áp đến đây”, Ninh Tranh nói.
Gần đây Thẩm Đình có bạn gái mới, đã từng dẫn ra gặp mặt hai lần.
“Để làm ông lão nhà cậu và tên đó mất cảnh giác, có phải cậu từng diễn trò này không?” Thẩm Đình hỏi.
“Diễn gì mà diễn? Gà thì sao, công phu hầu hạ người cao là được.” Ninh Tranh bỡn cợt. “Có thuốc lá không?”
“Không”, Thẩm Đình quả quyết từ chối, biết Ninh Tranh cứ đến thời điểm này là lại nổi cơn bệnh nên cũng chẳng muốn chọc tức bạn.
“Vụ Mang Mang lại bị cuốn vào hả?” Thẩm Đình đổi chủ đề.
“Cô bé đó đầu óc có bệnh, là một đứa cuồng bạo lực, có lẽ là muốn đánh nhau, chẳng thèm báo cảnh sát nữa, Lộ Tuỳ vớ phải cô nàng, thực lo cho gene đời sau của cậu ta quá.” Ninh Tranh chế giễu.
Tuy miệng nói thế nhưng trong lòng lại không kìm được nhớ đến Vụ Mang Mang.
Ninh Tranh lớn thế này, trừ lúc nhỏ mẹ anh ta chịu bảo vệ thì Vụ Mang Mang là người đầu tiên.
Lần trước ví tiền của anh ta cũng được cô giành lại, lúc nhớ đến, khoé môi Ninh Tranh bất giác cong lên.
Lúc cô ngã nhào lên người anh ta, Ninh Tranh vẫn còn nhớ ra mùi hương ở cổ và hơi ấm từ cơ thể cô.
Đề tài này hình như cả hai người đều không hứng thú tiếp tục.
Thẩm Đình trầm tư một lúc rồi hỏi: “Viện Tử biết chuyện cậu bị thương chưa?”
Ninh Tranh đáp: “Chưa nói cô ấy biết.”
Không biết vì sao, Ninh Tranh lại nhớ đến lời Vụ Mang Mang nói với anh, liếm phân cũng chẳng phải từ ngữ tốt đẹp gì.
“Tôi định huỷ hôn ước với Viện Tử, tôi đã nghĩ rồi, làm thế với cô ấy thì ích kỷ quá, cô ấy xứng đáng với người tốt hơn”, Ninh Tranh nói.
“Chẳng phải đã nói sẽ lợi dụng đến cùng à? Sao đổi ý kiến rồi, cứ thế thì nhà họ Ninh sẽ nhường cho thằng em trai của cậu ư?” Thẩm Đình nhướn mày.
Ninh Tranh thở dài, “Nghĩ thông rồi, tôi không tim mình tôi không thể thoát ra khỏi nhà họ Ninh, ai cười thì đến cuối cùng vẫn chưa biết được đâu.”
Thẩm Đình đứng lên, vỗ vai Ninh Tranh, “Được, dù cậu quyết định thế nào thì bạn bè cũng sẽ ủng hộ. Bên Viện Tử cậu hãy giải quyết cho tốt, nó không dễ xử lý đâu.”
Ninh Tranh “Ừ” một tiếng, lại hỏi, “Không có thuốc lá thật à?”
Thẩm Đình cuối cùng móc một bao ra, hai người lặng lẽ hút thuốc.
****
Sáng sớm, Vụ Mang Mang tỉnh lại thì thấy cô đang nằm bò trên ngực Lộ Tuỳ.
Còn một tay của anh đang vòng dưới gáy cô, nhẹ nhàng đặt trên lưng cô, cơ thể hai người tiếp xúc vô cùng thân mật.
Vụ Mang Mang có cảm giác hạnh phúc không muốn nhúc nhích, thầm nghĩ hoá ra hai người ngủ cùng lại dễ chịu thế này sao?
Từ nhỏ đến lớn Vụ Mang Mang chưa từng ngủ cùng ai, đàn ông thì khỏi phải nói, hai người con gái ngủ chung cũng không được.
Nên bất ngờ ngủ cùng nhau thế này mới nhận ra là dễ chịu vô cùng.
“Em chưa chịu dậy hả?” Tay Lộ Tuỳ trượt xuống mông Vụ Mang Mang, vỗ nhẹ.
Vụ Mang Mang cảm giác mông cô thót lên mấy cái, mắc cỡ quá nên “ồ” một tiếng rồi cong lưng, định bò dậy.
“Ui da!” Vụ Mang Mang quên mất vết thương trên lưng bỗng bị đụng đến đau quá hét to, “Mau xem xem vết thương của em có bị rách không?”
Ông trời phù hộ, đừng để bị rách ra, nếu không sẽ rất dễ để lại sẹo!!!
Tay Lộ Tuỳ nhẹ nhàng vén lớp băng trên vết thương của Vụ Mang Mang, không nhìn thấy dấu máu, “Chắc không bị rách đâu, lát nữa anh bảo bác sĩ đến khám cho em.”
“Nhưng em thấy đau quá”, Vụ Mang Mang cau mày, nói với vẻ tội nghiệp.
Lộ Tuỳ lại không nhúc nhích gì.
Vụ Mang Mang kéo kéo áo ngủ của Lộ Tuỳ, “Anh thổi giúp em được không? Thổi một chút là hết đau ngay.”
Cái câu “thổi một chút sẽ hết đau ngay” rõ ràng là để dỗ dành trẻ con mà.
“Lộ Tuỳ à…” Vụ Mang Mang dài giọng làm nũng.
Có lẽ đờ ra khoảng ba giây, Lộ Tuỳ sau đó vẫn cúi xuống kéo váy ngủ của Vụ Mang Mang, thổi vết thương cho cô.
Ban nãy lúc kiểm tra vết thương xem có bị rách không cũng là vén váy ngủ lên, nhưng lúc đó không nghĩ gì nhiều, bây giờ lại khiến anh ngượng ngùng quá.
Vì hôm nay là đêm giao thừa, Vụ Mang Mang không nghĩ ngợi gì nhiều nên đã mặc một chiếc quần lót bằng lụa màu đỏ.
Màu đỏ rất dễ khơi gợi cảm giác thèm thuồng, đặc biệt là khi nó ôm gọn lấy phần da thịt trắng hồng thế kia.
Vụ Mang Mang hai tay ôm gối đầu, nằm bò ra giường, không hề có ý thức gì, lúc Lộ Tuỳ thổi lưng, tim cô run rẩy, giống như thực sự có thể quên hết cơn đau.
Giống như lúc nhỏ khi cô thấy các bạn khác té ngã, mẹ của chúng luôn nói, “Mẹ thổi cho con thì sẽ hết đau ngay.”
Hoá ra thực sự sẽ hết đau.
Vụ Mang Mang có một khao khát, mong mỏi Lộ Tuỳ mãi mãi đừng ngừng động tác này lại, bảo cô từ nay về sau biến thành bức tượng cũng được.
Nhưng cuối cùng giấc mơ đẹp của Vụ Mang Mang đã bị Lộ Tuỳ cắn cho tỉnh lại.
Vụ Mang Mang phẫn nộ quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lộ Tuỳ: “Đó không phải bánh bao!”
Lộ Tuỳ dửng dưng đứng lên, “Dậy đi.”
Vụ Mang Mang thở dài một hơi để bình tĩnh lại, xoa xoa mông, ban nãy Lộ Tuỳ cắn một cú mạnh quá.
Vụ Mang Mang vào nhà vệ sinh, tuột quần xuống xem, nhìn thấy trong gương mông đỏ hẳn một khoảng.
Lúc ăn sáng, hai người không ai nói gì. Đến khi bác sĩ đến kiểm tra vết thương cho Vụ Mang Mang xong rồi thì phải đi đếm Lộ Viên, tức là nhà cũ của nhà họ Lộ.
Nhà họ Lộ tôn sùng truyền thống Trung Quốc, lễ Giáng Sinh mọi người có thể chơi bời bên ngoài tuỳ ý nhưng ngày Ba mươi Tết thì phải cùng tụ tập ở nhà cũ.
Thế nên Vụ Mang Mang đã được mở mang tầm mắt, gặp được rất nhiều nhân vật lớn.
Có điều đề tài mà họ nói chuyện thì Vụ Mang Mang không chen vào được, ai bảo cô không hề có hứng thú với chính trị. Cũng may do vết thương trên lưng nên Lộ Tuỳ đã đuổi cô lên lầu ngủ.
Tay Lộ Lâm nhẹ nhàng bóp eo Vụ Mang Mang, vừa đúng lúc chạm vào vết thương của cô làm cô đau quá phải hét lên.
Lộ Lâm cười nói: “Bị thương thật hả? Sức chiến đấu của Lộ Tuỳ mạnh thế à?”
