Lúc tôi đi qua phòng xem TV, hai tay tôi co lại thành nắm đấm trong túi áo. Khi tôi đi qua khu vực ăn uống, tôi chỉ dám thở ra nhè nhẹ. Và chỉ tới khi yên ổn vượt qua được cái bàn trực của y tá, tôi mới dám ngẩng đầu lên.
Tôi dựa lưng vào bức tường kế bên toa - lét dành cho khách, rồi ghé mắt quan sát xung quanh xem có ai đang nhìn mình không. Không có ai, nhưng tôi hiểu mình sẽ không thể may mắn mãi được, và anh Tod nãy giờ vẫn chưa thấy đâu. Nếu muốn nói chuyện với Scott, tôi sẽ phải tự thân vận động. Tôi hít một hơi thật sau để lấy lại bình tĩnh rồi bắt đầu đếm ngược trong đầu. Ba, hai,…
Vừa đếm đến 0 một cái, tôi lập tức bước ra khỏi góc tường, tiến về phía hành lang dành cho bệnh nhân nam. Phòng của Scott đang mở và tôi có thể nghe thấy tiếng anh ấy đang nói chuyện với ai đó, nhưng lại không nhìn thấy mặt cả hai. Trong một cơn dũng cảm - hay tuyệt vọng - đột biến, tôi phi thật nhanh qua hành lang, lẻn vào trong phòng và đóng cửa lại, không quên thở phào nhẹ nhõm.
“Cô ấy đang làm gì ở đây thế?” Phòng của Scott là phòng đơn. Anh ấy đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm về phía tôi, và nếu không phải đã biết trước nơi này là đâu, có lẽ tôi đã tưởng anh ấy không bị làm sao. Scott mặc áo phông, quần bò như ngày thường. Trông anh ấy vẫn thế, có chăng thì hơi gầy đi một chút. Và xanh xao hơn so với lần cuối cùng tôi gặp anh ấy – chắc là do không còn được phơi nắng nhiều như trước.
Và nếu không phải vì Scott đang ở trong bệnh viện tâm thần Lakeside và đang nói chuyện với bản thân - hoặc chẳng với ai cả- có lẽ tôi đã tưởng anh ấy vẫn bình thường.
”Cậu nhìn thấy cô ấy hả?” - Scott hỏi, mắt vẫn dán chặt vào tôi nhưng miệng thì đang nói chuyện với ai đó. Trông anh ấy có vẻ bối rối, nhưng không quá ngạc nhiên khiến tôi phải tự hỏi không biết có bao nhiêu cô gái vẫn thường xuyên xuất hiện đột ngột trong phòng anh như thế này - “Cô ấy không có thật!” - Anh nhắm mắt lại và giơ tay đấm thật mạnh vào đầu - “Nếu cô ấy không có thật mà tôi vẫn nhìn thấy cô ấy, như thế có phải tôi bị điên không?” - Lại thêm một cú tự đấm vào đầu nữa, làm tôi giật thót mình lùi vội ra đằng sau, không biết phải làm gì- “Không, không, không. Việc cậu nhìn thấy ai đó không có nghĩa là cậu bị điên, mà nghe thấy. Vì thế đừng có nói chuyện với tôi!” - Anh rít lên, trừng mắt nhìn chằm chằm vào bức tường bên phía tay phải.
“Scott?” Tôi gọi, và anh ấy quay ngoắt đầu lại nhìn tôi, nhanh đến nỗi tôi chỉ lo cái cổ của anh bị làm sao.
“Không không không không, cô không thể nói chuyện bởi vì cô không có ở đây, và tôi không thể nhìn thấy hay nghe thấy cô. Nếu tôi nói mình có thể, chứng tỏ tôi bị điên. Mà tôi thì không hề điên, đúng không?” Scott bàng hoàng lại quay ra hỏi bức tường. Tôi không biết anh ấy đã nghe thấy gì, chỉ biết rằng câu trả lời khiến anh ấy mừng ra mặt, gật đầu đầy dứt khoát, rồi quay trở lại với cái bàn.
Chứng kiến cảnh ấy, trái tim tôi đau nhói vì tội nghiệp thay cho anh ấy.
Scott Carter và tôi chưa bao giờ thiết tha nhau. Nói đúng hơn, trước khi chuyện này xảy ra, trong mắt tôi Scott luôn là một kẻ nông cạn, thô lỗ, kiêu căng, ngạo mạn và ích kỷ. Nhưng vì anh ấy là bạn thân của bạn trai tôi và là bạn trai của chị họ tôi nên chúng tôi vẫn thường xuyên phải chạm trán.
