(1)
Type: cỏ mộc
Từ khi Vụ Mang Mang chính thức bước vào nhà họ Lộ với thân phận Lộ phu nhân thì Lộ Lâm đã thành khách quen của nhà, trước kia chị chẳng bao giờ bước chân vào điện tam bảo nếu không có việc gì, rõ ràng là kỳ thị ông em trai Lộ Tùy.
Nhưng giờ thì khác, nữ chủ nhân lúc nào cũng khiến cho trang viên nghiêm túc lạnh lùng trở nên ấm áp hẳn.
“Lộ Tùy có nhà không?” Lộ Lâm vào nhà liền hỏi lão Peter.
“Thư sinh đang ở trong thư phòng.” Lão Peter đáp.
“Mang Mang đâu?” Lộ Lâm lại hỏi.
“Phu nhân đang nghỉ ngơi.” Lão Peter trả lời.
Lộ Lâm nghe thế liền lên lầu, vào thẳng phòng ngủ của Vụ Mang Mang, nhưng Vụ Mang Mang lâu rồi không ngủ ở phòng của cô, muốn bảo Lộ tiên sinh đồng ý ngủ giường khác đúng là khó hơn lên trời.
Lộ Lâm không thấy Vụ Mang Mang trong phòng ngủ của nữ chủ nhân nên đẩy cửa phòng Lộ Tùy ra thì liền tìm thấy cô.
Cô đang ngủ trưa, ngủ ngon lành không mộng mị, nửa mặt khuất trong chăn, hơi nóng khiến nàng da cô càng trắng hồng, nhan sắc rạng ngời.
Lộ Lâm trèo lên giường, định gọi Vụ Mang Mang dậy nhưng cúi xuống nhìn thấy rèm mi vừa dài vừa cong của cô thì không nỡ gọi.
Mùi hoa quả nhè nhẹ phả ra từ hơi thở của cô, mùi hương khiến du khách say đắm, Lộ Lâm cúi xuống hôn lên má Vụ Mang Mang một cái, cô ‘ưm ưm’ một tiếng vẻ trách móc, quay đầu sang bên kia vùi đầu vào chăn, để lộ phần cổ trắng nõn.
Lộ Lâm đang có hứng, kề môi trồng một quả dâu sau gáy Vụ Mang Mang, cô hơi đau, nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, nhưng cô đang ngủ ngon nên không nhìn rõ người trước mặt, chỉ đưa tay đẩy Lộ Lâm ra, “Lộ Tùy, đừng đùa nữa.”
Lộ Lâm cười thành tiếng, Vụ Mang Mang nghe thấy tiếng cười thì mở bừng mắt, “Chị Lộ Lâm!”, rồi lồm cồm bò dậy, rõ ràng là giật mình.
“Em sợ gì? Chẳng lẽ chị còn dám ăn thịt em sao” Lộ Lâm cười giễu.
Vụ Mang Mang hơi ngượng, cười nói, “Không phải, chỉ hơi bất ngờ thôi.”
“Bất ngờ cái gì? Chị mới bất ngờ đấy, bốn giờ rồi mà em còn ngủ, xem ra buổi tối Lộ Tùy vẫn hành hạ em hả.” Lộ Lâm chồm tới nhìn vào mắt Vụ Mang Mang, cười nói.
Vụ Mang Mang không muốn bàn luận chuyện phòng the của cô và Lộ Tùy với Lộ Lâm, cười rồi lăn sang một bên: “Không có, Lộ Tùy đặc biệt đứng đắn.”
Hẳn nhiên là mở to mắt nói dối, Lộ Lâm không tin, “Ồ, để chị kiểm tra xem.” Chị thò tay kéo váy ngủ của Vụ Mang Mang.
“Kiểm tra gì cơ?” Vụ Mang Mang giữ chặt váy.
Lộ Lâm để lộ nụ cười cố tỏ ra “háo sắc”, “Biết rõ còn hỏi”.