Vụ Mang Mang bất lực, lườm Lộ Lâm một cái.
Lộ Lâm theo Vụ Mang Mang vào phòng, chị ta không muốn xuống dưới, mấy bà cô và cả chị họ bên dưới ai nấy đều ghê gớm, chị ta không muốn xuống đó chịu tội.
“Mau nói chị nghe xem cảm xúc của Lộ Tuỳ trong lần đầu của hai đứa đi.” Lộ Lâm rõ ràng là kiểu chị gái đặc biệt muốn nhìn thấy em trai mình phải xấu mặt.
Vụ Mang Mang do dự một lúc giữa nói thật và nói dối, cuối cùng quyết định giữ im lặng.
“Lần trước em nói Lộ Tuỳ vượt xa kích cỡ người thường mà em cũng chịu được nó, xem ra em cũng không phải người phàm rồi”, Lộ Lầm cười, chọc Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang có cảm giác bị đàn ông trêu ghẹo.
“Nhưng đàn ông chỉ lo vui vẻ một mình, đâu quan tâm phụ nữ có vui hay không, chuyện này em đừng chỉ lo làm vui lòng Lộ Tuỳ nhé”, chiêu này của Lộ Lâm chính là, em không nói thì chị luôn có vô số cách bắt em mở miệng.
Khổ nỗi là tuy Vụ Mang Mang muốn thỉnh giáo Lộ Lâm nhưng tiếc là cô thực sự chưa từng ngủ với Lộ Tuỳ.
Lộ Lâm tưởng Vụ Mang Mang con e thẹn, đang định châm thêm lửa thì kết quả Lộ Tuỳ đã đẩy cửa đi vào.
“Lộ Lâm, cô lớn tìm chị”, Lộ Tuỳ bảo.
“Cô tìm chj mà sao phải phiền đại giá của em lên đây gọi chị?” Lộ Lâm quay sang nháy mắt với Vụ Mang Mang.
Lộ Tuỳ chẳng buồn đếm xỉa, chỉ nghiêng người nhường lối đi ra hiệu Lộ Lâm biến được rồi đấy!
Lộ Lâm vẫn không hiểu được Lộ Tuỳ, “Em nói xấu chị với cô lớn phải không?”
Lộ Tuỳ bình thản đáp, “Đối phó với chị còn cần nói xấu à?”
Lộ Lâm lúc đi ngang qua Lộ Tuỳ đã ném ánh mắt “em chờ đó” cho anh, sau đó ủ rũ bỏ đi.
Vụ Mang Mang mở to mắt nhìn Lộ Tuỳ, anh đang lo sợ cô và Lộ Lâm dính vào nhau ư?
Không biết tại sao, Vụ Mang Mang rất muốn cười to.
“Em ngủ một lát đi, anh sẽ không cho ai vào làm phiền em”, Lộ Tuỳ nói xong đóng cửa lại cho Vụ Mang Mang, đi ra ngoài.
Vụ Mang Mang ngoan ngoãn ngủ bù một giấc, tối qua ngủ quá muộn, sáng sớm lại bị đồng hồ sinh học đánh thức giậy.
Nói thực là sau khi Vụ Mang Mang theo Lộ Tuỳ, bệnh ngủ nướng đã bị anh cưỡng ép chữa trị mất rồi.
Buổi chiều là giờ uống trà của các quý bà, Vụ Mang Mang ngồi một lúc nhưng do vết thương trên lưng không thể ngồi lâu được, cũng may là các bậc bề trên đều rất quan tâm thương yêu bề dưới.
Vụ Mang Mang lên lầu gọi điện cho bà Liễu, cô vốn muốn ăn Tết ở nhà họ Vụ, nhưng bà Liễu và sếp Vụ một tuần trước đó đã dẫn Vụ Đản Đản bay đi Úc mừng năm mới rồi.
“Ở đâu đấy?” Bà Liễu hỏi Vụ Mang Mang.
“Ở nhà họ lộ”, Vụ Mang Mang nói với vẻ mệt mỏi, lấy thân phận bạn gái trải qua năm mới ở đây thực khiến cô không hề vui vẻ.
Truyền thống của nhà họ Lộ khiến nhà họ Vụ trở nên chẳng còn truyền thống gì cả.
“Mọi người không thể ăn Tết ở trong nước sao?” Vụ Mang Mang than vãn, có vẻ bất mãn.
Trước đó cô đã đề xuất cùng đi, nhưng bị bà Liễu từ chối thẳng thừng, tỏ vẻ con gái gả đi như bát nước đã hắt ra ngoài.