Vậy mà giờ, đứng nhìn anh ấy tự thuyết phục bản thân là tôi không có thật như thế này, thật khó để nghĩ được gì khác ngoài cảm giác tội nghiệp và thương cảm cho anh chàng từng làm mưa làm gió ở trường trung học Eastlake.
“Em là thật mà anh Scott. Và em đang có mặt ở đây thật mà.”
Anh ấy lại lắc đầu và lần này giơ cả hai tay lên bịt tại như một đứa trẻ con bướng bỉnh. “Đó chính xác là điều một ảo giác sẽ nói. Cô nghĩ tôi sẽ bị mắc lừa chỉ vì cô có khuôn mặt và giọng nói giống với Kaylee sao? Ngày nào tôi chẳng gặp Kaylee Cavanaugh, và cô ấy không hề có thật, cô cũng vậy. Cô chỉ là một trong những trò lừa phỉnh của hắn thôi. Vì thế đừng có lải nhải nữa!”
Hả? Anh ấy gặp tôi hàng ngày á?
Tôi cũng chẳng biết nên cảm thấy thế nào khi trở thành “khách mời” thường xuyên trong sự hoang tưởng của Scott Carter nữa. Do mối liên hệ giữa hai người, lão Avari có thể khiến Scott nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ thứ gì lão muốn, và Scott càng khổ sở thì lão ấy ăn càng ngon.
“Im đi!” - Scott gắt lên với bức tường - “Làm sao tôi có thể dọa cô ấy nếu cô ấy không thực sự ở đây?” Nói rồi anh ấy di ngón tay trên mặt bàn như thể đang vẽ gì đó. Hoặc cố viết chữ gì đấy. Giờ tôi đã hiểu lý do trên bàn không có cái bút bi hay bút chì hay bất cứ vật dụng nào có thể dùng làm vũ khí- Scott đã từng tìm cách đâm tôi vào cái ngày anh bị bắt và sau đó được kết luận là mắc bệnh tâm thần. Chắc chắn họ sẽ phải nhốt anh ấy ở một nơi có an ninh tốt hơn nếu anh vẫn bị coi là nguy hiểm. Không lẽ anh ấy tấn công cả những ảo giác của mình?
Đáng lẽ tôi không nên đến đây một mình mà không có anh Tod…
“Tôi không biết tại sao…” - Scott lẩm bẩm nói tiếp, mắt vẫn không rời bức tường. Tôi bắt đầu có cảm giác giống như đang nhìn trộm câu chuyện giữa anh ấy với bản thân. Hoặc với lão Avari - “Em họ của cô ấy trông hấp dẫn hơn nhiều nhưng lần nào cũng là Kaylee Cavanaugh.” - Anh dừng lại vài giây nghe ngóng điều gì đó mà tôi không thể nghe được, ngón tay vẫn di qua di lại trên mặt bàn. Và rồi anh ấy lắc đầu thật mạnh - “Không có gì hết. Cô ấy không làm gì, chỉ đứng đó và quan sát tôi thôi. Hoặc cô ấy sẽ ngồi trên nóc toa - lét lúc tôi cần phải đi. Hoặc nằm xuống giường khi tôi thấy mệt, thừa biết rằng tôi sẽ không đời nào chịu nằm cạnh một con ma, hay một ảo giác. Lần gần đây nhất cô ấy hành hạ bắt tôi thức đến tận 3 giờ sáng. Nhưng chẳng bao giờ nói một lời nào.” – Rồi đột nhiên anh ấy quay ra nhìn tôi - “Đáng ra cô không được nói mới phải!”
Tôi chỉ biết đừng đờ người ra nhìn ông bạn thân của bạn trai mình. Mặc dù đã biết vấn đề của anh ấy từ trước nhưng đây không phải là điều tôi mong đợi. Và tôi cũng không biết phải nói gì với anh ấy. Vì thế tôi bắt đầu với câu hỏi cơ bản nhất, cái câu mà có lẽ anh ấy đã quá mệt mỏi vì phải nghe nó quá nhiều. “Scott? Anh vẫn ổn chứ?” Tôi hỏi, hai tay bấu chặt lấy cái cửa phía sau lưng. Tôi ước sao có thể đi xuyên qua đó, giống như anh Tod, rồi lang thang, trong tình trạng vô hình, cho tới khi anh ấy quay lại.
“Tôi bị điên, cô nghĩ tôi có ổn không?” - Scott nổi quạu - “Cô có bị điên như thế này hồi vào đây không? Tôi có đến và đứng nhìn cô chằm chằm cả ngày, xem cô ngủ, ăn và nổi giận không?”
Tôi lắc đầu, và anh ấy đứng dậy, lấy chân gạt cái ghế sang một bên.
“Không. Bởi vì chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì hết, đúng không? Vậy thì tại sao cô lúc nào cũng xuất hiện ở đây thế? Tại sao hắn ta cứ mang cô tới ngày này … qua … ngày khác thế? Chỉ vì tôi đã không nộp cô cho hắn? Đấy chính là lý do đúng không? Hắn muốn có được cô, nhưng tôi lại không thể giao cô ra, vì thế hắn dùng cách này để hành hạ tôi suốt… cả … ngày.” Scott kết thúc câu bằng ba cú đấm thật mạnh vào đầu, và mỗi lần như thế tôi lại nhích thêm một bước ra phía sau, cho tới khi cả người dí sát vào cánh cửa. Biết vậy tôi cứ ở lại trong phòng với Farrah cho rồi.
Kế đó, anh ấy lại quay ra nói chuyện với bức tường, hai mắt nhíu tít lại.
“Tôi không thể làm hại cô ấy. Cô ấy đâu có ở đây.” Tôi căng mắt nhìn vào bức tường, cố gắng tìm kiếm thứ Scott đang nhìn thấy. Lão Avari đã dùng những cái bóng để tra tấn và hành hạ tinh thần Scott, cho tới khi anh ấy bắt đầu gào thét và sợ hãi từ cái bóng râm nhỏ nhất. Cái bóng duy nhất trong phòng có lẽ là dưới gầm giường và tủ quần áo. Các y tá ở Lakeside đã phải bật đèn sáng trưng 24/24 ở cả bốn góc phòng, để trong phòng có càng ít bóng râm càng tốt. Để giữ cho tinh thần anh ấy được ổn định.
Scott lại ngẩng mặt lên nhìn bức tường, đầu khẽ nghiêng sang một bên. Như thể đang nghe ngóng gì đấy. “Việc gì ông ấy phải làm như thế?” - Scott đổi giọng - “Ông ấy muốn biết làm như thế thì ông ấy sẽ nhận được gì? ”
“Ai cơ? ” Tôi hỏi, và mắt Scott hơi liếc về phía tôi.
“Ông Avari. Tập trung đi nào!”
Thôi chết! Lão Avari có biết tôi đang ở đây không? Lão ấy có nhìn thấy điều Scott đang thấy không? Liệu có phải tôi đang nói chuyện với Scott thật không?
Không, không thể nào. Anh ấy đang nói về lão Avari. Hoặc cũng có thể đang nói thay cho lão ta. Nhưng vấn đề là anh ấy đang nói chuyện với ai? Không lẽ hoàn toàn là ảo giác, mà không phải ai đó đang tàng hình?
“Scott, tôi không thể nghe thấy những gì anh nghe thấy. Tôi cũng không thể nhìn thấy các ảo giác của anh.”
Anh ấy bật cười phá lên nhưng là một tiếng cười đầy cay đắng, làm tôi hơi chột dạ. “Cô chính là ảo giác. Còn lại tất cả chúng tôi đều là thật.”
Lối suy nghĩ song song của Scott và Farrah làm tôi lạnh hết cả sống lưng, nhưng tôi biết có tranh cãi với anh ấy cũng chẳng ích gì.
“Không được.” - Scott lại lắc đầu và nói chuyện với bức tường - “Ông ấy muốn có thêm nữa. Một thứ gì đó to hơn.” - Anh ấy dừng lại đợi bức tường trả lời rồi mỉm cười rất tươi, làm tôi nổi hết da gà- “Giờ thì đến lượt cậu nói đi.”
“Scott, anh đang nói chuyện với ai thế?” Mặc dù tôi không hiểu anh ấy đang nói gì nhưng rõ ràng không phải là một câu chuyện vu vơ, vô nghĩa.
“Tôi không biết!” - Scott hết ầm lên và tôi nhảy dựng lên, chỉ sợ có ai bên ngoài nghe thấy - “Tôi không nói chuyện với cô!” - Anh hạ giọng bé đi một chút- “Bởi vì cô không thể nói chuyện! Biến đi! Biến đi biến đi biến đi biến đi!”
Tôi mở miệng định thanh minh, nhưng chưa kịp nói gì thì cánh cửa ra vào bật mở, một y tá nam cao to lực lưỡng - tên là Charles, theo như bảng tên trên ngực - lao vội vào phòng. Toàn thân tôi như hóa đá, mạch máu trong người chảy nhanh tới mức mắt tôi bắt đầu nhòe đi. Tôi đã bị lộ. Tôi sẽ bị bắt và còng tay đưa tới sở cảnh sát.
“OK, Scott, bình tĩnh lại nào…” - Charles giang hai tay ra để trấn an Scott. Có vẻ như họ đã quá quen với tình huống này rồi. Nhưng vừa nhìn thấy tôi, giọng anh ta lập tức nhỏ dần và tôi dám cá là trong một thoáng, bản thân Charles cũng đang nghi ngờ sự tỉnh táo của mình - “Cô là ai? Cô không phải là dân ở đây.”
Họ không bao giờ gọi chúng tôi - à không, những người đó- là bệnh nhân. Lúc nào cũng là “dân”, giống như những người dân tự nguyện đến sống ở Lakeside mà không phải bị ai ép buộc.
Hai tay tôi mở ra rồi lại nắm lại, mồ hôi vã ra như tắm. Tôi há miệng hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không ăn thua. Anh Tod vẫn chưa quay lại. Tôi vẫn đang bị mắc kẹt ở đây.
“Cô ấy không có thật đâu!” - Scott liếc mắt về phía tôi thì thào nói với Charles- “Anh làm cho cô ấy biến đi đi.”
Charles cau mày nhìn tôi, nửa bối rối, nửa tức giận. “Cô không được phép vào đây. Làm sao cô vào được đây thế?”
“Tôi…” Nhưng tôi không biết phải biện minh như thế nào.
Tôi có thể bỏ chạy, nhưng chắc chắn sẽ không ra được đến cửa, chứ đừng nói là ra khỏi phòng. Charles cao lớn và to khỏe như thế kia, một phần công việc của anh ta là chế ngự các bệnh nhân, khi cần thiết. Và ngay cả nếu tôi có lọt qua được anh ta, tôi cũng không thể lọt qua được ngần ấy lần cửa khóa.
Hơi thở của tôi càng lúc càng dồn dập, nhưng tôi không thể ngăn chúng lại. Chỉ còn một cách duy nhất để thoát ra khỏi đây, và tôi rất không muốn phải dùng tới nó. Làm sao tôi biết được ở phía bên kia thế giới, có những loài ác quỷ nào đang trú ngụ ở đây? Thậm chí tôi còn không dám nghĩ tới phiên bản Cõi Âm của một bệnh viện tâm thần trông như thế nào, và ai đang sống ở đó. Các tà ma bị tâm thần chăng? Không hiểu có loài đó không nhỉ?
Tôi nhắm mắt lại, tim đập thình thịch, cố gắng tập trung nghĩ về cái chết để đi qua Cõi Âm.
Nhưng cái chết duy nhất tôi có thể nghĩ tới bây giờ là cái chết của bản thân, và tôi không thể cất tiếng khóc cho linh hồn của chính mình.
“Bảo vệ đâu!” Charles gọi ầm lên và tôi nhắm chặt mắt hơn, cố gắng triệu tập tiếng khóc.
Một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay tôi và tôi hét ầm lên, tìm cách giật tay ra. Nhưng người ấy nắm rất chặt. Và chỉ một giây sau, tiếng ro ro của cái điều hòa trong phòng Scott nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Đột nhiên tôi có cảm giác thế giới xung quanh ấm áp và ẩm ướt hơn. Tiếng ve sầu kêu râm ran khắp nơi và bàn tay ấy vẫn đang nắm lấy tay tôi, chắc chắn và tự tin, nhưng đã nới lỏng ra một chút.
“Em không sao chứ?” Anh Tod hỏi, và tôi mở choàng mắt ra thấy anh đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt xanh biếc nổi bật dưới ánh hoàng hôn. Chúng tôi đang ở trong bãi đỗ xe, bên cạnh mấy cái thùng rác - tại chính nơi anh và tôi đã đứng cách đây 30 phút.
“Anh… Chuyện gì vừa xảy ra thế?” Các mạch máu trong tôi cuối cùng cũng đã chảy chậm lại.
“Thì là anh cứu em ra khỏi nhà tù đó chứ sao.”
“Anh gọi thế mà là giải cứu à? ”
Anh Tod nhíu mày. “Thế theo em nên gọi là gì? ”
“Xém chút nữa thì anh ta túm được em rồi!” Tôi bực mình cởi cái áo trắng của Lydia ra, hai tay vẫn đang run lên bần bật vì sợ.
“Phải để em suýt bị bắt như thế mới càng kịch tính chứ.”
“Không phải là suýt. Mà là bị bắt rồi.” Giờ nghĩ lại tim tôi vẫn đập thình thịch.
“Nhưng giờ không bị bắt nữa là tốt rồi. Ai mà nghĩ trong một tối anh đã phải giải cứu tới tận hai cô ra khỏi bệnh viện tâm thần như thế này.” Anh nháy mắt cười với tôi, và tôi cũng mỉm cười lại với anh. Đúng là tôi đã bị bắt và xém chút nữa thì chết vì chứng phình mạch do quá sốc - sớm vài ngày so với dự kiến - nhưng giờ mọi chuyện đã qua và tôi đã lấy được thông tin tôi cần.
“Anh đã làm gì? Hô biến chúng ta ra khỏi đó? Ngay trước mắt anh ta?”
Một bên lông mày của anh xếch ngược lên. “Em nghĩ anh nghiệp dư thế à? Anh ta chỉ nhìn thấy mỗi mình em biến mất thôi. Chứ không hề nhìn thấy anh.”
“Anh có biết là em đã lo lắng cho anh đến thế nào không?” Tôi thả cái áo của Lydia xuống vệ đường rồi đi thẳng ra xe.
“Xin lỗi.” - Anh lẳng lặng đi theo tôi - “Tại chuyện phức tạp hơn anh tưởng.”
“Nhưng chị ấy không sao chứ?” Tôi hỏi.
“Ai cơ? À, Lydia á?” - Anh giơ tay gạt lọn tóc trên trán sang một bên - “Ừ. Tất nhiên là cô ấy sợ hãi khi chỉ có một mình rồi, nhưng như thế vẫn còn hơn là ở trong đó.” - Anh hất đầu chỉ về phía bệnh viện Lakeside - “Cô ấy có số của em rồi đúng không? ”
“Vâng.” Trên đường lái xe về nhà, tôi đã nghĩ tới chuyện mời Lydia đến nhà tôi ở. Trong một thế giới hoàn hảo, đó sẽ là một sự sắp xếp… hoàn hảo. Bố tôi cần có ai đó để chăm sóc, và bố sắp sửa mất đi tôi. Lydia cần có người chăm sóc và chị ấy không thể quay về nhà với bố mẹ.
Nhưng nếu chúng tôi đang sống trong một thế giới hoàn hảo, có lẽ tôi sẽ chưa phải chết và Lydia cũng sẽ không bị giam cầm ở Lakeside. Hơn nữa, chị ấy sẽ không bao giờ có thể thay thế vị trí của tôi trong lòng bố. Và bố tôi có lẽ cũng không còn tâm trí nào để chăm sóc cho ai khác, sau khi kế hoạch của bố thất bại và tôi vẫn phải chết.
Tại sao tôi còn nhiều việc để lo lắng thế này, trong khi thời gian càng lúc càng ngắn lại?
“Anh có muốn vào chơi một lúc không? ” Tôi hỏi, lúc tôi rút chìa khóa ra khỏi ổ.
“Em không cần làm bài tập hay đi ngủ sớm à? ” Anh Tod quay sang nhìn tôi.
Tôi mở cửa xe. “Em đâu cần đến trường vì mục đích giáo dục nữa. Giờ em chỉ tới đó để để mắt tới tay Beck thôi. À, nhân thể nhắc tới hắn, em vừa nảy ra một giả thuyết đang cần kiểm chứng lại. Anh có hứng thú giúp em không?”
Anh chàng thần chết nhún vai. “Anh cũng không có kế hoạch gì cho tới nửa đêm.”
“Tốt.” - Tôi chui ra khỏi xe và đóng cửa xe lại, trong khi anh thản nhiên đi xuyên qua nó - “Vậy là chúng ta sẽ có năm tiếng để…” Thôi chết! Tôi nhìn vào đồng hồ trên điện thoại, rền rĩ kêu lên. Hơn 7 giờ rồi.
Tôi lại cho anh Nash leo cây. Một lần nữa.
Tôi mới bước được vài bước thì đứng khựng lại trước cửa nhà. Nơi anh Nash đang ngồi, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.
“Em biết không, anh bắt đầu sắp sửa thấy mình bị xúc phạm rồi đấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...