Vừa nói Lộ Lâm vừa sấn tới kéo váy Vụ Mang Mang, cô dương nhiên là chết cũng không chịu buông, hai người đang đùa giỡn nên không nghe thấy tiếng Lộ Tùy đẩy cửa đi vào, “Hai người đang làm gì vậy?!”
Lộ Lâm thuộc kiểu “heo chết không sợ nước sôi”, nghe giọng Lộ Tùy thì chỉ ung dung rướn người lên, dựa vào đầu giường, “Em nghĩ bọn chị đang làm cái gì thì chính là làm cái đó.”
“Ra ngoài, đừng để em ném chị ra.” Lộ Tùy sa sầm mặt.
Lộ Lâm trừng mắt nhìn Lộ Tùy một giây, rốt cuộc vẫn không dám vuốt râu hùm, trở mình xuống giường, dẫm lên đôi giày cao gót ba tấc đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Vụ Mang Mang sợ hãi nhìn Lộ Tùy, “Em thề, em đã cố gắng hết sức bảo vệ trinh tiết của mình.”
Lộ Tùy hơi nghiêng đầu nhìn dấu đỏ rực rỡ trên cổ Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang thấy ánh mắt Lộ Tùy không ổn thì ý thức được cô đã bị Lộ Lâm chơi một vố, bà chị này đúng là sợ thiên hạ không loạn mà.
“Em không biết, lúc đó em còn đang ngủ mê man, cứ tưởng là anh.” Vụ Mang Mang lập tức giả vờ tội nghiệp.
“Hừ hừ”, Lộ Tùy chỉ đáp lại Vụ Mang Mang hai chữ.
Lộ Lâm ra khỏi phòng rồi xuống phòng khách đợi hai vị chủ nhân kia xuống lầu, nhưng chị sắp uống sắp hết trà chiều rồi mà chưa thấy đôi nam nữ chết tiệt kia đâu, chắc chắn là đang làm chuyện không thể để ai thấy rồi.
Lộ Lâm đành quay về nhà, buổi tối gọi điện cho Vụ Mang Mang, “Em không sao chứ, buổi chiều ấy?”
Vụ Mang Mang uể oải nằm bò trên giường, mệt mỏi đáp: “Không sao.”
Nhưng làm sao mà không sao được, căn bản là rất có sao!!! Lộ tiên sinh chính là thùng giấm vô địch mà.
Còn Lộ Lâm sau đó đến nhà anh, muốn diễn lại trò đùa trước đó thì thấy Lộ Tùy lắp đặt khóa mật mã dấu vân tay trên cửa phòng ngủ rồi.
Lộ Lâm cười lạnh, hỏi Lộ Tùy: “Em có cần phải phải thế không? Phòng ngủ của mình còn lắp khóa dấu vân tay? Làm gì có chuyện cả đời phòng trộm, em tưởng như thế là phòng được hả?”
“Em chỉ không thích những người vớ vẩn vào phòng ngủ của em”, Lộ Tùy lạnh lùng đáp.
Lộ Lâm bĩu môi, anh chàng này rõ ràng là ghen tuông và sợ hãi, còn cứng miệng không thừa nhận, nếu không phải sợ chị “vung dao cướp tình yêu” thì có cần mỗi lần chị tìm Vụ Mang Mang để trò chuyện lại bảo Anne theo sau suốt hay không?
(2)
Hôm đó Lộ Thanh Thanh gửi một đoạn clip cho Vụ Mang Mang, gần đây cô nàng hẹn hò với anh bạn trai là huấn luyện viên tập gym, thường xuyên chia sẻ những đường link tập thể dục.
Clip vừa mở ra thì thấy anh bạn trai cơ bắp siêu đẹp của Lộ Thanh Thanh đang để trần nửa thân trên, cơ bắp cuồn cuộn, tập chống đẩy.
Lịch trình trái tim của Vụ Mang Mang là: Ghê quá, ghê quá, wow wow, lợi hại quá, quyến rũ chết người, cậu đúng là hạnh phúc tràn đầy rồi.
Trước Vụ Mang Mang, đám bạn trong nhóm Wechat đã rất nhiều người “like” cho Lộ Thanh Thanh, đồng loạt khen “cậu thật hạnh phúc”.
“Động tác này tên ‘eo chó đực’, lợi hại không?” Lộ Thanh Thanh đắc ý khoe trong nhóm, “BF của các cậu ai làm được?”
Một đám người bên dưới kêu gào bảo phải bắt bạn trai thử xem sao, Vụ Mang Mang chưa kịp tỏ thái độ thì nghe Anne gõ cửa, cô nàng mang tổ yến lên cho cô ăn.
Trước đây Vụ Mang Mang không ăn món này, nhưng từ sau khi kết hôn cùng Lộ Tùy, cô liền có cảm giác “thời gian không tha một ai”, lại ngày ngày bị bà Liễu phổ cập kiến thức giữ gìn nhan sắc, nhìn da mặt lão yêu bất tử của bà Liễu, Vụ Mang Mang liền ôm tâm trạng “thà tin có còn hơn không”, cũng bắt đầu ăn món này.
“Vào đi”, Vụ Mang Mang đáp một tiếng, ném điện thoại lên giường rồi lên sofa ăn tổ yến, trùng hợp là lúc đó Lộ Tùy cũng tắm xong bước ra, cô lại không nhớ đến chuyện điện thoại.
Lộ Tùy nằm trên giường, bị điện thoại của Vụ Mang Mang thu hút, anh thò tay cầm lấy, tiện thể xem một lúc thì trông thấy video clip “bụng sáu múi” kia, và cả những lời tán tụng của đám phụ nữ bên dưới.
Lộ Tùy động đậy ngón tay, lật xem comment của Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang nhìn thấy Lộ Tùy đụng vào điện thoại của cô thì buông đồ ăn xuống, lao đến giật lại điện thoại, “Sao lại xem điện thoại của em, đời tư, đời tư đấy, hiểu không?”
Lộ Tùy liếc nhìn Vụ Mang Mang, mỉa mai: “Hâm mộ, đố kỵ, hận?”
Đó là sử dụng lời nói ban nãy của Vụ Mang Mang.
“Nhỏ dãi, hử?”
Vụ Mang Mang chỉ thấy mặt nóng bừng, “Không phải đâu, nhìn thấy kiểu khoe này thì vẫn phải like, nói một câu hâm mộ đố kỵ hận gì đó, kiểu nói xã giao thôi, không phải là thật đâu.”
“Phụ nữ các em đấy chỉ thích những chuyện phô trương nhàm chán này.” Lộ Tùy bình luận rồi trở mình đi ngủ, không đếm xỉa đến Vụ Mang Mang nữa.
“Phải phải phải, chính là nhìn thấy rất gợi cảm, phần bụng kia cứ như eo chó đực ấy.” Vụ Mang Mang tuyệt đối không muốn đả kích lòng tự tin của Lộ Tùy, đàn ông già thì đừng so sánh với “thịt heo nhỏ” ngon lành khỏe mạnh của Lộ Thanh Thanh.
“Sau này bớt qua lại với đám Lộ Thanh Thanh, gửi cái quái quỷ gì không biết.” Lộ Tùy bảo.
“Dạ, em và bọn họ vốn cũng không qua lại nhiều, nhiều nhất là trò chuyện trên Wechat mấy câu thôi.” Vụ Mang Mang vội tỏ thái độ, chứng tỏ mình tuyệt đối không bị dạy hư.
Lộ Tùy hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ bỏ qua.
Hai hôm sau, Vụ Mang Mang lúc về nhà không thấy Lộ Tùy đâu liền hỏi lão Peter: “Tiên sinh đâu rồi? Chẳng phải anh ấy nói hôm nay không đi đâu sao?”
“Tiên sinh đang ở trong phòng tập gym.” Lão Peter đáp.
“Ồ”, Vụ Mang Mang liền đi thẳng đến phòng tập gym.