Vụ Mang Mang đương nhiên cũng biết bà Liễu nghĩ cho cô, “trai đẹp độc thân giàu có” bắt buộc phải trông chừng cẩn thận mà.
Nhưng sống trong tình thân của nhà người ta thì hình như vẫn có gì đó không thoả mãn, đó chính là con người, được voi đòi tiên.
Gọi điện xong, Vụ Mang Mang nhận được bao lì xì điện tử của bà Liễu gửi tới, cô bèn quả quyết và hào phóng phát một đống bao lì xì cho nhóm chơi game của mình để xứng đáng với danh “bạch phú mỹ”.
Thực ra cô chỉ thích nhìn dáng vẻ sung sướng của họ khi nhặt được bao lì xì thôi.
Giữa chừng Lộ Tuỳ có lên một lần, giám sát Vụ Mang Mang uống thuốc, tiện thể bôi thuốc cho cô, là phương thuốc gia truyền của bác sĩ thẩm mỹ phòng ngừa để lại sẹo.
Đến tối thì Vụ Mang Mang xuống lầu ăn bữa cơm tất niên, không ngờ được hoạt động mừng năm mới của nhà họ Lộ lại vẫn là trò đánh mạt chược cũ rích.
Vụ Mang Mang thở dài, nhớ lại năm ngoái cô cùng bọn Lộ Thanh Thanh đi ăn chơi mừng năm mới, cùng đếm ngược thời gian, sau đó hôn nhau cùng người lạ trong tiếng chuông đồng hồ.
Sao có cảm giác cứ như đã xảy ra từ thế kỉ trước?
Nhắc đến mạt chược, câu chuyện “nữ thần cửu vạn” trước kia của Vụ Mang Mang được Lộ Lâm thuận miệng nhắc lại.
Vừa hay Lộ Tuỳ đánh mạt chược cùng mấy bà cô từ nãy tới giờ đều thua cả.
“Hay là bảo Mang Mang đến xoa một lá bài cho cháu đi”, Lộ Gia Chương cười nói.
Cô lớn đã lên tiếng thì Vụ Mang Mang đương nhiên không thể chối từ, đành gồng mình lên xoa một cái.
Xoa được “nhất điều”.
Vụ Mang Mang nhìn bài của Lộ Tuỳ, anh đã quyết định xong, căn bản không cần đến con này nên tiện tay đánh ra.
Kết quả ba người kia đều là ù “nhất điều”, đẩy bài ra hết.
Mọi người đều cười phá lên.
Lộ Tuỳ cũng cười, “Bà cô ơi, em nên đi ngủ đi.”
Sự nghiệp nữ thần may mắn của Vụ Mang Mang cuối cùng đã bị phá vỡ trong tối nay.
Buối tối lúc Lộ Tuỳ lên giường, Vụ Mang Mang vẫn chưa ngủ, chủ yếu là do cả ngày đều dưỡng thương, ngủ đủ lắm rồi.
Vì đang ở Lộ Viên nên Lộ Tuỳ đặc biện nể mặt Vụ Mang Mang, không ngủ khác phòng, điều đó khiến cô rất mừng.
Vụ Mang Mang xán lại gần Lộ Tuỳ, anh cũng không đẩy cô ra mà ngược lại còn ôm cô, để cô tựa vào vai anh thoải mái hơn.
Có nghĩa là hết giận rồi ư?
Vụ Mang Mang đã sắp tuyệt vọng với Lộ Tuỳ rồi, người này ngay cả hờn dỗi cũng ngắn ngủi như thế, có còn cho người ta yêu đương nữa không?
Vụ Mang Mang chịu đựng đến sắp nội thương, thực ra cô rất mong Lộ Tuỳ chất vấn cô.
“Tối qua anh có nhìn thấy cô gái ở cạnh Ninh Tranh không? Nghe nói những người có thể làm bạn với nhau đều có sở thích giống nhau.” Tay Vụ Mang Mang vô thức luồn vào trong áo ngủ của Lộ Tuỳ, rất tự nhiên di chuyển trân “quả thù du đỏ” trên người anh.
Cũng không phải đặc biệt thích “điểm” này, chủ yếu là do trên là da trơn láng gặp vật thể lồi lên sẽ khiến người ta có chứng cưỡng bức muốn chọc vào nó.
Bất hạnh là Lộ Tuỳ không thích bị chọc vào nên tay Vụ Mang Mang bị túm lấy, đẩy ra ngoài.
“Anh nói xem anh ta thích điểm nào ở người phụ nữ đó chứ?” Vụ Mang Mang có chút tò mò, tiện thể sỉ nhục tiêu chuẩn chọn bạn gái của Ninh Tranh.
“Có thể là kỹ thuật tốt…”, câu tiếp theo không phải lời mà Lộ Tuỳ sẽ nói, nhưng thông thường đàn ông đều sẽ nghĩ đến phương diện đó.
Nếu Ninh Tranh nghe thấy đáp án của Lộ Tuỳ chắc chắn sẽ giơ ngón cái, không hổ là bạn thân.
Mà đa số phụ nữ thông thường sẽ không thể hiểu điều này của đàn ông, họ lúc nào cũng hỏi cô ta có điểm nào bằng em, tại sao anh ấy lại thích loại phụ nữ đó.
Đàn ông nếu chịu nói về vấn đề tình dục với phụ nữ thì đa phần sẽ có suy nghĩ đó.
Vụ Mang Mang thầm thở dài, thời điểm này quá tốt, có thể mà từ năm này qua năm sau, kết quả là lưng lại bị thương không thể “điên cuồng” được.
Nếu có thể làm thì lần sau vị “Bản Ngã Của Tôi” đến hỏi chuyện, cô đã có thể trả lời anh ta rằng thời gian mỗi lần làm của Lộ Tuỳ kéo dài tận hai năm.
“Hôm qua anh đã nhìn thấy em cứu Ninh Tranh rồi phải không?” Vụ Mang Mang băn khoăn mãi, cuối cùng quyết định hỏi thằng, cho dù Lộ Tuỳ có muốn nghe hay không thì cô vẫn muốn giải thích.
Vụ Mang Mang cảm giác cơ bắp của Lộ Tuỳ cứng lại, sau đó nghe anh “ừ” một tiếng.
Cô biết ngay đàn ông không thể không để tâm mà.
Vụ Mang Mang rất kích động, bắ đầu giải thích, “Lúc đó em cứu Ninh Tranh hoàn toàn là do nghĩa khí mà thôi.”
Vụ Mang Mang ngừng lại, “Em phải thừa nhận rằng chủ yếu là do cô nàng váy ngắn kia xấu tới nỗi khiến em có chút thương hại Ninh Tranh, đàn ông bị ép đến mức này cũng khó khăn lắm. Nhưng ban nãy nghe anh giải thích như thế, em biết em đã suy nghĩ hẹp quá.”
Lộ Tuỳ bị câu nói của Vụ Mang Mang chọc cho phì cười.
Vụ Mang Mang không nói dối.
Nhìn thấy Ninh Tranh đứng cùng loại phụ nữ đó, đúng là sẽ sinh lòng thương hại.
Vụ Mang Mang nghe Lộ Tuỳ cười thì to gan hơn, tò mò hỏi: “Anh nói xem một đại mỹ nữ như em nhưng kỹ thuật không tốt, còn người kia là cô nàng váy siêu ngắn nhưng kỹ thuật đặc biệt tốt, anh sẽ chọn ai?”
“Người đẹp làm vợ, kỹ thuật tốt làm tình nhân”, Lộ Tuỳ thẳng thắn đáp.
Quả nhiên đàn ông đều là cầm thú.
Vụ Mang Mang “ồ” một tiếng, “Em còn tưởng anh sẽ khác chứ.”
Không thể tưởng tượng được Lộ Tuỳ lại đi cùng siêu váy ngắn mặt tô trát như quỷ thế kia.
Vụ Mang Mang cứ nghĩ đến cảnh đó lại không nhịn được cười lăn lộn, làm vết thương đau nhức.
“Anh thực sự sẽ ngủ với siêu váy ngắn đó sao?” Vụ Mang Mang lại hỏi tiếp.
Lộ Tuỳ day day trán, “Được rồi, anh thừa nhận Ninh Tranh đáng bị thương hại.”
Vụ Mang Mang ép sát Lộ Tuỳ, khẽ nói: “Anh đừng giận. Hôm qua sở dĩ em đỡ cho Ninh Tranh một dao đó, đầu tiên là vì anh ta là bạn tốt của anh, thứ hai cũng vì anh ta bị thương khá nặng rồi, nhát dao đó nếu chém vào, em nghĩ bụng anh ta sẽ rách toạc nên em mới đẩy ngã anh ta. Em tuyệt đối không có chút suy nghĩ gì với anh ta cả.”
