Châu Thiện lắng nghe ở bên cạnh, không khỏi oán thầm: “Cha cầu Bồ Tát còn không bằng cầu con này, ít ra còn ứng nghiệm nhanh hơn.”Hoa Hạ tuy rằng đã phá bỏ Tứ cựu*, nhưng có một số quan niệm đã ăn sâu bén rễ, không thể tin một cách lộ liễu, vậy thì tin lén lút, đặc biệt là những thứ như phong thủy Huyền Học, không lo thiếu thị trường ở Trung Quốc.*Chỉ tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, thói quen cũ.Châu Thiện cũng là dần dần mới ý thức được điểm này, hiện giờ cô bé chỉ có duy nhất một thân đạo thuật là có thể thể hiện ra ngoài, chỉ cần Trung Quốc vẫn còn tin những thứ này là được, cô bé sẽ không lo không có cơm ăn.Không bao lâu sau Phan Mỹ Phượng liền lên sơn miếu bái lạy, bởi vì chuyện hôm đó Châu Thiện cũng có mặt, cho nên cô ấy cũng dẫn theo Châu Thiện đến miếu.Thực ra Châu Thiện thích đạo quan hơn, nhưng lệnh mẹ không thể làm trái, cô bé vẫn phải ngoan ngoãn đi theo.Phan Mỹ Phượng để bái Bồ Tát còn đặc biệt thay cho cô bé một bộ quần áo mới, lại lấy hai đóa hoa đỏ búi thành hai búi tóc, nốt chu sa giữa lông mày Chu Thiện long lanh, càng khiến cô bé trắng trẻo đáng yêu như búp bê trong tranh năm mới.
Phan Mỹ Phượng cuối cùng cũng không chê cô bé xấu nữa, Châu Thiện vui mừng trong lòng.Phan Mỹ Phượng vừa đến miếu đã xin một thẻ xăm, sau đó nhờ hòa thượng già trong miếu giải xăm cho cô ấy.
Châu Thiện thấy không có gì vui, nhân lúc không ai chú ý lén lút trèo ra ngoài.Không thể ngờ một gian sơn miếu không lớn không nhỏ mà hương hỏa khá thịnh vượng, Châu Thiện rơi vào trầm tư khi nhìn dòng người kéo dài vô tận lên dâng hương.Ngôi miếu này giữa sườn núi, huyện La Hoa thực ra không có núi cao, nói là núi, thực ra cũng chỉ là ngọn đồi nhỏ chưa đến một trăm mét, Sơn Từ nhìn quen núi cao sông lớn, đối với ngọn đồi nhỏ này rõ ràng không thèm để vào mắt, cô bé càng đi càng xa, bất giác đã tới một thôn xóm dưới chân miếu.Trong thôn có người đang làm tang sự.Người bình thường nhìn thấy loại chuyện này đều tránh đi thật xa, Châu Thiện ngược lại tò mò đến gần.Huyện La Hoa có một phong tục, người nhà người chết trên đường đưa tang gặp người thì phải tán tài, coi như là tiền mua đường, xin một điềm tốt từ Diêm Vương.
Một bé gái nhỏ như Chu Thiện chắn trên đường đưa tang, bọn họ cũng đối xử bình đẳng, cho Chu Thiện một đồng xu một tệ.Bà lão đi đầu nhỏ nhẹ nói: “Cháu gái ngoan, cầm mua kẹo ăn đi.”Châu Thiện mân mê đồng xu có chút không biết phải làm thế nào.Sơn Từ Thần Quân trước giờ không nợ người, nhận tiền rồi thì phải làm việc.
Châu Thiện thầm thở dài một tiếng.Cô bé trực tiếp giơ tay chặn đội ngũ đưa tang: “Từ từ đã, đại lang nhà bà vẫn còn một hơi thở.”Cô bé nhỏ nói ra lời này, không khác gì sấm sét trong mưa, sắc mặt bà lão kia cứng đờ, miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Cháu gái ngoan, không thể ăn nói bậy bạ được.”Châu Thiện nói chắc chắn: “Anh ta giờ vẫn chưa chết, nếu các người chậm trễ thêm một giờ một khắc nào, đại lang nhà bà sẽ thật sự trở thành người chết.”Tang sự kỵ nhất là va chạm, hành động này của Châu Thiện không khác gì va chạm.
Trong nhất thời đội ngũ đưa tang đều dừng lại, chỉ trỏ đối với cô bé.Châu Thiện vuốt ve đồng xu đó, rũ mắt không nói gì.Bát Tiên khiêng quan tài không dám hạ xuống, bọn họ phải đảm bảo đế quan tài không được chạm đất đưa thẳng đến mộ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...