Cánh cửa khép hờ, Vụ Mang Mang đứng ở cửa lén lút thò đầu vào, thì thấy Lộ tiên sinh đang mô phỏng đoạn clip “eo chó đực” kia.
Mà học theo cũng rất ra dáng, Vụ Mang Mang tập trung tinh thần thưởng thức một lúc, thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lộ Tùy, cô thầm nghĩ xem ra đàn ông dù tự tin đến mấy thì cũng không thể đả kích anh ta về năng lực kia được.
Đặc biệt là đàn ông già sắp bốn mươi tuổi.
Lộ Tùy hình như phát giác ra Vụ Mang Mang nên đứng dậy, tiện tay lấy khăn bông lau mồ hôi, “Nhìn cái gì, đẹp không?”
“Đẹp, nếu anh có thể cho em ghi hình lại đăng lên mạng thì đám phụ nữ kia chắc chắn sẽ mê trai đến phát điên ấy.” Vụ Mang Mang nói.
“Đồ nịnh bợ” Lộ Tùy ném cho Vụ Mang Mang một câu.
Cô đứng sau lưng anh làu bàu, “Qủy kiêu ngạo”.
(3)
Thỏa thuận trước hôn nhân gần như đã là một trình tự cố định phải có trong hôn nhân.
Bà Liễu đã mời luật sư từ trước cho Vụ Mang Mang, chuẩn bị để khi đối mặt với thỏa thuận trước hôn nhân hà khắc của nhà họ Lộ thì lúc ly hôn, Vụ Mang Mang có thể đạt được lợi ích nhiều nhất.
Vụ Mang Mang tuy không dám nghĩ đến chuyện ly hôn thì sẽ làm sao, nhưng bước đi bắt buộc này cô vẫn biết. Bạn bè thân xung quanh khi kết hôn đều làm chuyện đó, Vụ Mang Mang cũng xem như đã có kinh nghiệm.
Nhưng Lộ Tùy không hề nhắc tới thỏa thuận trước hôn nhân, Vụ Mang Mang lại tưởng là Tưởng Bảo Lương đang soạn thảo, vì vị Tưởng tiên sinh này mới cưới vợ đẹp về được khoảng một năm, đang thời kỳ tình nồng ý đượm, hiệu suất công việc hạ thấp cũng có thể thông cảm.
Nhưng lúc còn một tuần nữa là đến ngày lành tháng tốt mà thầy đã chọn, Lộ Tùy lại vẫn chưa nhắc đến hợp đồng đó, điều này khiến Vụ Mang Mang hơi nghi hoặc, nhưng lại khiến bà Liễu bắt đầu gào thét.
“Chắc không phải nó sẽ nhắc đến chuyện này vào một ngày trước lễ cưới chứ? Như thế thì chúng ta sẽ không có thời gian để đàm phán đâu. Mẹ nói cho con biết nhé Vụ Mang Mang, nếu thỏa thuận trước hôn nhân không ký xong thì con không được đi đăng ký kết hôn, nếu không sau này con sẽ phải khóc đấy.” Bà Liễu nói.
Vụ Mang Mang nói: “Không ký chẳng phải là tốt hơn sao? Ly hôn rồi có thể chia một nửa tài sản.”
Bà Liễu nghe thế thì nhìn Vụ Mang Mang bằng ánh mắt quái dị, nói: “Thế thì ly hôn ra tòa rồi, con có chắc đấu lại Lộ Tùy không? Hơn nữa nếu kết quả cuối cùng không đúng ý của nó, nó bắt con biến mất không để lại dấu vết gì không phải là tốt hơn à?”
Vụ Mang Mang nghe bà Liễu nói thì sợ hãi đờ người.
Vợ chồng đã đến bước ly hôn thì chưa chắc sẽ không làm chuyện gì đó. Đừng thấy bây giờ họ thân mật anh anh em em, nhưng chuyện sau này ai mà nói rõ được?