Đọc qua rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, kinh nghiệm quan trọng mà Vụ Mang Mang đúc kết lại đó là có chuyệ gì thì cũng phải giải thích, hơn nữa phải giải thích kịp thời.
Cho dù đối phương bịt tai tỏ vẻ “anh không muốn nghe, không muốn nghe”, thì bạn cũng phải giải thích.
Quả nhiên đọc sách nhiều rất có lợi.
Giây sau đó Vụ Mang Mang cảm thấy Lộ Tuỳ nắm lấy bàn tay cô đang trượt xuống dưới rốn anh ba phân, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.
“Hôm qua anh vẫn còn giận em, sao hôm nay không giận nữa?” Vụ Mang Mang không nhị được hỏi.
Lộ Tuỳ nhéo má cô, “Đúng là em biết điều đấy.”
Đổi lại bất cứ người đàn ông nào khác chắc chắn cũng sẽ để bụng và tức giận, Lộ Tuỳ lại không phải thánh nhân, đương nhiên sẽ để bụng rồi.
Chỉ có điều người với người khác nhau, đối với Lộ Tuỳ, anh biết rõ Vụ Mang Mang chẳng có gì với Ninh Tranh, hành vi ghen tuông đối với Lộ Tuỳ mà nói là lỗi lầm rất hạ đẳng.
Hơn nữa làm thế sẽ càn đẩy Vụ Mang Mang xa ra, chẳng có lợi gì cho bản thân và người khác cả.
Thế nên Lộ Tuỳ thuyết phục bản thân không để bụng, cố gắng chịu đựng kiểu manh động bộc phát của Vụ Mang Mang.
“Nếu đổi lại là anh, em chắc chắn sẽ liều mạng hơn, anh yên tâm”, Vụ Mang Mang nói lời tình cảm rất là thuận miệng.
“Cảm ơn, anh đi đâu cũng có vệ sĩ, từ ngày mai em đi đâu cũng phải có vệ sĩ”, đó là sự báo đáp thâm tình của Lộ Tuỳ đối với Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang thở dài, không dám đòi hỏi tự do, lỡ sau này cô bị bắt cóc để uy hiếp đòi tiền chuộc, Lộ Tuỳ mà lại cứng đầu như bây giờ thì há chẳng phải tự tìm đường chết hay sao?
Nên vệ sĩ thì vệ sĩ thôi, rảnh rỗi cũng có thể bổ mắt.
“Thế tìm cho em một người đẹp trai tí nhé”, Vụ Mang Mang đề nghị.
Phản ứng của Lộ Tuỳ là, cắn vào ngón tay Vụ Mang Mang một cái.
“Đó không phải khoai tây chiên”, Vụ Mang Mang đá nhẹ vào anh.
Đêm quá dài, nên đặc biệt nhiều lời để nói.
Khi tay Vụ Mang Mang trượt xuống bị Lộ Tuỳ giữ lấy lần nữa, ép bỏ ra khỏi chỗ một tấc dưới rốn anh, cô thực sự không nhịn được nữa, “Nghe nói anh chú ý dưỡng sinh, có thật vậy không?”
“Nghe ai nói?” Lộ Tuỳ hỏi ngược lại.
“Thì em nghe nói thôi mà”, Vụ Mang Mang không khai ra là Bản Ngã Của Tôi, chủ yếu là cuộc đối thoại giữa cô và anh quá “low”, làm sao tiện nói ra cho được.
“Chỉ cần anh nói cho em biết có phải thật không là được”, Vụ Mang Mang lại thò tay cạy nút áo của Lộ Tuỳ, bất cứ vật nào lồi lên trên người anh đều không cho cô đụng vào, thế nên cô đành chiến đấu với nút áo.
“Mỗi người đều đang dưỡng sinh, chẳng phải em cũng kiên trì sau tám giờ không ăn gì đó thôi?” Lộ Tuỳ hỏi.
Vụ Mang Mang đã hiểu, đó cũng có nghĩa là dưỡng sinh.
“Thế nên anh mới nhẫn nhịn không xả ra là vì Đạo gia chủ trọng đạo dưỡng sinh “đông không dưỡng sức, xuân sang lại bệnh sao?” Vụ Mang Mang hỏi.
Câu này đã nói ra rồi thì câu sau không cần che giấu nữa, “Hoặc là chướng ngại tầm lý của anh vẫn chưa vượt qua được?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...