Nữ Thần Báo Tử (Tập 4: Sự Trỗi Dậy Của Ác Mộng)

Chương 18
“Kaylee!”
Ai đó nắm lấy vai tôi và lắc thật mạnh.
Tôi mở choàng mắt ra. Alec đang đứng trước mặt tôi, mái tóc dường như đen hơn dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng. Đôi mắt nâu mở to đầy lo lắng, nhưng môi thì bặm lại như đang dỗi.
“Gì thế?” Tôi thậm chí còn không hề mơ, chứ đừng nói là gặp ác mộng. Tóm lại, anh ta vừa phá ngang giấc ngủ yên bình đầu tiên và duy nhất của tôi trong mấy ngày trở lại đây.
Ngay khi suy nghĩ ấy qua đi, tôi mới chợt nhận ra vấn đề: Đáng ra tôi phải là người thức trông cho Alec ngủ, chứ không phải lăn ra ngủ gật như vừa rồi. Khi nãy tôi cứ khăng khăng bắt anh ta ngủ trước vì nghĩ rằng bố tôi sẽ từ nhà bác Brendon về - sau khi đã thảo luận xong với bác ấy về mấy cái chết bất thường của giáo viên trường tôi - lúc Alec vẫn đang ngủ. Như thế tôi có thể kể cho bố nghe về vụ giết-người-thông-qua-người-đại-diện của lão Avari mà không phải phá vỡ lời hứa với Alec trước mặt anh ta.
Nhưng rõ ràng là tôi đã đánh giá hơi thấp tình trạng kiệt sức của bản thân.
“Xin lỗi.” - Tôi ngồi dậy và ngượng ngùng giơ tay lên lau nước dãi ở khóe miệng - “Bố tôi về chưa?”
“Chưa” - Alec nói và tôi giật mình khi nhìn vào cái đồng hồ trên bàn. Đã quá nửa đêm rồi - “Kaylee này, cứ như thế này mãi cũng không ổn.” - Anh ta ngồi xuống mép giường, hai vai chùng xuống trong nỗi thất vọng và sự mệt mỏi thấy rõ - “Làm sao chúng ta có thể trông chừng cho nhau khi mà cả hai còn chẳng thể tỉnh táo?”
“Tôi vẫn ổn mà.” - Tôi đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi - “Tôi chỉ cần một chút cà phê thôi.”
“Nếu giờ mà cô uống cà phê, đến lúc tới lượt mình cô sẽ lại chẳng thể ngủ được à xem. Và như thế mọi chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ hơn thôi.” - Alec thoáng tần ngần một chút và tôi đọc được nỗi sợ hãi trên nét mặt của anh - “Cô sẽ phải trói tôi lại.”
“Hả? Không đâu!” - Tôi ghé mông ngồi xuống mép bàn và lấy tay vén mấy sợi tóc lòa xòa ra đằng sau, hy vọng là mình đang nghe nhầm - “Tôi sẽ không trói anh lại, hay ghì anh xuống hay làm bất cứ điều gì tổn hại tới anh đâu.”
“Kay, tôi nghĩ chúng ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác đâu. Giờ lão Avari chỉ chờ có cơ hội là chui ngay vào đầu tôi thôi. Còn Sabine, cô nghĩ sau vụ hành sự bất thành tối nay cô ấy chịu để yên cho cô chắc?”
Tôi đã kể sơ qua cho anh ta nghe về chuyến viếng thăm của mình tới nhà anh Nash lúc tối, nhưng bỏ qua chi tiết tôi đã hứa với anh ấy sẽ kể hết mọi chuyện cho bố tôi nghe.
“Nếu giờ một trong hai chúng ta không may ngủ gật vào sai thời điểm thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.”
Bộ não mệt mỏi của tôi căng lên, cố nghĩ ra một giải pháp thay thế nào đó khả thi hơn, nhưng cuối cùng đành từ bỏ. Tôi đã quá kiệt sức để có thể suy nghĩ thông suốt, chứ đừng nói là tranh luận. Bây giờ làm sao để sống sót, và có một giấc ngủ ngon là ưu tiên hàng đầu của tôi. Vì thế, tôi đành nhượng bộ và lê bước xuống ga-ra lấy cuộn dây thừng bố vẫn treo trên tường.
Sau đó tôi trở về phòng, mở nhạc thật to lên, hi vọng tiếng ồn sẽ giúp cho tôi được tỉnh táo. Alec giúp tôi cắt dây thành từng khúc vừa đủ dùng và chỉ cho tôi làm thế nào để thắt nút cho chắc. Rõ ràng anh ta đã từng giúp lão Avari trói... nhiều thứ, lúc còn ở Cõi âm.
Tôi cá là gã tà ma không bao giờ nghĩ được rằng sẽ có ngày kỹ năng đặc biệt ấy được sử dụng để chống lại lão ta, và ý nghĩ đó khiến tôi mỉm cười, mặc dù đang vô cùng mệt mỏi và lo lắng về những gì mình sắp làm.
Kế hoạch là tôi sẽ trói Alec vào cái ghế đặt ở góc phòng tôi - chiếc ghế mà tôi vừa ngủ gục trên đó - nhưng không may lưng ghế lại là một tấm gỗ liền, không có gì để buộc tay vào. Và cái ghế ở chỗ bàn học cũng không khả thi hơn, mà tôi lại không muốn trói anh ta ngoài phòng khách vì sợ bố tôi sẽ nhìn thấy trước khi tôi có cơ hội giải thích mọi chuyện, thế nên lựa chọn còn lại duy nhất là cái giường của tôi.
Tôi không biết phải diễn tả như thế nào về sự xấu hổ của mình lúc tôi quỳ xuống trói tay hai tay của Alec vào thành giường, kế đó là hai chân. Tôi gặp một chút khó khăn với cái nứt thắt cuối cùng nhưng đến lúc sắp sửa trói xong cái chân phải cho anh ta thì đột nhiên cảm thấy như có ai đang theo dõi mình.
“Con đang làm cái quái gì thế?” Cái giọng khàn đục quen thuộc của bố vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay ngoắt người lại, nhanh đến nỗi ngã khuỵu xuống một gối và sợi dây thừng trong tay tôi tuột ra. Bố tôi đang đứng ở bậu cửa, các vòng xoáy trong mắt bố quay điên cuồng, vừa hoang mang vừa giận dữ.

Rõ ràng tiếng nhạc mở lớn đã làm át mất tiếng bước chân và tiếng xe của bố.
“Có lẽ đây không phải là một ý hay.” Alec lầm bầm sau lưng tôi và mặt bố tôi tối sầm lại.
“Nhìn vào hoàn cảnh hiện tại của cậu, ta dám cá đây là lời nói thông minh nhất của cậu trong tối nay!”
“Chuyện không như bố nghĩ đâu.” - Tôi cau có bước xuống khỏi giường, trong khi Alec vẫn đang cúi gầm mặt vì xấu hổ - “Con biết, lúc này ai nhìn vào cũng sẽ dễ hiểu lầm... Nhưng con làm như vậy là vì an toàn của cả hai đứa thôi...” Tôi cố vớt vát thêm câu cuối.
“An toàn khỏi cái gì?” Bố có vẻ hơi giật mình.
“Khỏi...” - Tôi nhắm mắt lại và khẽ thở dài - “Con cũng đang định nói rõ mọi chuyện với bố, sau khi bố về. Anh Nash đã bắt con phải hứa như vậy.”
Sau lưng tôi, Alec vặn vẹo trên giường - với hai tay và một chân đang bị trói chặt vào thành giường - và tôi có thể cảm nhận được sự bồn chồn lo lắng của anh ta.
“Nash đã làm gì để mà con phải trói Alec vào thành giường như thế này?” Bố hỏi, nhưng trông không có vẻ gì là muốn biết câu trả lời.
Tôi đi ra chỗ bàn học, vặn nhỏ nhạc xuống. “Bố nghe con nói đã...”
“Bố đang nghe đây.”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi tuôn ra một tràng. “Lão Avari đã nhập vào Alec và giết chết mấy thầy cô ở trường con, nhưng bọn con không biết tại sao lão ta lại nhắm vào các giáo viên mà không phải học sinh. Vì thế mấy tối nay, Alec và con thay phiên nhau ngủ để ngăn không cho chuyện đó xảy ra lần nữa. Nhưng giờ con mệt quá, không còn đủ tỉnh táo...” - Không cần phải cho bố biết về Sabine vội, bởi vì chị ta không liên quan gì tới gã tà ma và các giáo viên bị chết - “... do đó Alec nảy ra ý tưởng trói anh ấy lại, phòng khi con ngủ gật và lão Avari nhập lại vào anh ấy. Như thế, mọi người sẽ đều được an toàn.” Tôi nhún vai đầy đau khổ, sau đó nín thở nhìn bố chờ đợi.
“Bố cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.” - Bố tôi khẽ nhíu mày - “Vậy là lão Avari chính là người đã giết chết những giáo viên đó?” - Bố hỏi, và tôi gật đầu - “Và lão ta sử dụng Alec để làm điều đó?” - Lại thêm một cái gật đầu nữa từ phía tôi - “Và con đã biết chuyện này được hai ngày mà không hề nói gì với bố?”
“Tại con sợ bố sẽ đuổi Alec ra khỏi nhà. Và ngay cả nếu chúng ta có thể làm như vậy với một người bạn - mà con nghĩ là không nên chút nào - nếu bố đuổi anh ta đi, sẽ không có ai ở bên cạnh để đảm bảo rằng Avari không sử dụng anh ta làm vũ khí giết người một lần nữa.” Tôi nói xong cũng cảm thấy tự hào với chính mình, trong tình trạng kiệt sức như thế này mà vẫn suy nghĩ được logic như vậy.
Bố tôi im lặng không nói gì trong vài phút, sau đó quay sang nhìn Alec. “Các giáo viên đó không hề có dấu hiệu bị tổn thương nào trên người.” - Bố nói, quai hàm bạnh lại đầy tức giận. Có vẻ bố đã đoán ra cái điều mà tôi còn chưa kịp nói với bố - “Cậu là loài gì?”
“Cháu có một nửa là Thần Ngủ.” Alec nhìn thẳng vào mắt bố tôi, không một chút do dự - xét cho cùng thì cũng đâu phải là lỗi của anh ta khi sinh ra đã là Thần Ngủ - nhưng đầy áy náy vì đã mang nguy hiểm tới cho bố con tôi.
“Làm ơn hãy nói với ta nửa còn lại của cậu là con người.” Bố tôi nói và cả Alec và tôi cùng gật đầu.
Bố tôi thở dài và rút con dao gấp ở trong túi quần sau ra. “Kaylee, con đã nói đúng một chuyện: Chúng ta không thể cho cậu ta ở một mình. Nếu không muốn tay chúng ta vấy máu nạn nhân tiếp theo.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm để rồi lại bối rối khi thấy bố lẳng lặng bước tới cắt dây trói chân cho Alec.
“Bác Cavanaugh, sẽ không an toàn khi để cháu ngủ tự do đâu.” Alec khăng khăng nói, lúc bố tôi bước tới đầu giường.
“Đó chính là lý do tại sao cậu không được phép ngủ trong phòng con gái tôi.” - Bố tôi cắt phăng sợi dây quanh cổ tay trái của Alec, sau đó nhoài người sang cắt nốt bên còn lại - “Không một lần nào nữa.”
Vài phút sau, ba người chúng tôi đi ra phòng khách với một đoạn dây thừng mới. Alec ngồi xuống cái ghế bành của bố và kê một cái gối ở dưới đầu, sau đó bố tôi trói hai chân anh ta vào cái khung kim loại dưới ghế. Trong khi tôi đắp chăn cho vị khách ở nhờ tội nghiệp, bố kéo hai tay của Alec ra sau lưng ghế và buộc hai cổ tay lại với nhau. Các nút buộc của bố đúng là chắc và khỏe hơn nút của tôi khi nãy.

Ngay cả như vậy nhưng bố tôi vẫn không yên tâm để cho Alec ngủ một mình ngoài phòng khách. Và thế là khi tôi quay trở lại vào giường lúc 1 giờ sáng, bố mang gối và chăn ra ghế sô-pha để canh chừng anh ta và bảo vệ tất cả chúng tôi khỏi mối hiểm họa mới nhất của Cõi âm. Kể cả trong giấc ngủ.
 “Anh ấy đã tống cổ chị ta ra khỏi nhà ý hả?” Emma xúc một thìa kem Phish Food to đùng cho vào miệng, đôi mắt nâu sáng rực lên giữa căn phòng bếp đang tràn ngập ánh sáng. Sau một đêm dài hầu như không ngủ, buổi sáng thứ Bảy của tôi có lẽ sẽ chẳng ra làm sao nếu không có Emma đến cùng hai hộp kem lớn.
Tôi gật đầu, và ngậm nguyên cái thìa kem trong mồm cho nó tự chảy ra. Sô-cô-la có thể không chữa được mọi thứ, nhưng nó còn dễ nuốt hơn rất nhiều so với những loại thuốc mà tôi đã từng uống.
Cánh cửa trước bật mở và Alec đi vào với một tờ báo kẹp trong tay, nước mũi chảy ròng ròng vì lạnh. Anh ta đóng cửa lại sau đó mới nhìn thấy bọn tôi ngồi trong bếp.
Anh ta còn kịp mở miệng thì tôi giơ cái thìa lên và hỏi. “Anh đã đi đâu thế? Hôm nay đâu phải là ngày đi làm của anh.” Lúc tôi tỉnh dậy đã không thấy anh ta, sợi dây thừng và chăn gối cũng chẳng thấy đâu.
Alec đặt tờ báo xuống bệ bếp. “Đi tìm thuê nhà.”
Tôi nhíu mày nghi ngờ. “Tôi tưởng anh không có tiền cơ mà.”
“Giờ thì chưa. Nhưng sắp tới thì có, cũng nhờ công việc mới.” Tôi đoán sau cuộc trò chuyện tối qua, bố tôi đã đề nghị Alec đẩy nhanh kế hoạch độc lập về tài chính và chỗ ở của mình.
Nhưng sau lần đụng độ với lão Avari ở rạp chiếu phim, tôi thấy cứ cảnh giác vẫn hơn. “Trước tiên, chiếc xe đạp đầu tiên của tôi có màu gì?”
“Màu trắng với ruy băng đỏ.” Alec trả lời không một chút do dự.
“Tự dưng sao cậu lại hỏi anh ta câu đó?” Emma vừa hỏi vừa lấy thìa vét hộp kem quèn quẹt.
Tôi đút thêm một miếng kem vào mồm để kéo dài thời gian, trong khi chưa nghĩ ra câu trả lời. Nhưng Alec đã nhanh trí hơn. “À, trò chơi hỏi đáp nhanh cho vui ý mà.” - Nói rồi anh ta nháy mắt với tôi - “Tôi thắng rồi nhé!”
“Ối, mình cũng muốn chơi!” - Emma ngồi thẳng lưng - “Tên của cái áo ngực đầu tiên của mình là gì?”
Tôi suýt nữa thì sặc luôn miếng kem trong miệng. “Cậu đặt tên cho cái áo ngực đầu tiên của mình nữa ý hả?”
Emma cau mày. “Ơ thế cậu không à?” - Khi thấy tôi vẫn lăn ra cười rũ rượi, cô nàng liền quay sang phía Alec - “Anh có muốn thử đoán không?”
Alec giả vờ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói. “Tôi đoán là Helga” - Anh ta vội đế thêm - “Lấy cảm hứng từ nhân vật Helga Geraldine Pataki trong phim hoạt hình Hey Arnold!”
Ngay lập tức Emma chộp lấy cái nắp hộp kem phi thẳng vào người Alec làm anh ta cười phá lên, sau đó đem quăng cái nắp vào thùng rác. “Một hộp kem, hai cô gái, hai cái thìa. Tôi đoán chắc là chuyện liên quan đến Nash đúng không?”
Emma gật đầu và dõi mắt nhìn theo Alec lúc anh ta cởi áo khoác vắt lên bức tường nửa, ngăn giữa bếp và lối ra vào. Cậu ấy không hề giấu giếm sự ngưỡng mộ của mình với Alec, nhưng tôi lại không thể nói với cậu ấy rằng anh ta gấp gần ba lần tuổi bọn tôi.
Alec nhướn một bên lông mày và nhe răng cười. “Liệu pháp chữa bệnh bằng kem này có hơi cũ quá không?”
Tôi lắc đầu. “Chẳng phải tự dưng mà nó được ưa chuộng.”
“Và một trong các lý do là vì bọn này vẫn còn chưa đủ tuổi.” - Emma nói - “Nếu không giờ chúng ta đã đang dùng liệu pháp chữa bệnh bằng cốc-tai dâu tây rồi.”

Alec cười phá lên và mở cái ngăn kéo đựng dao dĩa. “Liệu đây có phải là bữa tiệc kem chỉ-dành-cho-con-gái không, hay một anh chàng biết chia sẻ có thể tham gia cùng được?”
Emma lập tức nhoài người ra phía trước, xa hơn mức cần thiết để đẩy hộp kem về phía Alec. “Cái gì của em cũng là của anh.”
Tôi lấy chân đá cho cô bạn thân một cái ở dưới gầm bàn, trong khi Alec mở tủ lạnh lấy soda. Anh ta thậm chí còn già hơn cả mẹ cậu ấy! Và hiện đang bị dùng làm vũ khí giết người ột con quỷ ở Cõi âm. Nhưng tất nhiên cậu ấy chẳng biết gì về mấy chuyện này.
Lại thêm một lý do để tôi không phải giữ bí mật với Emma. Cứ cái đà chắc tôi cũng phải nói sớm với cậu ấy thôi...
“Gì chứ?” Emma phụng phịu liếm cái thìa trên tay.
“Đó là tất cả những gì cậu được phép chia sẻ với anh ta.” Tôi thì thào nói.
Cô nàng lè lưỡi trêu tôi rồi xúc thêm một thìa kem nữa cho vào miệng.
“Mà cô đến nhà Nash làm gì thế?” Alec ngồi xuống cái ghế phía bên cạnh tôi. Tôi nghĩ Emma đã làm cho anh ta sợ. Ơn Chúa!
“Làm lành.”
Emma nhe răng cười. “Còn làm gì nữa?”
“Chuyện đó giờ cũng chẳng quan trọng nữa.”
“Tại sao?” - Cái thìa xúc kem của Alec nhỏ xíu, nếu đem so với của tôi và Emma. Rõ ràng anh ta chẳng hiểu gì về cách ăn kem cả - “Nếu là cô ta hôn cậu ta thì có vấn đề gì đâu?”
Tôi cau mày. “Anh ấy cũng hôn chị ta lại mà. Tôi đã chứng kiến tận mắt. Anh ấy không hề đẩy chị ta ra. Anh ấy đứng yên cho chị ta cởi áo ra và hôn mình.”
Alec liếm sạch cái thìa rồi bỏ xuống bàn, sau đó bật nắp lon soda. “OK. Có thể cho tôi đưa ra một chút ý kiến theo cách của con trai không?”
Tôi cảnh giác hỏi lại. “Nó có khiến tôi muốn đánh anh không?”
Anh ta nhún vai. “Có thể. Nhưng đó là sự thật. Việc hôn đáp lại chỉ là theo bản năng thôi. Trừ phi miệng cô gái đó hôi như nước cống, chứ bản năng đầu tiên của một đứa con trai là hôn đáp lại. Đấy là phản ứng rất bình thường của con người. Điều quan trọng là nụ hôn đáp lại đó kéo dài trong bao lâu. Thế... nó đã kéo dài trong bao lâu?”
“Anh đang nói nghiêm túc đấy à?” - Tôi bắt đầu sôi máu - “Anh nghĩ việc anh ấy hôn đáp lại chị ta là bình thường sao?” Tôi không phải là kiểu người cổ hủ hay quá phong kiến, nhưng không thể lấy cái lý do không-thể-kiểm-soát-bản-thân ra để biện hộ cho hành động đó được.
“Không phải.” - Alec giơ một tay lên đề phòng - “Nhưng tôi nghĩ cô cũng không thể lên án hay chỉ trích cậu ta, nếu cậu ta là người bị hôn, chứ không phải là người chủ động trong nụ hôn đó.”
Tôi đảo tròn hai mắt. “Đúng, anh ấy không phải là người hôn trước.”
Alec gật đầu, hài lòng với tiến triển của câu chuyện. “Thế cô ta có biết cô ở đó không?”
“Biết chứ, xe chị ta đậu ngay đằng sau xe tôi mà.”
“Và anh ấy đã đuổi cô ta ra khỏi nhà đúng không?” Emma hỏi đế thêm. “Và anh ấy bảo chị ta đừng có quay lại.”
Alec quay sang nhìn Emma và cô nàng hấp háy mắt hỏi. “Anh có nghe thấy điều em đang nghe thấy không?”
“Có.” - Alec gật đầu - “Cậu ta nói như vậy là vì cô, chứ đâu phải vì bản thân. Cô ta đã giăng bẫy cả hai người và làm mọi cách để khiến cô nghĩ rằng cậu ta cũng muốn chuyện đó. Và cô...”
Tôi nhíu mày hỏi. “Anh nghĩ tôi đã phản ứng hơi quá?”

Alec lại nhún vai và xúc thêm một thìa kem nữa. “Tôi không có mặt ở đó. Nhưng có vẻ như cô nợ cậu ta một cơ hội để giải thích.”
Tôi ngập ngừng. “Cũng có thể.” Nhưng tôi không dám chắc trong tôi còn bao nhiêu cơ hội dành cho anh Nash nữa.
Tôi đang ngồi ở bàn với cái máy tính xách tay mở trước mặt. Cả tối nay tôi đã ngồi lục tung trên mạng xem ở đâu có bán hộp xịt diệt mara với giá rẻ một chút. Rồi đột nhiên tôi cảm thấy rờn rợn ở sau gáy. Tôi không quay đầu lại. Tôi thậm chí còn không ngẩng mặt lên, bởi vì tôi biết làm vậy cũng chẳng ích gì. Trong vài giây dài tưởng như vài chục phút cả hai chúng tôi đều giả vờ như tôi không biết lão ta đang ở đây. Rằng đám tóc sau gáy tôi đang không hề dựng ngược lên.
Cuối cùng lão đã gọi tên tôi và tôi không thể tiếp tục lờ lão ta đi. Tôi từ từ gập máy tính lại và quay ghế ra đằng sau, đối diện với điều không thể.
“Ông không thể có mặt ở đây.” Nhưng như thế không có nghĩa là nó không xảy ra.
“Ngạc nhiên chưa!” Lão Avari nói, giọng đầy phấn khích. Bằng cách nào đó, lão ta đã đi qua được thế giới loài người trong thân xác của chính mình.
Gã tà ma trông khác hẳn với những gì tôi còn nhớ về lão, nhưng tôi cũng không vì thế mà ngạc nhiên. Các tà ma có thể biến hình thành bất cứ ai mà chúng muốn, với một ngoại lệ: Chúng không thể tạo ra bản sao chính xác của một thực thể đang sống hoặc đã chết. Sẽ luôn luôn có một đặc điểm gì đó khác - và phát hiện ra sự khác biệt đó chính là mấu chốt của vấn đề.
Ít nhất thì đấy là cái quy tắc mà tôi từng được nghe. Nhưng nếu giờ lão ta đã có thể đi sang thế giới bên này thì liệu các quy tắc đó có còn chính xác không?
Lão Avari bây giờ thấp hơn và ít tóc hơn so với hồi tôi gặp. Nhưng lão ta vẫn không hề thay đổi giọng nói và đôi mắt vẫn đen thẫm và trống rỗng như ngày xưa.
“Đi ra!” Đó là tất cả những gì bộ não tôi có thể điều khiển miệng tôi lúc này, trong khi các bộ phận khác trong người tôi đang chiến đấu chống lại những đợt sóng của nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng phát ra từ gã tà ma, giống như bức xạ phát ra từ điểm zê-rô.
“Chỉ tới khi ta có được thứ ta muốn.”
Tôi không hỏi, bởi vì tôi biết lão ta muốn gì: TÔI. Nhưng tôi không biết tại sao, và lão ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giải thích. Các tà ma có thể thương lượng và mặc cả - tôi đã được tận mắt chứng kiến chuyện đó - nhưng chúng sẽ không bao giờ cho không một cái gì cả, mà tôi thì không có ý định trả giá.
“Thế ông định làm thế nào?”
Gã tà ma tiến lên phía trước một bước và tôi vẫn đứng yên, nhưng tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Tôi muốn lùi lại nhưng không còn chỗ nào để lùi, lưng tôi đã đang chạm vào thành bàn mất rồi. “Ta sẽ tóm lấy cô, và mặc cho cô có gào thét và vùng vẫy thế nào đi nữa, ta sẽ vẫn lôi cô sang Cõi âm, nơi ta sẽ chăm sóc cô rất cẩn thận, cho tới khi có món đồ chơi mới thay thế.”
“Và ông định giữ tôi lại đó bằng cách nào?” Thề là tôi đã phải thán phục chính bản thân mình vì sự bình tĩnh này. Tôi đang cố kéo dài thời gian - để làm gì? Đợi người giải cứu? Suy nghĩ ra một sáng kiến tuyệt vời? - nhưng đồng thời cũng là để moi thêm thông tin từ lão ta.