Thế là, vốn dĩ vợ chồng trước khi cưới không nên gặp nhau, thì Vụ Mang Mang lại vội vã gọi cho Lộ Tùy.
“Nhớ anh hả?” giọng nói như mang tiếng cười của Lộ Tùy vẳng đến.
Vụ Mang Mang nói được gì đây, chỉ có thể “ưm” một tiếng.
“Hai ngày nữa gặp nhé, chịu đựng đi, người lớn nói bây giờ gặp nhau không được may mắn đâu”, Lộ Tùy bảo.
“Anh mê tín từ bao giờ thế?” Vụ Mang Mang than vãn, cô thầm nghĩ Lộ Tùy không quan tâm đến cô như trước nữa, đã hai ngày rồi không gặp nhau, cô chủ động gặp mặt mà anh lại từ chối.
Lẽ nào là vì sắp kết hôn rồi nên không còn thấy cảm giác kích thích và mới mẻ nữa?
Mà Lộ Tùy lại tức điên vì câu nói đó của Vụ Mang Mang, cô nàng này đúng là vô tâm vô tư, anh sợ không may mắn rốt cuộc là vì ai hả?
“Nhưng em muốn gặp anh mà, được không?” Vụ Mang Mang bắt đầu nũng nịu, giọng sến tới mức cô cũng run rẩy.
Bên kia vẳng đến tiếng cười của Lộ Tùy, “Được rồi, nhưng anh chỉ có mười năm phút rảnh rỗi thôi.”
“Cảm ơn ngài nhé, lâu đến mười lăm phút cơ đấy? Hiếm có quá.” Vụ Mang Mang không nhịn được, mỉa mai anh.
“Pải biết là bình thường anh gặp người ta đều tính đơn vị bằng một phút thôi đấy”, Lộ Tùy đùa.
“Thèm vào”, Vụ Mang Mang nói, “Thế sau này em gặp anh sẽ tính bằng giây.”
“Bao nhiêu giây? Một vạn tỷ giây hả?” Lộ Tùy cười nói.
“Anh nghĩ hay nhỉ”, Vụ Mang Mang nhăn mũi.
Lộ Tùy gần đây quá sức bận rộn, chủ yếu là vì tranh thủ thời gian sau này dẫn Vụ Mang Mang đi hưởng tuần trăng mật dài hai tháng, cô cũng tỏ ra thông cảm nên chủ động đề nghị đến Lộ Thị.
Vụ Mang Mang vừa bước vào văn phòng Lộ Tùy thì nghênh đón cô là nụ hôn nóng bỏng của anh, hơn nữa Lộ Tùy không cho cô cơ hội nói chuyện, Vụ Mang Mang choáng váng mê man bị Lộ Tùy đẩy xuống sofa. Đến khi cô đứng lên, dù không nhìn đồng hồ, cô cũng biết “mười lăm phút” mà Lộ Tùy nói căn bản chỉ là trò lừa gạt.
Cô ngu ngốc ngây thơ đến nhường nào mới tin rằng Lộ Tùy không có thời gian gặp cô, người này căn bản là cố tình dụ dỗ, lừa cô đến đây để ăn sạch thì có.
Người này rõ ràng là nhớ cô đến chết, nhưng lại nói ngược để chọc tức cô, anh không muốn gặp cô thì cô cứ đòi gặp để chứng minh tính quan trọng của mình đối với anh, kết quả là kiểu tư duy theo quán tính này đã cài bẫy Vụ Mang Mang.
“Không phải là nhớ anh hả?” Lộ Tùy có vẻ bất mãn, ngắm Vụ Mang Mang đang bận rộn mặc lại quần áo.
“Nhớ anh không có nghĩa là phải làm chuyện đó mà! Em tìm anh có chuyện quan trọng.” Vụ Mang Mang hôn Lộ Tùy một cái để an ủi, người này đang muốn làm thêm lần hai nhưng cô không có tâm trạng đó, trong lòng đang băn khoăn về một chuyện đây.
Lộ Tùy nhướn mày, ra hiệu cho Vụ Mang Mang tiếp tục.
“Cái đó…” Vụ Mang Mang hơi khó mở miệng, nhưng nếu không nói thì chắc chắn sẽ bị bà Liễu cằn nhằn đến chết, “Cái thỏa thuận trước hôn nhân ấy, bao giờ thì chúng ta ký?”
“Sao, em muốn ký lắm hả? Sợ sau này anh chia tài sản của em sao?” Lộ Tùy liếc nhìn Vụ Mang Mang.
“Đương nhiên là không.” Tài sản của cô thì được mấy tiền chứ? “Ý em là, chúng ta không ký thì sẽ không tốt cho anh đâu.”
Lộ Tùy bảo: “Cảm ơn em đã suy nghĩ cho anh. Nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với vợ anh.”
Vụ Mang Mang cười, chồm tới ôm eo Lộ Tùy, “Anh truyền thống thế ư? Thế thì nếu người anh cưới không phải em, anh cũng không ký sao?”
Thực tế thì câu hỏi này căn bản không cần hỏi, trong thỏa thuận trước hôn nhân, nhà họ Lộ gần như có một dãy điều khoản rất minh bạch, nhưng đối với Vụ Mang Mang, Lộ Tùy lại không muốn ký hợp đồng, nguyên nhân là vì muốn cô có cảm giác an toàn hơn, để tránh cho người phụ nữ có sức tưởng tượng cực kỳ phong phú kia lại cảm thấy khó chịu.
Lộ Tùy có mấy người bạn đều sức mẻ tình cảm khi ký thỏa thuận trước hôn nhân, anh không muốn để Vụ Mang Mang phí công tính toán chuyện này.
Thế nên câu hỏi của Vụ Mang Mang bị Lộ Tùy thẳng thừng bỏ qua, “Đi nhanh đi, anh thì em đã gặp rồi, lát nữa anh còn có cuộc họp.”
Vụ Mang Mang thật muốn “hừ hừ”, làm thêm lần nữa thì có thời gian, nói chuyện với cô thì đuổi cô hết lời?
“Nhưng em muốn ký hợp đồng.” Vụ Mang Mang cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
Cô vốn không tơ tưởng đến tài sản của Lộ Tùy, cũng không muốn Lộ Tùy vì sự tồn tại của cô mà khiến cho Lộ Thị gánh lấy nguy cơ, nếu sau này cuộc hôn nhân của họ đến lúc chấm dứt cô cũng hi vọng anh có thể bắt đầu được cuộc sống mới mà không chút vướng bận gì.
Suy nghĩ này quá ngây thơ, nhưng lúc yêu sâu đậm rồi thì luôn muốn toan tính tất cả cho đối phương, Lộ Tùy không muốn ký thỏa thuận trước hôn nhân với cô, Vụ Mang Mang nghĩ là nhất định anh cũng xuất phát từ tâm lý đó.
“Em nói lại lần nữa?” Giọng Lộ Tùy lạnh dần, chắc không phải là cô nàng này còn mơ tưởng là ngày nào đó sẽ ly hôn với anh chứ?
Vụ Mang Mang nhạy cảm rùng mình một cái, sợ hãi nói, “Em chẳng nói gì cả, không phiền anh nữa, em đi trước đây.” Vụ Mang Mang nhón chân lên hôn “chụt chụt” vào má Lộ Tùy thật kêu, định lấp liếm chuyện này.
Lộ Tùy hừ lạnh, “Nói cho rõ đã. Có phải sau này em định ly hôn anh, thuận tiện quay về tìm lão tướng của em đúng không?”
OMG, Vụ Mang Mang không ngờ Lộ Tùy lại liên tưởng đến chuyện đó, “Đương nhiên là không. Haizzz, em chỉ là…em chỉ là tính toán thay anh, sau này phát sinh chuyện gì thì không ai nói trước được, em chỉ mong sau này anh không phải lo nghĩ gì thôi.”
Lộ Tùy biết chắc chắn Vụ Mang Mang không nói thật, “Cảm ơn sự quan tâm của em, sau này anh sẽ không lo nghĩ gì đâu. Vào giây phút anh ra quyết định thì đã không cho mình cơ hội hối hận. nên em cũng không cần phải nghĩ, một khi đã kết hôn thì ly hôn là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.”
Lần này Vụ Mang Mang lại run lẩy bẩy, e dè lên tiếng: “Thế nên, anh thà là người chồng nhu nhược chứ tuyệt đối không ly hôn ư?”
Lộ Tùy nhìn Vụ Mang Mang, nheo mắt lại, “Ra ngoài.”
Lộ Tùy thật sự tức giận rồi, Vụ Mang Mang muốn dỗ dành anh nhưng Lộ tiên sinh lại càng giận dữ hơn, “Ra ngoài, nếu không anh sẽ bảo Banh Trạch dẫn em ra ngoài.”
Vụ Mang Mang giậm chân, đành rời đi. Cô cũng không biết lời nói ban nãy làm tổn thương anh, bây giờ Lộ Tùy đương nhiên sẽ không làm cô tổn thương, nhưng…
Lỡ như sau này anh gặp được người khác tốt hơn thì sao?
Chú rể luôn giữ sự lạnh nhạt đến tận hôm tổ chức đám cưới, đến nỗi Vụ Mang Mang sáng sớm bị bà Liễu lôi dậy trang điểm đã cả gan gọi điện cho Lộ Tùy trước, “Chuyện đó…chúng ta vẫn kết hôn chứ?”
Lộ Tùy ném cho Vụ Mang Mang một câu, “Em nói xem?”
Vụ Mang Mang im lặng.
“Em hãy bỏ cuộc đi, đừng mơ lấy người khác, cũng đừng hòng ly hôn.” Lộ Tùy nói.
“Không có nhân quyền thế kia à?” Khóe môi Vụ Mang Mang hai hôm nay mím chặt, cuối cùng đã cong lên.
Cúp máy xong, Vụ Mang Mang quay sang nói với bà Liễu: “Anh ấy nói sẽ không ly hôn, con tin anh ấy.”
Liễu Nhạc Duy nhìn gương mặt rạng rỡ của Vụ Mang Mang, hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn ngây thơ đến thế. Nhưng ai mà chẳng từng ngây thơ, chỉ là để xem xem nó có đủ may mắn để giữ vững sự ngây thơ này mãi không.
(4)
Từ sau khi kết hôn, Vụ Mang Mang liền có cảm giác địa vị của mình tụt xuống thê thảm, mà đại đa số thời gian đều bị Lộ Tùy chiếm hữu.
Ví dụ có một ngày, Vụ Mang Mang lại bị Lộ Tùy đưa đến tòa nhà Lộ Thị.
Vụ Mang Mang ngồi trong văn phòng của Lộ Tùy, nhíu mày nói: “Anh đang có việc phải làm, em đến đây làm gì?”
“Em nên học chút gì đó, chuyện của Lộ Thị anh cũng không trông mong dạy được hết cho em, nhưng những thứ cơ bản em phải biết.” Lộ Tùy nói, “Theo anh học một quãng thời gian, anh có thể dạy em một số kinh nghiệm về mặt quản lý.”
Vụ Mang Mang vẻ mặt ngây ngô nhìn Lộ Tùy, “Nhưng sao em phải học những thứ này?” Cô đâu muốn làm thiên tài kinh doanh.
“Bây giờ đương nhiên là em không cần, nhưng lỡ như một ngày anh không còn thì sao?” Lộ Tùy nói.
Kẻ trí luôn phải phòng ngừa lo trước lo sau, cuộc đời có quá nhiều bất ngờ, Lộ Tùy không dám chắc anh sẽ trường thọ trăm tuổi.
Nếu thật sự có sự cố xảy ra, Lộ Tùy cũng không trông mong Vụ Mang Mang có thể gánh vác Lộ Thị, nhưng chí ít phải làm cô không dễ bị người khác ức hiếp, anh phải gắng hết sức đảm bảo điều đó, để sau này dù anh không còn thì Vụ Mang Mang cũng vẫn sống ổn.
Vụ Mang Mang hiểu được ý Lộ Tùy, nhưng đối với cô thì vấn đề này xưa nay không phải là vấn đề, nên cô hờ hững nói: “Anh không còn thì em sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên ông già à, anh không cần lo lắng đâu.”
Lộ Tùy hoàn toàn bó tay với Vụ Mang Mang, chỉ nhìn cô chăm chú, tuy ở thời đại này chuyện sống chết cùng nhau đã trở thành truyền thuyết hoang đường, bị người ta hừ mũi coi khinh, nhưng Vụ Mang Mang dễ dàng nói ra như vậy cũng khiến cho Lộ Tùy dễ dàng tin theo.
“Em bảo anh phải nói em thế nào mới được đây?” Lộ Tùy bất lực ôm Vụ Mang Mang, anh cúi xuống nhìn vào mắt cô, thuần khiết như một hồ nước mùa xuân trong veo nhất.
Vì thuần khiết nên rất dễ bị hủy diệt.
Lộ Tùy khẽ thở dài, cúi xuống hôn lên môi Vụ Mang Mang, anh chỉ có thể cầu nguyện mình sống được đủ lâu, cho Vụ Mang Mang hạnh phúc dài lâu, không phải chịu bất cứ điều khổ sở nào.
Nụ hôn ngọt ngào rất dễ đi lệch sang hướng khác, Vụ Mang Mang bị Lộ Tùy hôn đến trời xoay đất chuyển rồi mới nhẹ nhàng buông cô ra, ánh mắt ngây thơ mê man như chưa được thỏa mãn đó suýt thì làm Lộ Tùy không kìm chế dược, nhưng lát nữa còn có cuộc họp, thực sự không thể buông thả được.
Lúc này Lộ Tùy lại nghĩ là không kéo Vụ Mang Mang ở cạnh anh để dạy cô cũng tốt, nếu không hiệu suất công việc của anh sẽ sụt giảm thê thảm.
Tư duy của đàn ông và phụ nữ mãi mãi không bao giờ giống nhau, điều mà Vụ Mang Mang nghĩ lúc này là, “Nghe ý tứ ban nãy của anh, có phải nếu như em chết đi, anh sẽ tìm một người phụ nữ khác để kết hôn sinh con hả?”
Lộ Tùy lặng thing, câu nói này hình như không có đáp án nào khác.
Vụ Mang Mang cũng chưa từng nghĩ là nếu có ngày cô không còn sống, người mạnh mẽ giống như Lộ Tùy sẽ lựa chọn giống cô, người như thế cũng không phải là Lộ Tùy mà cô yêu thương.
Nhưng cuối cùng vẫn là phụ nữ, trong lòng vẫn có chút vướng mắc, Vụ Mang Mang dựa đầu vào vai Lộ Tùy, khẽ hỏi: “Anh từng nghĩ sẽ có ngày đó không?” Vụ Mang Mang nhẹ nhàng dịu dịu đầu vào cổ Lộ Tùy.
Lộ Tùy không trả lời, nói thật là anh chưa từng nghĩ, cũng không dám nghĩ. Trong mọi sự chuẩn bị, lo xa của anh, chỉ có chuyện nếu như anh không còn sống thì phải chuẩn bị gì cho Vụ Mang Mang, nhưng lại không có chuyện nếu như Vụ Mang Mang không còn trên đời này thì anh sẽ như thế nào.
Dau cuộc trò chuyện kiểu “nếu như” không có chút dinh dưỡng nào, Vụ Mang Mang liền thu hoạch được một nữ vệ sĩ theo sát cô, xem ra Lộ tiên sinh cũng không có cảm giác an toàn, hận không thể cất Vụ Mang Mang vào két bảo hiểm, mãi mãi cất giữ mới yên tâm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...