Nữ Thần Bộ - Tiêu Hồn

Tiêu Hồn đến nước này mà lại trấn định hơn các cao thủ khác. Có lẽ nàng đã hư thoát, đại khái niềm bi thương không lấn lướt được nỗi thất vọng xuôi tay buông thả, mạng chỉ có một, chết đi là xong. Nàng vuốt ve con mèo trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Nói như vậy, Tuyệt đại đơn kiêu cũng do ngươi hại chết?".
"Y quả là một tên rất hung hãn". Kim Lão Cúc chẳng giấu giếm: "Muốn thu thập các ngươi, trước hết ta phải giải quyết y. Nói thực giải quyết y cũng đâu phải dễ, ta chỉ còn nước hạ độc, y đã trúng độc mà cũng chạy thoát. Bất quá cũng vậy thôi, loại thuốc ta dùng là ta mượn của Ôn lão tam, gọi là "Không có thuốc giải". Độc dược thực sự không có thuốc giải như vậy, y dứt khoát phải chết".
Còn ai có thể hoài nghi lời nói của gã: vì độc của "Lão Tự hiệu" Ôn gia, hễ người của Ôn gia đã nhận là không thể giải thì cho dù Hoa Đà tái thế, cũng chẳng giải trừ được.
--- Dược vật khác có lẽ còn có chỗ để tranh luận, nếu là độc dược thì hoàn toàn không.
Bản lãnh về mặt "độc dược", "hạ độc", "chế độc", "giải độc", "vận chuyển độc", "buôn bán độc", "tàng chứa độc", "Lão Tự hiệu" Ôn gia tuyệt đối quyền uy giang hồ, độc tôn thiên hạ, chẳng ai bì được. Ngay cả cái độc phản phé Ôn gia cũng ưu tú hơn người.
Mọi người đều thừa nhận điểm đó.
Hơn nữa cũng chẳng một chút ngờ vực.
"Nói như vậy", Tiêu Hồn chỉ Lương Thủy: "Lương Trà bị gã hại chết?".
"Gã là ngũ đương gia của 'Kiếp Sát phái', tiềm phục trong 'Thái Bình môn' lâu lắm rồi". Kim Lão Cúc hễ nghe hỏi là đáp: "Võ công của Lương Trà không cao, nhĩ lực lại tốt, có mặt gã thì rất trở ngại. Cái này gọi là giết một mà coi như thành toàn cho cả đám".

"Để gã giết Lương Trà, dĩ nhiên có muốn đề phòng cũng đề phòng không được". Tiêu Hồn hừ lạnh: "Tận tay giết chết huynh đệ của mình, không biết lòng dạ gã có cảm giác thế nào?".
Ôn Noãn mỉm cười vuốt râu nói: "Ta lại muốn biết lòng dạ ngươi có cảm giác thế nào? Ngươi sắp chết rồi, lại là hạng nữ lưu, còn hiếu kỳ như vậy làm gì?".
"Đúng". Tra Mỗ cũng hứng chí thốt: "Ngụy công hạ lệnh nhất định phải giết ngươi, một cô gái đẹp đẽ như ngươi, giết đi thực đáng tiếc. Chi bằng ngươi theo ta, ta sẽ cầu xin công công giùm, có khi ngươi bảo vệ được cái mạng quèn đó, sao hả?".
Đôi mắt tiêu hồn của Tiêu Hồn giương ánh mắt tiêu hồn cười nói: "Cho dù ta chịu, Ngụy công đáp ứng được sao chứ? Ngươi có gan đến đâu đi nữa, có hào khí đến đâu đi nữa, làm sao mà dám làm phật ý Ngụy công? Đúng không?".
Tra Mỗ vẫn mỉm cười.
Lời đó lão ta thà mất mặt chứ không dám làm oai hồi đáp.
Tiêu Hồn lại nhìn Ôn Noãn nói: "Ta thật không hiểu, 'Lão Tự hiệu' Ôn gia sao lại mù quáng phái kẻ như ngươi đến đón ta!".
"Thức thời vụ là trang tuấn kiệt, cho dù là võ lâm Lĩnh Nam, sớm muộn gì cũng về tay Ngụy công, ta nguyện làm tiên phong dẹp đường, lập công khuyển mã". Ôn Noãn tự cao tự hào, đắc ý vô cùng: "Ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi".
Tiêu Hồn đợi y hỏi.
Ôn Noãn hồ nghi hỏi: "Chiếu theo lý, ta đâu có quen biết lệnh tôn, cũng chưa từng gặp ngươi, sao lại có cảm giác quen mặt quá vậy?".
Tiêu Hồn cười.
Cười nụ.
Tươi cười đến mức địch nhân của nàng trong lòng có hơi buồn rầu:
--- Tâm tình không muốn giết nàng.
"Trước khi ta trả lời câu hỏi của ngươi, ta muốn biết một chuyện". Đến lúc này, ở hoàn cảnh này mà nàng còn thương lượng trao đổi điều kiện: "Tại sao các ngươi chỉ chế ngự Đại vương ăn cát, Lương thiếu hiệp và Hiệu úy miệng méo, mà không lập tức hạ thủ giết họ?".

Ôn Noãn vốn định hồi đáp, Tra Mỗ lại ngắt ngang: "Không được, nữ tử kia trước khi giết phải để ta hưởng lạc trước cái đã".
Ôn Noãn đương nhiên nói: "Nào phải chỉ ngài thôi, sau khi lão ca ngài dùng xong, ta cũng không chê".
Lương Thủy xen giọng: "Còn có tôi nữa. Dọc đường tôi muốn làm ả lâu rồi, chỉ ngại cho đại cục, phải chờ chim lọt lưới, cho nên không dám vọng động".
Ba tên nhìn nhau cười nhăn nhở.
"Được, để ta trả lời ngươi". Tra Mỗ đối diện Tiêu Hồn, có vẻ chẳng thèm để ý lo ngại con thú dữ đã lọt vào hầm bẫy của mình chút xíu nào: "Bọn ta muốn tung một mẻ lưới bắt trọn đám phản tặc này, đem về dụng hình bức cung, bắt chúng khai ra hết bọn đồng đảng, dẹp tan đám nghịch đồ loạn đảng! Cho dù chúng không cung khai, một khi lọt vào tay bọn ta, bọn ta cũng có thể tung tin nói là chúng đã bán đứng người của chúng, bọn ta sẽ truy nã gắt gao, khiến chẳng ai tin được ai, đổ lỗi cho nhau!".
Tiêu Hồn đã hiểu: "Vậy mới là đại công!".
Tra Mỗ có hơi kinh ngạc: "Thông minh ghê, không trách Ngụy công dặn kỹ: không thể không giết ngươi!".
Lương Thủy bổ sung: "Cái đám này cũng là nhờ sức hiệu triệu của ngươi mới có thể hoàn thành thuận lợi".
Ôn Noãn vẫn chẳng quên câu hỏi của mình: "Bọn ta đã cho ngươi đáp án, còn đáp án của ngươi đâu? Phải biết lọt vào tay bọn ta, đâu có vụ không nói, chỉ có ngoan ngoãn nói ra hoặc để bọn ta ép cho nói ra mà thôi. Ngươi là người thông minh, nên biết chọn lựa".
Tiêu Hồn vẩu môi, đôi hàng mi dài tha thướt hơi rung động, cụp mắt hỏi: "Ngươi cảm thấy ta có chút quen thuộc phải không?".

"Đúng". Ôn Noãn ráng nhớ lại: "Có phải đã gặp qua ở đâu đó...".
"Phải".
"Thật đã từng gặp mặt?".
"Phải".
"Ở đâu?".
"Ở...". Tiêu Hồn cười. Nụ cười đó, cười đến gió thấm nở hoa, tuyết tan mây tản, xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa bờ má bên phải còn hiển hiện một lúm đồng tiền sống động mê hồn: "Là ở 'Lão Tự hiệu', Ôn gia, nhà của ngươi, không phải sao? Ngươi ở Ôn gia lâu như vậy, đương nhiên biết có cái tổ mang tên 'Người tốt gian' và 'Kẻ ác trung' phải không?".
Sau đó Tiêu Hồn cô nương, vốn đáng lẽ là hạng nữ lưu đợi chờ bị phanh xé, đột nhiên động thủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui