Nữ Thần Cao Lãnh Bị Kéo Xuống Vực Sâu
Tô Lâm Chi nhàn nhạt nhíu mày, ánh mắt có chút sâu thẳm.
Có phải là cô không?
“Mẹ nó, Thẩm Tây Nguyệt này cũng có giá thật đó.
”
Không biết Quách Cao ở bên kia sân khấu xảy ra chuyện gì, hai tay đút túi đi tới với vẻ mặt mất hứng.
Tuân Du Hàng nghe tiếng quay đầu lại, “Làm sao vậy?”
“Người trong Ủy ban Đoàn Thanh niên coi cô ta là màn chung kết của chương trình, vậy mà cô ta lại dám cho người khác leo cây, khiến người ta không xuống sân khấu được.
Lấy một giải thưởng thực sự coi mình là trung tâm của vũ trụ rồi.
”
Ân Nhu đi theo phía sau hắn bước nhanh tới, dùng tay vỗ nhẹ Quách Cao, giọng nói nũng nịu.
“Đàn anh à anh đừng tức giận mà, có gì to tát đâu.
Thôi coi như là cho em mặt mũi ngồi lại đi mà, bọn em còn tổ chức một vài trò chơi tương tác nữa đó…”
Dăm ba câu dỗ dành khiến Quách Cao mặt mày hớn hở, lúc này Ân Nhu mới lơ đãng quay đầu lại.
Thấy Tô Lâm Chi và Tuân Du Hàng, đầu tiên là cô sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu: “Xin chào đàn anh.
”
Ân Nhu trang điểm tươi sáng, mặt phấn hồng hào thanh tú, trước ngực treo một khối giấy chứng nhận làm việc, vừa nhìn đã biết là một người đẹp có tính cách dịu dàng, thoải mái và phóng khoáng.
Con ông cháu cha quyền quý của đại học Z tụ tập, long tử long tôn dùng tên giả để nhập học cũng không ít, các câu lạc bộ và xã đoàn khác nhau là nơi quan trọng để con cháu thế gia kết bạn với nhau, có địa vị rất quan trọng.
Trong số các tổ chức công cộng, Ủy ban Đoàn Thanh niên chắc chắn là tổ chức đứng đầu trong số đó.
Những người có thể hòa nhập tốt bên trong như cá gặp nước, hoặc là người có xuất thân phi thường, trong nhà nắm giữ huyết mạch của một hệ thống địa phương nào đó, hoặc là giống như Ân Nhu, biết tận dụng tối đa lợi thế của bản thân, mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Quả thật cô cũng kết được với nhiều người bạn tốt ở trường, các bạn học từng làm việc với cô đều khen cô tốt, ngay cả một nữ sinh thu mình như Thẩm Tây Nguyệt cũng chỉ quan hệ thân thiết với cô ở trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...