Trong nhà có cô ta và Châu Gia Xương được cưng chiều nhất, hiện tại vẫn chưa gả đi, nhưng mấy người Nhiêu Xuân Cầm đang thu xếp tìm cho cô ta một gia đình tốt.
Người có tiền đồ nhất chính là Châu Gia Bình ăn cơm nhà nước.
Bởi vậy Châu Gia Bình vừa vào phòng, thoáng chốc đã thu hút ánh mắt của những người vốn dĩ đang vây quanh sản phụ và đứa bé mới sinh.
Hiện giờ ở nông thôn vẫn rất ngưỡng mộ những người làm việc cho nhà nước, mà Châu Gia Bình dạy học ở huyện thành không nghi ngờ gì chính là đối tượng mà bọn họ ngưỡng mộ.
Châu Gia Xương lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, niềm vui có con trai bị phai nhạt không ít.
Từ nhỏ đã như vậy, anh trai hắn ta vừa đến, trong mắt người khác chỉ còn lại anh trai hắn ta.
Châu Gia Xương cười mỉa, ăn cơm nhà nước thì đã sao? Chẳng phải cũng vẫn cưới một con gà mái không biết đẻ trứng đấy à? Vẫn cứ tuyệt hậu đấy thôi?Châu Thiện cũng nghe thấy tiếng cười mỉa này, tò mò nhìn qua, vừa hay nhìn thấy Châu Gia Xương đang mặt mày u uất.
Người này sống mũi thấp mà không thẳng, trời sinh không có quý nhân trợ giúp, cánh mũi mỏng lỗ mũi lộ ra ngoài, đây là tướng tán tài.
Cộng thêm môi trên trễ xuống, bờ môi quá mỏng còn không đứng đắn, trán hẹp còn thấp phẳng, có thể thấy hắn ta chơi bời lêu lổng, ăn mặc ở đi lại toàn dựa vào cha mẹ.
Châu Thiện chưa từng nhìn thấy “tướng ăn bám” nào thuần túy đến như vậy, bất giác lại nhìn hắn ta thêm một lúc.
Kỳ lạ thật, nhân trung Châu Gia Xương trên rộng dưới hẹp, trên cung con cái lệ đường* xuất hiện tận mấy đường thẳng, điều này chứng minh hắn ta khắc vợ con khó nuôi dưỡng con cái.
*Lệ đường là vùng ngay dưới mắt, hay còn gọi là bọng mắt, được xem là vị trí của cung Tử Tức.
Nhưng hắn ta lại có hai gái một trai, chuyện này là thế nào?Châu Thiện không kiềm được tính tò mò, lại nhìn sang sản phụ trên giường một cái.
Sản phụ mắt sáng, lông mày rủ xuống, đường con cái đầy đặn, sắc mặt hồng hào, là tướng mặt nhiều con cái, phúc khí.
Có điều, khóe mắt cô ta nhô lên và ửng hồng, mệnh phạm tướng đào hoa.
Ánh mắt của Châu Thiện chuyển động trên cái tã lót trên tay Châu Gia Xương kia, bất giác cười cười.
Trần Hồng Thải vừa sinh được con trai, tự cho là công thần của nhà họ Châu đang lúc hớn hở đắc ý, làm sao chịu được hào quang của mình bị ông anh chồng tuyệt hậu cướp mất, lập tức nở nụ cười giả tạo bắt đầu mỉa mai: “Là anh ba à, mấy năm không gặp, không biết bệnh không đẻ được con trai của anh đã chữa được chưa? “Ánh mắt của đám đông lập tức có chút vi diệu, cả thôn Hoàn Khê đều biết, vợ con trai lớn nhà họ Châu là mẫu dạ xoa (người phụ nữ tính tình hung hãn), nhưng vẫn cứ không sinh được con trai, vất vả đến năm ba mươi lăm tuổi mới khó khăn lắm nặn ra được mụn con gái, cứ vậy, Châu Gia Bình cũng không dám nói gì.
Tuy bọn họ ngưỡng mộ con trai lớn nhà họ Châu ăn cơm nhà nước, nhưng mỗi lần bàn luận đến anh ấy, ai mà chẳng chế nhạo anh ấy là đồ sợ vợ.
Phan Mỹ Phượng hơi tức giận, hất đầu về phía Châu Thiện: “Đây chẳng phải cháu gái cô à?”Người trong phòng lúc này mới chú ý tới Châu Thiện, quần áo sạch sẽ không dính chút bùn đất, bộ dạng cực kỳ trắng trẻo, ngũ quan nhu hòa khiến người ta thoải mái, yên lặng đứng sau lưng vợ chồng Châu Gia Bình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...