Nữ Thần Báo Tử (Tập 4: Sự Trỗi Dậy Của Ác Mộng)

Chương 23
“CHÀO EM!” - Nash chạy tới đi song song với tôi, lúc tôi đang trên đường tới lớp tiếng Pháp vào tiết 5 - “Chúng ta cần...”
“Em không muốn nói về chuyện đó.”
Anh nhíu mày, định nắm lấy tay tôi nhưng bị tôi giằng ra. “Chuyện đó là chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra à?”
Tôi ôm chặt quyển sách giáo khoa vào lòng và vẫn tiếp tục cắm cúi đi. “Lúc nào mà chẳng có chuyện xảy ra.” Sau bốn tháng bị cuốn vào vòng xoáy của thế giới tà ma và ma quỷ, giờ tôi thậm chí còn chẳng nhớ cuộc đời mình trước khi biết đến sự tồn tại của Cõi âm như thế nào nữa.
“Cụ thể là...?”
Tôi thở dài, dừng lại và đứng dựa lưng vào cái tủ đựng đồ gần nhất. Tôi quá kiệt sức, cả về thể xác lẫn tinh thần, và tôi đang có quá nhiều chuyện phải lo lắng để có thể tập trung vào bài vở ở trường. Hay Sabine. Hay liệu tôi đã sai khi đổ lỗi cho chị ta về tình trạng lộn xộn gần đây ở trường.
“Em vừa cãi nhau với Sabine.”
“Lần nữa ý hả?” - Anh cố mỉm cười nhưng tôi chẳng tin - “Chắc cũng không nghiêm trọng lắm đúng không, vì anh thấy mặt mũi em vẫn bình thường mà. Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Nếu như tôi rút ra được điều gì từ tuần vừa rồi thì đó là: Cho dù tôi có buộc tội Sabine về chuyện gì đi chăng nữa thì anh Nash cũng sẽ tự động bào chữa cho chị ta - lại thêm một bằng chứng chứng minh cho luận điểm của anh Tod về việc “họ sinh ra là để dành cho nhau”. Vì thế tôi cần phải sử dụng bài khác. “Anh không thấy mấy chuyện này có gì kỳ lạ à? Cả trường mình tự dưng hỗn loạn hết cả lên. Ai nấy cũng đều như hóa điên.” - Tôi ngừng lại, cho anh thời gian để suy ngẫm về điều mình vừa nói. Nhưng chỉ thấy cái nhíu mày của anh ý sâu hơn - “Có chuyện đó không ổn, anh Nash ạ. Và em không nghĩ nó xuất phát từ con người.”
Và sự thật là bản thân tôi cũng đang chưa biết phải lần ra nguồn cơn của mọi chuyện từ đâu. Trong hai kẻ tình nghi lớn nhất mà tôi có, một kẻ không tiếp cận được trực tiếp vì hắn đang sống ở một hiện thực tăm tối khác, còn một kẻ không thể giao lưu cùng vì giờ chị ta chỉ muốn chặt phăng cái đầu tôi ra.

“Đồng ý.” Cuối cùng anh gật đầu nói, và tôi gần như đã thở phào nhẹ nhõm.
“OK, em không nói là Sabine đứng đằng sau tất cả những chuyện này.” - Mặc dù một tiếng trước tôi vẫn tin là như vậy - “Nhưng chắc chắn chị ấy có liên quan một phần nào đó.”
“Kaylee...”
“Nghe em nói đã. Em đã nhìn thấy chị ta nói chuyện với mấy bạn đã hóa điên hôm trước, trong khi bình thường chị ta đâu phải là kiểu người chủ động đi kết bạn với người khác.” - Sabine giống một kẻ thích chui rúc trong bóng tối và chuyên đi gây rắc rối thì đúng hơn - “Chị ta học lớp Địa của thầy Peterson.” - Tôi đã hỏi một chị học cùng lớp tiếng Anh với chị ta - “Còn nữa, em thề là em đã nhìn thấy chị ta trong lớp của cô Cook, lúc đi toa-lét.”
Cô Cook là cô giáo đã mất bình tĩnh và nổi điên trong phòng nghỉ của giáo viên.
“Kaylee, có hàng trăm bạn khác cũng học lớp của cô Cook và thầy Peterson mà. Điều đó không chứng minh được điều gì.”
“Đúng thế, nhưng những chuyện này chỉ bắt đầu xảy ra sau khi chị ta chuyển tới Eastlake.” Tôi khăng khăng nói.
Nash đặt một tay lên tay tôi và nhìn sâu vào trong mắt tôi. “Giờ thì đến lượt em nghe anh nói nhé. Chuyện này không liên quan gì đến Sabine hết.” - Anh liếc mắt nhìn về phía cuối hành lang rồi kéo tôi vào góc tường bên cạnh toa-lét - “Đây là một cuộc tấn công chớp nhoáng. Cá nhân anh chưa từng được chứng kiến lần nào nhưng mẹ anh bảo chuyện này không có gì là quá bất thường cả. Tin tức thường gọi đó là những cuộc tự sát tập thể - như vụ án ở thị trấn Jonestown hồi thập niên 1970 - hay hiện tượng rối loạn phân ly tập thể hay hội chứng ngất xỉu hàng loạt ở trường học. Ngoài ra còn có những cuộc săn bắt phù thuỷ hay nạn hành hình kiểu lin-sơ đối với người da đen hay bạo động... Và nếu vụ việc lần này không được kiểm soát, Eastlake sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ...”
“Khoan đã.” - Tôi chớp mắt - “Anh đã kể ẹ anh nghe chuyện này ý hả?”
“Không, anh không hề nghĩ ra, cho tới khi nghe mẹ anh kể những cuộc tấn công chớp nhoáng từng xảy ra trong quá khứ, lúc hai mẹ con anh đang bàn về hành vi bầy đàn của con người trong tâm lý học.”
“Thế... cái cuộc tấn công chớp nhoáng đó chính xác là cái gì?”

“Đó là một cuộc tấn công tổng lực của một thế lực nào đó bên Cõi âm vào một bộ phận dân cư nhất định ở thế giới loài người. Và trong trường hợp này, chính là trường học của chúng ta. Nhưng nó phải được gây ra bởi một lực lượng vô cùng hùng hậu, bởi vì... Nói thế nào nhỉ, em biết cách đám tà ma và các sinh vật khác của Cõi âm hút năng lượng của con người chảy qua ranh giới giữa hai thế giới rồi chứ gì?”
“Vâng.” Thật không may, tôi chẳng còn lạ gì với chuyện đó.
“Để ủng hộ ột cuộc tấn công chớp nhoáng, thế lực Cõi âm này cần phải làm được điều ngược lại. Hắn ta phải đẩy vào thế giới của chúng ta một lượng năng lượng đủ lớn để có thể làm ảnh hưởng tới hành vi của con người. Hay ít nhất là tới trạng thái ý thức của họ.”
Nghe rất giống với những gì đang diễn ra ở trường chúng tôi.
“Thế... ai có thể sở hữu một sức mạnh như thế? Một tà ma chăng?” Hiển nhiên lão Avari là kẻ tình nghi số 1 rồi.
“Nếu là một mình thì không thể. Nhưng nếu có sự giúp đỡ của người khác thì dám lắm.” - Nash thở dài và nhìn chằm chằm xuống chân - “Lão Avari là tà ma đứng đầu trong khu vực của chúng ta, hay nói đúng hơn là phiên bản Cõi âm của khu vực chúng ta, và sự tồn tại của hắn được củng cố bởi lòng tham vô đáy. Không đời nào lão ta chịu để yên cho chuyện như thế này xảy ra mà không được lợi gì trong đó. Vì thế anh nghĩ lão ta chắc chắn là có liên quan nhưng không hành động một mình.”
“Chúng ta đang nói về loại lợi ích gì?” Tôi hỏi và cái mảnh ghép còn thiếu của câu đố bắt đầu lơ lửng trong đầu tôi, tìm chỗ để lắp vào.
“Năng lượng, có lẽ thế. Với những gì đang diễn ra ở quanh đây, hiển nhiên là một lượng lớn năng lượng đang trôi nổi ở đâu đó. Mà có năng lượng là có sức mạnh.”
“Liệu vụ tấm công lần này có đủ để... tăng thêm năng lực cho lão ta không?”
“Anh đoán là có. Sao em hỏi thế?” Khi thấy tôi không trả lời, anh Nash tiến sát lại gần tôi, và ngoái đầu nhìn xem có đang bị ai nghe thấy không.

“Em nghĩ năng lực của lão Avari đã nâng thêm một trình rồi. Lão ta đã vào được trong cơn ác mộng của em. Và em không nói là em nằm mơ thấy lão ở đâu đấy. Lão ta đã ở trong đó. Kiểm soát nó. Làm em đau. Và em nghĩ lão ta đã hút năng lượng từ nỗi sợ hãi của em.”
“Kaylee, không thể có chuyện đó được. Các tà ma không thể can dự vào giấc mơ của người khác. Và lại càng không bao giờ ăn theo cách đó.”
Tôi nhún vai. “Người duy nhất có thể làm chuyện đấy là Sabine. Nhưng cơn ác mộng ấy không giống như của chị ta và chị ta đã bảo không phải là mình làm. Vậy thì có thể là ai được chứ?”
Trán anh Nash nhăn tít lại suy nghĩ và anh chợt hiểu ra vấn đề. “Thôi xong rồi! Là Sabine. Là lão Avari đã sử dụng Sabine. Nếu lão ta có thể nhập vào một Thần Ngủ thì hiển nhiên có thể nhập vào một mara, và trong khi đang ở trong cơ thể của Sabine, lão ta hoàn toàn có thể sử dụng các năng lực của cô ấy. Phần khó nhất chính là làm sao tóm được cô ấy lúc đang ngủ.”
“Ối...” - Lão Avari càng lúc càng mạnh, càng nhanh và chúng tôi không biết phải làm sao để ngăn lão ta lại - “Tại sao chị ta không nói gì?”
“Anh không nghĩ là cô ấy biết. Nếu không, cô ấy đã phải nói với anh.” - Anh Nash nói - “Nếu biết chắc cô ấy sẽ tức hộc máu mất.”
Ai rơi vào hoàn cảnh ấy mà chẳng tức. Lão Avari đã lợi dụng Sabine, như đã lợi dụng tôi. Mặc dù không muốn phải thừa nhận nhưng quả thực chị ta cũng là một nạn nhân trong chuyện lần này - một nạn nhân ích kỷ, điên khùng, thích đi ăn cắp bạn trai của người khác, nhưng dù sao vẫn là nạn nhân.
“Nhưng điều anh không thể hiểu được là làm thế nào mà lão ta biết tới sự tồn tại của cô ấy để lợi dụng...”
Ôi không! “Ừm... cái đó là lỗi của em.” - Tôi nhún vai đầy đau khổ khi nhận ra rằng mình đã vô tình kéo cô nàng mara đó vào chuyện này và rồi lại quay sang đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chị ta - “Lão Avari đã đóng giả là Alec được vài lần thì bọn em mới phát hiện ra, và một trong mấy lần đó lão ấy đã nghe được em và Emma... phàn nàn về Sabine.”
Lông mày của Nash nhướng lên như thể muốn hỏi thêm chi tiết hơn nhưng rồi không hiểu tại sao lại thôi. “Ừ, như thế cũng dễ hiểu.”
“Nếu lão ta có thể nhập vào Sabine và hút năng lượng qua những cơn ác mộng, hoặc nhập vào Alec và hút năng lượng từ các loại giấc ngủ... liệu như thế đã đủ năng lượng để tạo ra cuộc tấn công đó chưa?”
“Anh nghĩ là chưa. Bởi vì lão ấy còn phải tiêu tốn khá nhiều năng lượng cho việc nhập vào ai đó. Để tạo ra một cuộc tấn công với quy mô lớn như thế này đòi hỏi nhiều năng lượng hơn nhiều.” Anh Nash vừa nói vừa giang rộng hai tay ra.

“Thế lão ta sẽ điều hành như thế nào?”
“Sau khi đã tạo ra được nó thì cứ thế tự duy trì thôi. Sự hỗn loạn mà lão ta gây ra sẽ chảy qua mạnh mẽ hơn năng lượng bình thường của con người và lão ta có thể dễ dàng trích hút từ đó. Nhưng lão ta đã làm thế nào để đưa được nó vào thế giới của chúng ta thì...” - Anh nhún vai - “Anh cũng chịu. Nhưng chúng ta cần phải ngăn chặn chuyện đó lại.”
Tôi đã đoán trước được sẽ lại có chuyện chẳng lành xảy ra vào tiết 5, ngay khi cô Brown tắt điện. Bởi vì những vụ lộn xộn gần đây ở trường - mà ai cũng biết nhưng không thể giải thích tại sao - cô Brown quyết định không dạy theo giáo án nữa mà cho chúng tôi xem một bộ phim tài liệu về lịch sử kiến trúc Pháp.
Và đó là thứ đã lấy đi chút tỉnh táo cuối cùng của tôi. Hai mắt tôi díp tịt lại trước cả khi cái giọng kể chuyện đều đều cất lên.
Người kể chuyện thao thao bất tuyệt về trường phái nghệ thuật mới, kèm theo tranh ảnh và đoạn băng minh họa về những tòa nhà tôi chưa từng được nghe thấy bao giờ. Tôi không quan tâm cái gì gọi là nghệ thuật mới, nghệ thuật cũ. Tôi chỉ quan tâm làm sao để tỉnh táo và sống sót qua ngày hôm nay, để tôi có thể tìm ra và xóa sổ nguồn gốc của sự điên loạn này.
Lão Avari đã không ngừng xâm nhập vào cuộc sống của tôi, thân xác của tôi và bây giờ là trường học của tôi. “Chết dưới tay một con quỷ của lòng tham” - sẽ là dòng chữ được khắc trên bia mộ của tôi, nếu một ngày lão Avari quyết định không muốn đùa giỡn với tôi nữa.
Cô Brown đang đứng ở trước lớp và trong một giây tôi đã tin là cô ấy đã phát hiện ra tôi đang không hề tập trung xem phim. Nhưng thay vì xổ ra một tràng tiếng Pháp mắng tôi, cô ấy chỉ đứng nhìn chằm chằm xuống cuối lớp, ánh mắt không hề tập trung.
Và đó cũng là lúc tiếng thét chui tuột ra khỏi miệng tôi. Nó mạnh và nhanh tới nỗi tôi không kịp ngậm miệng ngăn nó lại. Và tôi đang bị chính tiếng thét ấy làm cho nghẹt thở khi nó cào cấu cổ họng tôi để thoát ra.
Tôi cảm nhận được máu đang rỉ ra ở cuống lưỡi và mọi người đang quay ra nhìn tôi chằm chằm. Tôi không còn nghe thấy âm thanh của bộ phim tài liệu hay của bất cứ bạn học nào trong lớp, đang hoảng hốt tránh xa ra khỏi chỗ tôi ngồi. m thanh duy nhất mà tôi có thể nghe thấy là tiếng thét của chính mình.
Không ai để ý tới cô Brown. Không ai nhìn thấy bóng cô ấy đổ sụp xuống bàn. Cuối cùng thì tôi đã hiểu. Cô ấy đã chết và linh hồn của cô ấy đang gào thét gọi tôi, cố bám lấy cái sự sống vừa rời bỏ cô, cầu xin được ở lại nơi trần thế.
Tôi rất muốn giúp cô ấy nhưng tôi không thể. Bởi tôi sẽ phải lấy đi sinh mạng của một người khác để thay thế. Tôi cố ngậm miệng lại, nhưng tiếng thét ấy quá mạnh mà quai hàm của tôi lại quá yếu. Tôi đưa tay lên cào cấu cổ họng của mình một cách tuyệt vọng nhưng nó chỉ càng khiến cho tôi đau đớn hơn với đôi tay rớm máu. Tôi vẫn tiếp tục thét, và giờ tôi đã có thể nhìn thấy linh hồn của cô Brown, giống như một làn khỏi xám, đang bay lơ lửng trên xác của cô. Làn khói ấy chỉ là đại diện của một linh hồn thực sự, như cô Harmony đã từng giải thích với tôi. Tôi không thể nhìn thấy một linh hồn thực sự, và cô khẳng định tôi sẽ không muốn nhìn thấy chúng một chút nào.
Và rồi màn sương mù từ từ buông xuống, nỗi kinh hoàng thực sự đã bắt đầu. Tim tôi như muốn ngừng đập. Sương mù bao quanh lấy tôi, len lỏi vào từng chân bàn, từng góc ghế. Tôi lấy tay bịt chặt lấy miệng nhưng tiếng thét vẫn cứ thoát ra. 30 đôi giày lần lượt biến mất vào trong màn sương. Tôi cố lùi lại khỏi nó nhưng không còn chỗ nào để đi nữa. Nó đang ở khắp mọi nơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui