Châu Thiện nhìn tầng tầng âm sát dưới lòng đất, đột nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ.Người khóa long mạch kia hẳn cũng là con cháu Huyền Môn, đoán chừng muốn có con đường tu luyện tốt hơn, nhưng vì tu luyện mà tàn hại hơn trăm hồn phách, chỉ sợ người đó cũng không tu luyện ra kết quả gì!Sau khi hiểu rõ tình trạng ở đây cô bé không hấp tấp ra tay, mà trực tiếp xuống núi.
Chuyện này không phải nhỏ, cần chầm chậm mưu tính.Văn lão và người thanh niên kia lo lắng không yên đi theo sau Châu Thiện, không dám hỏi thêm câu nào, hết sức cung kính nhìn theo “đại sư nhỏ” này.Văn lão không nhịn được cảm thán, Hoa Hạ mênh mông này đúng thật người tài xuất hiện lớp lớp, chỉ trong huyện La Hoa nhỏ bé này thôi, ngay cả một bé gái cũng là nhân vật phi phàm.Vẫn chưa tiến vào thôn, Châu Thiện đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn trong tay xách theo rượu và thuốc vội vã đi vào trong thôn.Cô bé nhíu mày thật chặt, thật đúng là trong đời con người ta thế nào cũng gặp được nhau, vậy mà để cô bé gặp lại ông bác hời kia của mình.Cầm tiền của người, thay người giải nạn, Châu Thiện nhận một ngàn tệ của Văn lão, đương nhiên không thể thoái thác mà ôm việc này vào người.Để tránh người của đội thăm dò địa chất giẫm vào vết xe đổ, cô bé ra lệnh rõ ràng nghiêm cấm bọn họ bước chân vào khởi nguồn long mạch lần nữa, đồng thời dùng cây cối đánh dấu vạch ra khu vực bọn họ không thể bước vào.Ngoài ra, cô bé còn cho người thanh niên mà lửa mệnh lung lay sắp đổ một lá bùa gỗ đào bình an do chính tay mình khắc, trên bùa còn khắc pháp trận nho nhỏ.
Khác với bùa vàng dùng một lần, trong bùa gỗ đào còn được cô bé gia trì ba đạo pháp lực, có thể chặn ba lần sát cho anh ta.Đương nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc, Châu Thiện căn dặn bọn họ, có chuyện gì có thể đến tiệm đồ tang lễ tìm cô bé.Ông chủ tiệm đồ tang lễ: Đưa phí sân bãi đây......Trước năm mới, Châu Gia Bình ấp úng đề nghị muốn đưa vợ con về quê chúc tết.
Phan Mỹ Phượng trầm mặc một lúc, rồi đồng ý.Mặc dù không hòa hợp với bên đó, nhưng cô ấy cũng không thể làm thật như từng nói, rằng cả đời không bước chân đến cửa, vì chồng mình mà nhẫn nhịn một hai ngày vẫn có thể.
Thiện Thiện cũng đã lớn, hy vọng có thể nhờ chuyện này cải thiện mối quan hệ.Bọn họ về quê vào hôm giao thừa, sau mấy năm cố gắng Châu Gia Xương cuối cùng cũng được bế con trai vào năm nay, vừa hay hôm nay mở tiệc đầy tháng.
Tuy rằng hai nhà không thường lui tới, nhưng lễ nghĩa vẫn không thể thiếu, bọn họ mang theo không ít gà vịt thịt cá, còn chuẩn bị thêm cho đứa bé mới sinh hai bộ quần áo và một hộp sữa.Châu Gia Xương sau khi sinh được mấy người con gái mới được nở mày nở mặt, hiện giờ phung phí bày tiệc đầy tháng, chỉ hận không thể nói cho tất cả người thiên hạ biết hắn ta đã có một đứa con trai.Nhà họ Châu tổng cộng có năm người con, chị cả Châu Đại Anh, chị hai Châu Nhị Anh, anh ba Châu Gia Bình, anh tư Châu Gia Xương, em út Châu Kỳ Kỳ.
Châu Đại Anh gả tới thôn bên cạnh, cuộc sống cũng bình thường; Châu Nhị Anh gả cho một thợ nề trên thị trấn, bởi vì là thợ thủ công cho nên cũng coi như khá giả; em út Châu Kỳ Kỳ sinh ra khi Nhiêu Xuân Cầm đã luống tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi, lại là đứa xinh đẹp nhất trong các anh chị em..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...