Cô không phải là người dài dòng (1), vào giới giải trí đã được mấy năm, đây có lẽ là lần đầu tiên cô có cảm tình đặc biệt với một người, cho nên phải hành động thôi, không được phép bỏ cuộc, cần gì phải che che giấu giấu khi thích một ai đó chứ, chẳng qua… Khương Nhan nhìn vào ống kính rồi nở một nụ cười phong tình vạn chủng (2), phóng viên chụp được rất nhiều bức ảnh đẹp, chắc chắn rằng cô sẽ không phải người tỏ tình trước vì con gái nên duy trì sự bình tĩnh và dè dặt.
Khương Nhan chớp mắt, nhưng cô có thể làm một ít mánh khóe một cách thích hợp.
Giữa buổi họp báo, Khương Nhan gửi tin nhắn cho An Hạ, không để ý đến biểu cảm của An Hạ ở phía bên kia,
Khương Nhạn nở nụ cười đứng đắn rồi cất điện thoại đi, tiếp tục trả lời một số câu hỏi về phim truyền hình của phóng viên.
Kể từ khi Giang Dịch Hành nghe những gì Khương Ngạn nói với phóng viên, toàn bộ cuộc họp báo đều trở nên im lặng, trên mặt anh không có biểu cảm gì khiến người ta không thể đoán được trong lòng anh đang suy nghĩ gì.
Một số phóng viên còn chụp được và tấm ảnh vẻ mặt khó chịu của anh, chuẩn bị có mấy bài báo xuất hiện, ví dụ #nói về những minh tinh bắt đầu mắc bệnh ngôi sao khi vừa nổi tiếng # v.v…
Khương Nhan ngồi cách anh không xa, cô nhìn thấy hết toàn bộ biểu cảm của Giang Dịch Hành.
Nói chung, buổi họp báo diễn ra thuận lợi khiến mọi người kinh ngạc mừng rỡ, những tiết lộ của Khương Nhan làm thỏa mãn sự hóng hớt của các phóng viên cộng với thông tin chính xác từ bộ phim truyền hình chắc chắn sẽ đạt rating cao nhất.
Buổi họp báo ngày hôm nay thật đáng giá!
Ngày hôm sau, Khương Nhan vừa ăn sáng vừa lướt điện thoại, quả nhiên một đoạn phỏng vấn ngắn ngày hôm đó đã được các phóng viên biên tập lại và đăng tải lên, không những thế còn mạnh dạn dự đoán Khương Nhan đang nói về ai.
Khương Nhan cầm cốc sữa lên uống một ngụm, tiếp tục đọc bài đăng trên điện thoại, phóng viên giải trí quả là người chuyên nghiệp, khả năng liên tưởng không tệ, vài câu nói mơ hồ của cô cũng có thể biên tập kết hợp với nhịp điệu của bài báo, nhưng khả năng phán đoán cùng năng lực nghe hiểu có chút vấn đề, hay là do cô nói không rõ ràng nhỉ? Khương Nhan nhìn tên một số nam diễn viên trong vòng mà họ suy đoán, lông mày cô càng lúc càng nhăn chặt lại.
“Người này có tiếng xấu như vậy, làm sao tôi có thể coi trọng anh ta cơ chứ?”
Trên màn hình điện thoại là một bản tin giải trí được đăng vào sáng sớm, ngoại trừ một số ít dòng đề cập đơn giản về bộ phim truyền hình, còn lại đều nghiên cứu về chuyện tình cảm cá nhân của Khương Nhan.
Theo những gì Khương Nhan nói ngày hôm đó, bài báo đã liệt kê một cách rõ ràng, rành mạch những nam diễn viên có tuổi tương đương và đã cùng hợp tác chặt chẽ với mỹ nhân.
Không chỉ vậy, bài báo còn tập trung viết về một diễn viên từng hợp tác với Khương Nhan trong thời gian trước.
Diễn viên nam này được viết rất nghiêm túc, như thể những gì cô nói ngày hôm đó là lời tỏ tình từ xa, mà người này… Khương Nhan thật sự nhìn ngứa mắt, ỷ vào cha mình là đạo diễn, hắn cũng có chút kỹ năng diễn xuất, cái đuôi vểnh lên tận trên trời (3), làm sao cô có thể thích một người như vậy? Mắt nhìn của cô tốt như vậy.
Mấy bài báo bắt mắt hầu hết đều viết nội dung tương tự như vậy, điều này trái ngược với mục đích ban đầu của cô.
Vì vậy… đổi phương thức khác?
Đương nhiên công việc của diễn viên là đóng phim, đóng phim và đóng phim, trong làng giải trí có không ít người phim giả thành thật, Khương Nhan đã nghỉ ngơi trong một thời gian dài và cô cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi.
Ăn xong bữa sáng, cô nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ, vừa vặn, Khương Nhan gọi điện cho An Hạ, tàn nhẫn thông báo rằng thời gian nghỉ ngơi của cô đã kết thúc.
An Hạ mơ mơ màng màng nhận điện thoại của Khương Nhan, giãy dụa rời khỏi giường.
Cô cố mở to đôi mắt mờ mịt bấm chuông cửa nhà Khương Nhan, mấy giây sau đã có người ra mở cửa.
Loáng thoáng, trước mặt xuất hiện một bóng người yểu điệu duyên dáng, nhìn rất quen mắt, An Hạ lập tức khôi phục bảy tám phần sức sống, lúc này mới nghiêm túc nhìn người phía trong nhà.
Khương Nhan mặc một chiếc váy voan màu trắng, kiểu dáng không quá trưởng thành mà lại đơn giản và trang nhã, váy cao hơn gối vài cm, khiến đôi chân dài thon thả của cô trông càng hút mắt, mái tóc dài được buộc cao kiểu đuôi ngựa, đeo ba lô vào là có thể giả làm học sinh cấp ba.
“Cô đây là…” An Hạ cố hết sức nhớ lại một Khương Ngạn trong ký ức của cô, váy dài bồng bềnh, trang điểm nhã nhặn, tóc xoăn nhẹ,…
Nói tóm lại là hoàn toàn khác với người ở trước mặt cô.
Khương Nhan không nói gì đón An Hạ và nhà, chỉ nhẹ nhàng nói: “Có vẻ đổi một phong cách khác cũng khá tốt.”
Quả nhiên, đầu óc của mấy người muốn yêu đương không bình thường, An Hạ yên lặng oán thầm trong lòng, nhưng cũng không nói gì vạch trần cô.
“Mới sáng ra đã gọi tôi tới để làm gì?” An Hạ ngáp một cái, mơ hồ hỏi.
Khương Nhan nhìn An Hạ thở dài, nói một cách rất nghiêm túc: “Tôi cảm thấy tôi không thể sa đọa như vậy, tôi phải kiếm tiền, phải nuôi sống bản thân.”
Lời nói của Khương Nhạn rất chân thành, còn suýt chút nặn ra vài giọt nước mắt để chứng tỏ những suy nghĩ chân thật bên trong lòng mình, An Hạ khinh thường nhìn cô, không nói gì chỉ trừng mắt nhìn cô.
An Hạ lái xe trên con đường đô thị đông đúc, gió thổi vào qua cửa kính hé mở, Khương Nhan dựa vào cửa kính xe, dưới ánh nắng chói chang làn da của cô trắng đến trong suốt, cầm điện thoại trong tay không biết đang nhìn cái gì, toàn thân được ánh mặt trời sưởi ấm, Khương Nhan không kìm nổi mà khẽ nhắm đôi mắt lại, cảm thấy có chút buồn ngủ.
Khương Nhan “cố gắng phấn đấu” như thế đương nhiên Trâu Lâm cảm thấy rất vui vẻ, suy cho cùng chẳng có người đại diện nào không muốn người nghệ sĩ dưới tay mình thành công nhưng mới vừa quay đầu đi một cái thì người đó đã tiến vào trạng thái nghỉ ngơi dài hạn.
Đây là bộ phim đầu tiên của Khương Nhan sau khi nhận giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, có lẽ cô nên tự lựa chọn sẽ tốt hơn.
Trâu Lâm chưa bao giờ thiếu kịch bản, cô rất kén chọn và không bao giờ nhận bất kỳ một kịch bản nào nào không hay, vì điều này mà rất nhiều đạo diễn nổi tiếng sẵn sàng hợp tác với cô, thứ nhất là do vai diễn được đảm bảo cả tạo hình và diễn viên vào vai sẽ tốt, thứ hai họ có thể chứng minh được rằng kịch bản phim của họ rất tốt.
Khương Nhan lật xem một số kịch bản mà Trâu Lâm đề xuất, cô tập trung vào phần của nữ chính lại làm như tùy tiện nhìn qua phần của nam chính, rồi âm thầm lập ra một kế hoạch.
“Vậy em cầm mấy kịch bản này về xem, hai ngày nữa sẽ báo lại cho chị nhé, chị Lâm.” Khương Nhan quơ quơ mấy quyển kịch bản trong tay với Trâu Lâm.
Trâu Lâm gật gật đầu, ý là có thể.
Khương Nhan đến rồi đi vội vàng, nhưng cô đã ở lại đây cả tiếng đồng hồ, cho đến khi cô rời đi Trâu Lâm vẫn nhìn theo cánh cửa đã đóng chặt, cô cảm thấy hôm nay có chút khang khác? Dường như… có chút hơi quá nhiệt tình.
Sau khi nghĩ lại, Trâu Lâm thấy được cảm giác của mình không sai, nếu không phải do cô đã vứt kịch bản trước đi rồi thì làm sao Khương Nhan lại chủ động đến tìm cô cơ chứ?
……
Sau khi Giang Dịch Hành chụp xong ảnh bìa tạp chí liền tiếp tục chuyên tâm vào công việc quay phim cường độ cao.Anh chưa thể kiểm soát và sắp xếp được thời gian của mình như hồi còn ở Thành Đô.
Kể từ lần gặp mặt ngắn ngủi trong cuộc họp báo, anh đã không gặp riêng Khương Nhan trong mấy ngày rồi.
Khương Nhan rảnh rỗi bao nhiêu thì anh bận rộn bấy nhiêu.
Mấy ngày nay, trong lúc giải lao khi quay phim, Giang Dịch Hành xem tin tức của Khương Nhan trên điện thoại, cảm thấy hụt hẫng ở trong lòng, vẫn luôn cảm thấy trái tim mình có hơi trống trải, giống như đã bỏ quên một người nào đó, à mà không, là giống như đang nhớ đến người nào đó vậy.
Nhưng anh cũng biết rõ những cảm giác này là không hợp lý, Khương Nhan không phải “tài sản” của riêng anh.
Chẳng qua con người là một giống loài rất kỳ lạ, có một số cảm xúc không thể kiểm soát được.
Sau cảnh buổi sáng sẽ không có cảnh của Giang Dịch Hành nữa mà mãi cho đến tối anh mới phải đến để quay cảnh đêm, nghĩ nghĩ một hồi anh thấy mình cũng không có việc gì làm nên quyết định ở lại trường quay cho đến khi có cảnh quay tối.
Trong khoảng thời gian giữa chừng, anh đang định xem cảnh tiếp theo thì điện thoại đột nhiên rung lên, thời gian chững lại như thể anh biết rằng khi nào sẽ quay xong cảnh đó.
Bình thường, điện thoại của Giang Dịch Hành vạn năm không đổ chuông một lần và cũng chỉ có một vài người mới tìm anh qua điện thoại.
Giang Dịch Hành nhìn trợ lý Tiểu Trần đang buồn chán đứng dưới gốc cây, đột nhiên cảm thấy có một cảm giác mà anh không thể giải thích.
Anh cầm điện thoại di động lên, màn hình vẫn sáng, bên trên là một tin nhắn ngắn, không cần mở khóa màn hình cũng có thể đọc được.
Không cần xem xét đến nội dung, nhìn tên người gửi tin nhắn cũng đủ làm cho anh kích động, bây giờ anh mới phát hiện ra, khi nhận được tin nhắn của người này anh lại cảm thấy ngạc nhiên và vui vẻ đến vậy.
Khương Nhan:[Buổi chiều anh có thời gian không? Em mời anh đi uống cái gì đó rồi cùng nhau nói chuyện.]
Khương Nhan rất ít khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, Giang Dịch Hành suy nghĩ một chút rồi trả lời [Được.]
Khương Nhanh nhanh chóng nhắn tin trả lời lại bằng một chuỗi thời gian và địa chỉ.
Nửa tiếng sau, địa điểm… một quán cà phê cách nơi quay phim của anh không xa.
Giang Dịch Hành nhìn chằm chằm vào tin nhắn vừa rồi một lúc lâu, cuối cùng anh đưa ra một kết luận mà anh thấy rất hợp lý, đó là Khương Nhan không thể đến một nơi cách nhà cô hơn hai mươi cây số một cách khó hiểu như vậy.(1)Gốc 拖泥带水:’Tha nê đới thủy’ là một thành ngữ Trung Quốc, là một phép ẩn dụ cho việc nói và làm mọi việc không gọn gàng, rõ ràng.
Diễn tả: lề mề, dài dòng, chậm chạp, không dứt khoát.
Bắt nguồn từ “Bích Nham Lục”.
(nguồn: baidu)
Trích “Bích Nham Lục”, phần 1, tắc 2:
“道个佛字,拖泥带水;道个禅字,满面惭惶。”
Dịch:
“Nói một chữ Phật đã phết bùn dính nước, nói một chữ Thiền đã hổ thẹn đầy mặt.”
(nguồn: bản dịch theo thư viện hoa sen)
(2) Thành ngữ Trung Quốc miêu tả sắc đẹp của người phụ nữ cực kỳ quyến rũ và thu hút.
(3)Ý chỉ người kênh kiệu, coi trời bằng vung, coi thường người khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...