Nhưng vợ sinh con sao có thể coi là một vấn đề nhỏ? Ai mà không biết là Nhiêu Xuân Cầm không muốn con trai gần gũi với con dâu.
Lúc này, bé gái lại đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Phan Mỹ Phượng, dường như đang lau nước mắt cho cô.
Bé gái, không, Sơn Từ Thần Quân, lúc này ở trong lòng bỗng nhiên thở dài một hơi.
Ngọc Đế, ta nhổ vào mả tổ nhà ông!Mẹ nó, ông ta đặc biệt chọn cái mệnh quái quỷ gì cho cô thế này, mệnh cách này của cô, không chỉ liên lụy đến cha mẹ mất sớm, cũng chính là mệnh mồ côi trong truyền thuyết.
Không phải là thật vất vả ăn thịt Tam Thanh mới được sinh ra trong nhà Tây Vương Mẫu sao?Chẳng phải là cô mới nhổ thêm mấy gốc bàn đào trong nhà sao?Phi, cô cũng không ghét bỏ Tam Thanh tắc răng, cây bàn đào to lớn khó nhổ.
Ngược lại, chính Tây Vương Mẫu đã kiện cô lên Lăng Tiêu bảo điện.
Ngọc Đế lại nhân cơ hội này cầm gậy lớn đẩy cô xuống nhân gian, còn mỹ danh nói: "Nhân gian ngày nay tha hóa, mong Thần Quân hạ giới giáo hóa thế nhân.
”Giáo hóa thế nhân, cần phải thu hồi toàn bộ pháp lực của cô, ném "Đạo Đức Kinh" của bản quân đá xuống hạ giới?Ôi, đồ trai bao Ngọc Đế nhà ngươi!Hạ giới cũng chỉ là hạ giới thôi, chọn cho cô một bộ mệnh cô nhi, đây là tâm tư gì!Cô đường đường chính chính Sơn Từ Thần Quân, đại chiến trung lập giữa Thần Ma đã là Tử Thần số một, uy danh hiển hách, chính là tồn tại khiến Quỷ Thần biến sắc, làm sao đến mức! Làm sao lại rơi vào tình cảnh như này.
Bà đỡ đẻ đột nhiên kinh hô một tiếng: "Nguy rồi, chảy máu nặng.
”Chỉ thấy không biết từ lúc nào, trên người Phan Mỹ Phượng đắp tấm chăn kia, tí tách chảy ra máu, thấm ướt chăn bông.
Khuôn mặt Sơn Từ nghiêm túc, nốt ruồi đỏ trên trán bắt đầu tỏa ra ánh sáng mà người bên ngoài nhìn không thấy.
Phụ nữ mỗi lần sinh con, đều là đi qua quỷ môn quan, trong đó, sau khi sinh xuất huyết nặng, chính là hung thủ hạng nhất.
Bà đỡ đẻ cùng phụ tá kia đều cuống quít tay chân, miễn cưỡng cố gắng giữ vững bình tĩnh, hai người bọn họ đỡ đẻ cũng đã hơn ba mươi năm, sóng gió gì mà chưa từng thấy qua.
Chỉ có điều, vừa thấy lượng máu chảy ra, trong lòng bà đỡ đẻ đột nhiên lạnh lẽo.
Xong rồi, nhiều máu như vậy, chỉ sợ người mệnh lớn cũng không giữ được mạng.
Phan Mỹ Phượng cũng chú ý tới ánh mắt của bà ấy, nhịn không được nhìn xuống phía dưới, trong lòng một trận thê lương.
Cô ấy mím môi hỏi: "Bà ơi, cháu còn trị được không?"Bà đỡ đẻ cười gượng: "Đứa ngốc, cháu nói lung tung cái gì vậy?"Bên ngoài đã không còn người chăm sóc, chỉ còn lại ba người luống cuống tay chân trong phòng.
Cuối cùng, người phụ tá kia cắn răng: "Trong thôn có Tam Mao có một chiếc xe ba bánh, tôi sẽ mời anh ta đưa cô đến bệnh viện.
" ”Bà ấy nói xong dậm chân chạy đi, ngược lại Phan Mỹ Phượng bình tĩnh lại, đưa tay về phía bà đỡ đẻ: "Ôm đứa nhỏ đến đây, để cháu nhìn con bé nhiều hơn một chút.
”Bà đỡ đẻ cũng không nhịn được đỏ mắt, đặt bé gái sang một bên.
Hơi thở của Phan Mỹ Phượng đã suy yếu đến cực hạn, sâu kín thở dài một tiếng: "Bé con à…"Cô ấy vừa nói xong câu kia, nhịn không được cúi đầu kêu rên một tiếng, trên mặt cũng chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Vào lúc này cô bé nhẹ nhàng vươn nắm đấm nhỏ, để lên mi tâm của Phan Mỹ Phượng.
Tất cả pháp lực còn sót lại trong thần hồn của Sơn Từ lúc này đều điên cuồng từ trong tứ chi nhỏ bé trào ra, dọc theo cánh tay của cô, chậm rãi chảy vào trong cơ thể Phan Mỹ Phượng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...