“À, sau vài giờ ở với ta, cô sẽ không còn sức để qua lại bên này đâu. Cô sẽ không được ngủ và được ăn cho tới khi ta bẻ gãy được tinh thần cô và cơ thể cô, và sau đó... Nói chung là chuyện xảy ra sau đó sẽ không còn quan trọng nữa. Bởi cô sẽ chẳng còn cảm thấy sự khác biệt.”
“Ông sẽ không thể bẻ gãy được tôi đâu.” Đột nhiên tôi cảm thấy bình tĩnh đến kỳ lạ. Cảm giác đó giống như một sự chấp nhận. Tôi không thể đấu lại được lão ta, và tôi sẽ không gào thét kêu cứu hay cố tỏ ra làm người hùng. Và điều đó cũng có nghĩa là lão ta đã thắng, trước cả khi trận đấu bắt đầu. Vậy thì việc gì phải cố gắng chiến đấu làm gì ệt?
Và rồi lão ta đến trước mặt tôi, các ngón tay lão mọc đầy vuốt. Lão ta nắm lấy tay tôi và các móng vuốt của lão cắm sâu vào cổ tay tôi, và đột nhiên ý chí chiến đấu lại bùng lên trong tôi. Tôi đã nhớ ra tại sao mình cần phải chiến đấu.
Sự đau đớn, cái khoảnh khắc lão ta chạm vào tôi. Tôi gập đôi người lại, cố gắng hít thở qua nỗi đau đớn quằn quại giống như có một dòng diện đang chạy khắp người tôi. Lão Avari là tia chớp còn tôi là cái cột thu lôi, và tôi đang phải hứng chịu những cú đánh dường như không có hồi kết.
Sự đau đớn ở khắp mọi nơi. Tôi ngửi thấy mùi da thịt của mình bốc cháy, nghe thấy những tiếng nổ lép bép của nang tóc. Nhìn trong gương trông tôi vẫn chẳng khác gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được nó, như thể cuộc đời là ngọn lửa còn tôi là khí đốt, mãi mãi bùng cháy nhưng không bao giờ có thể thiêu rụi. Chỉ bằng một cái chạm nhẹ mà lão ta đã khiến cho từng tế bào trong cơ thể tôi như muốn bốc cháy. Và sự tra tấn này sẽ không bao giờ dừng lại, nếu tôi đi theo lão.
Mà lão ta còn chưa hề động tới tinh thần của tôi đấy.
Không! Tôi hét ầm lên cái từ mầu nhiệm. Hồi còn học mẫu giáo, chúng tôi đã được dạy là: Nếu có chuyện gì xấu xảy ra, hãy hét ầm lên “Không!” và bố mẹ sẽ chạy tới ngay. Nếu bị người lạ chạm vào người, hãy hét ầm lên “Không!” và cảnh sát sẽ tới bắt người đó đi. Chỉ cần hét lên một tiếng KHông! là sẽ luôn có người ở đó bảo vệ cho chúng tôi.
Nhưng đó là một lời nói dối. Không hề có ai tới. “Không!” là một lời nói dối và sự an toàn cũng là một lời nói dối. Sự thật duy nhất chỉ có nỗi đau đớn và sự vĩnh viễn. Và nỗi đau đớn ở khắp mọi nơi còn sự vĩnh viễn mới chỉ bắt đầu.
Lão ta kéo giật lấy tay tôi và tôi cảm thấy đau đớn gấp đôi. Nhưng đó là điều vô lý bởi làm sao chúng ta có thể nhân đôi cái được gọi là vĩnh viễn? Tôi ngã khuỵu xuống đất bởi tôi không còn thể đứng vững được nữa. Tôi cũng không thể suy nghĩ được gì nữa. Tôi chỉ có thể cảm nhận, quằn quại và la hét, và hiểu rằng chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc. Rằng những ảo tưởng của tôi về sự chống đối chỉ giống như những hơi thở vào bức tường gạch. Tôi chẳng thể làm gì được nữa. Đầu hàng sẽ không chấm dứt được cơn đau. Cầu xin sẽ không chấm dứt được cơn đau. Và cuối cùng, ngay đến cả cái chết cũng sẽ không chấm dứt được cơn đau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận