Sau khi Hạ Thạch và Hoàng Y Kỳ trở lại phòng khách, Hạ Thạch nói với cô: "Cô gọi cho ba của cô, hỏi thử ông ta đang ở đâu, nhưng đừng có nói là chúng tôi tới rồi."
Vẻ mặt Hoàng Y Kỳ bất an: "Cảnh quan, có phải ba tôi phạm tội gì không?"
Hạ Thạch không muốn gây thêm rắc rối, gạt cô nói: "Không phải, cô yên tâm."
"Ừm."
Hoàng Y Kỳ vừa đáp lại, vừa lấy điện thoại ra, gọi cho số điện thoại của Hoàng Ngạo, nhưng không ai nghe máy.
"Không ai nghe."
"Có lẽ là còn đang ở nhà tổ, ưm, chúng ta trực tiếp qua đó tìm ông ta đi. Nhà tổ của các người là chỗ nào của thôn Bách Thọ?"
"Số 35 đường Bình An."
Hai người lại trò chuyện vài câu, Lạc Tỉnh liền đi ra.
"Không sao chứ?"
"Bụng có chút không khỏe, bây giờ ổn hơn rồi."
"Đi thôi, đến thôn Bách Thọ một chuyến." Hạ Thạch dừng một chút, xoay đầu nói với Hoàng Y Kỳ, "Hoàng tiểu thư, nếu như ba cô trở về, cô hãy gọi cho tôi, ưm, cô ghi lại số điện thoại của tôi đi."
"Được."
Lúc Hoàng Y Kỳ dùng điện thoại nhập số điện thoại của Hạ Thạch, Lạc Tỉnh bỗng nhiên hỏi cô: "Mẹ cô tên là gì?"
Hoàng Y Kỳ ngẩn ra một chút: "Ninh Tuyết Mai. Sao vậy?"
"Không có gì."
"Vậy chúng tôi đi đây." Giọng điệu của Hạ Thạch có chút gấp gáp, anh nóng lòng muốn biết Lạc Tỉnh ở trong phòng ngủ của Hoàng Ngạo đã phát hiện ra được manh mối gì.
Hai người vừa đi ra khỏi nhà, Hạ Thạch liền thấp giọng hỏi: "Thế nào?"
"Phát hiện hai thứ. Thứ nhất, lúc sáng nay ở nhà tang lễ, tôi nhìn thấy điện thoại của Hoàng Ngạo dùng là XiaoMi4, đúng lúc tôi cũng là dùng kiểu điện thoại này, cho nên biết nó có iCloud. Vì vậy vừa rồi tôi mở laptop cá nhân của Hoàng Ngạo, quả nhiên ở trong dấu trang của trình duyệt web tìm được địa chỉ trang web của iCloud XiaoMi, hơn nữa trang web đó còn ghi nhớ tài khoản và mật khẩu. Tôi dùng chức năng thiết bị tìm kiếm, biết được vị trí bây giờ của Hoàng Ngạo --- Khách sạn Long Đằng đường Phủ Cầm."
Hạ Thạch thật sự là càng ngày càng khâm phục cô gái vừa mới gặp này.
"Ông ta giết Mã Quan Vinh, sợ cảnh sát tìm đến nhà bắt người, cho nên không dám về nhà, đến khách sạn để trốn tránh. Nhưng bây giờ chúng ta không có chứng cứ ông ta giết người, chỉ có thể tạm thời phái người theo dõi ông ta."
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại. Điện thoại rất nhanh liền nghe được.
"Đại Hùng, cậu ở đâu thế? Uống rượu? Uống được bao nhiêu rồi? Đừng uống nữa! Có nhiệm vụ! Bây giờ cậu lập tức mang theo hai người đến khách sạn Long Đằng đường Phủ Cầm, theo dõi cha của Hoàng Y Lài Hoàng Ngạo. Đúng vậy, ông ta ở trong khách sạn, cụ thể số phòng thì không biết, cậu đi hỏi quầy lễ tân đi. Ưm, bây giờ tôi qua đó."
"Đại Hùng" này, tên thật là Diệp Thu Hùng, là một trợ thủ khác của Hạ Thạch. Lực chấp hành của anh cực mạnh, nhiệm vụ mà Hạ Thạch đề xuất, mỗi lần anh đều có thể hoàn thành xuất sắc.
Sau khi Hạ Thạch cúp điện thoại, Lạc Tỉnh hỏi: "Anh đi khách sạn Long Đằng làm gì? Không phải là đi nhà tổ của Hoàng Ngạo sao?"
Hạ Thạch lắc đầu: "Nếu như đã biết Hoàng Ngạo ở ngay khách sạn Long Đằng, vậy thì không cần thiết phải đi nhà tổ nữa."
"Có cần thiết." Lạc Tỉnh nhàn nhạt nói.
"Tại sao?" Hạ Thạch không hiểu.
Lạc Tỉnh nhìn Hạ Thạch một cái, nói từng chữ một: "Bởi vì, nơi đó có chứng cứ ông ta giết người."
Hạ Thạch khẽ kinh hoàng: "Chứng cứ giết chết Hoàng Y Lài và Mã Quan Vinh? Sao lại có ở đó chứ?"
"Không phải." Lạc Tỉnh hít một hơi, lạnh lùng nói, "Là chứng cứ ông ta giết chết vợ của mình."
"A?" Hạ Thạch ngạc nhiên, "Vợ ông ta? Không phải mất tích hơn 20 năm rồi sao? Chết rồi? Là do ông ta giết?"
"Có khả năng cực lớn."
"Sao cô lại biết?"
Khóe miệng Lạc Tỉnh nhếch lên: "Phát hiện khác của tôi, chính là động cơ giết người của ông ta."
Sau khi hai người lên xe, Hạ Thạch vừa lái xe tiến về thôn Bách Thọ, vừa nghe Lạc Tỉnh kể về phát hiện thứ hai của cô.
"Trong cái ngăn tủ bị khóa trong phòng của Hoàng Ngạo, có một phong bì giấy kraft, trong phong bì có ba phần báo cáo giám định nhóm máu và một phần giấy báo cáo giám định quan hệ cha con..."
"Ồ?" Hạ Thạch nghe tới đây thì đã cảm thấy sự việc không hề đơn giản.
"Ba phần báo cáo giám định nhóm máu phân biệt là Hoàng Ngạo, Hoàng Y Lài, còn có một người tên Ninh Tuyết Mai, ưm, vừa rồi anh cũng nghe thấy Hoàng Y Kỳ nói rồi đấy, Ninh Tuyết Mai chính là vợ của Hoàng Ngạo."
"Kết quả giám định là: Hoàng Ngạo là nhóm máu O, Ninh Tuyết Mai cũng là nhóm máu O, mà Hoàng Y Lài lại là nhóm máu A..."
"Người nhóm máu O với người nhóm máu O, không khả năng sinh ra đứa con nhóm máu A!" Hạ Thạch nhịn không được cắt ngang lời của Lạc Tỉnh.
"Phải. Ngoài ra, còn có phần giấy báo cáo giám định quan hệ cha con..."
Lạc Tỉnh vừa nói vừa mở album của điện thoại, phóng to cột kết luận kiểm tra của giấy báo cáo giám định quan hệ cha con mà vừa rồi cô chụp được: "Anh xem."
Hạ Thạch nhìn màn hình điện thoại một cái: Căn cứ theo kết quả phân tích dấu hiệu di truyền DNA, chứng minh Hoàng Ngạo không phải là cha ruột của Hoàng Y Lài.
Anh không khỏi hít một hơi khí lạnh: "Hoàng Y Lài vậy mà không phải là con gái ruột của Hoàng Ngạo... Chẳng trách ông ta có thể nhẫn tâm giết chết Hoàng Y Lài... Đợi đã!"
"Làm gì vậy?"
"Giám định quan hệ cha con không phải là có thể kiểm tra ra Hoàng Ngạo và Hoàng Y Lài có phải là quan hệ huyết thống hay không sao? Tại sao ông ta còn phải làm thêm chuyện thừa, đi làm giám định nhóm máu?"
"Giám định nhóm máu không phải là của Hoàng Ngạo làm, mà là Ninh Tuyết Mai làm. Thời gian của báo cáo giám định nhóm máu là tháng 8 năm 1983, lúc đó Hoàng Y Lài vừa mới ra đời không lâu. Ninh Tuyết Mai từng ngoại tình, cùng với người đàn ông khác phát sinh qua quan hệ, sau khi cô ta mang thai, bản thân cũng không biết đứa con là của chồng Hoàng Ngạo, hay là của người đàn ông khác, cho nên sau khi Hoàng Y Lài ra đời, cô ta liền lén lút thu thập mẫu máu của Hoàng Ngạo và Hoàng Y Lài, đi làm giám định nhóm máu."
Hạ Thạch gật đầu: "Lúc đó còn chưa có kỹ thuật giám định DNA quan hệ cha con, cho nên chỉ có thể làm giám định nhóm máu."
Lạc Tỉnh tiếp tục suy đoán: "Sau khi có kết quả giám định, Ninh Tuyết Mai biết Hoàng Y Lài không phải là con gái của Hoàng Ngạo. Đương nhiên, cô ta không dám đem chuyện này nói cho Hoàng Ngạo biết, chỉ có thể tự mình giấu ở trong bụng. Nhưng cô ta cũng thật là ngu ngốc, không hề đem ba phần báo cáo giám định nhóm máu tiêu hủy, mà là tìm một nơi tự mình cho là an toàn rồi giấu đi."
Hạ Thạch đuổi kịp mạch suy tư của Lạc Tỉnh: "Sau đó ba phần báo cáo này bị Hoàng Ngạo phát hiện?"
"Đúng vậy. Thời gian của giấy báo cáo giám định quan hệ cha con là năm 1998, cùng một năm với việc Ninh Tuyết Mai mất tích. Năm đó, Hoàng Ngạo ngẫu nhiên phát hiện ra ba phần báo cáo giám định nhóm máu mà Ninh Tuyết Mai giấu đi, biết được Hoàng Y Lài không phải là con gái của mình. Ông ta vô cùng kinh hoàng, nhưng trong lòng cũng tồn tại một hy vọng, vì vậy lại đi làm giám định quan hệ cha con một lần nữa, xác định Hoàng Y Lài và mình rốt cuộc có phải là quan hệ cha con hay không. Ưm, lúc đó thành phố N cũng không có thiết bị giám định quan hệ cha con, phần báo cáo này là xuất phát từ một trung tâm tư pháp giám định ngoài tỉnh."
Hạ Thạch "ừm" một tiếng: "Kết quả giám định là, Hoàng Y Lài quả nhiên không phải là con gái của ông ta, việc Ninh Tuyết Mai ngoại tình là sự thật. Vì vậy Hoàng Ngạo dưới cơn tức giận, liền giết chết Ninh Tuyết Mai!"
"Thực ra, chỉ bằng bốn phần báo cáo này, cũng không thể nào hoàn toàn kết luận chân tướng của sự việc là như thế, nhưng mà, trong phong bì đó còn có chứng cứ phụ."
"Là gì?"
"Một chiếc nhẫn."
"Ồ?"
"Đó là nhẫn kết hôn của Ninh Tuyết Mai."
"Sao cô lại biết được?"
"Trong hai bức ảnh trên bàn trong phòng của Hoàng Ngạo, Ninh Tuyết Mai đều đeo cùng một chiếc nhẫn, chính là chiếc nhẫn mà tôi tìm được trong phong bì. Ninh Tuyết Mai mất tích, hoặc là bị giết hại rồi, tại sao chiếc nhẫn này lại xuất hiện trong phong bì trong ngăn tủ của Hoàng Ngạo chứ? Khả năng thứ nhất, Ninh Tuyết Mai là ở trong nhà bị giết hại, lúc đó cô ta không hề đeo chiếc nhẫn; Khả năng thứ hai, hung thủ giết chết Ninh Tuyết Mai chính là Hoàng Ngạo, sau khi ông ta giết người thì lấy nhẫn ra, cho nên chiếc nhẫn ở trong tay ông ta. Bất luận là loại khả năng nào, đều có thể chứng minh Ninh Tuyết Mai mất tích có liên quan đến Hoàng Ngạo."
Hạ Thạch không thể không thừa nhận, cô gái không gì đặc biệt trước mắt này, bất luận là năng lực quan sát hay là năng lực phân tích, cũng đều xuất sắc hơn hình cảnh là mình rất nhiều.
"Năm đó, Hoàng Ngạo bởi vì vợ ngoại tình mà giết chết cô ta, bây giờ, ông ta lại vì Hoàng Y Lài không phải là con gái của mình mà giết hại cô ấy? Đây chính là động cơ Hoàng Ngạo giết chết Hoàng Y Lài?"
Lạc Tỉnh lắc đầu: "Ông ta ở năm 1998 thì đã phát hiện Hoàng Y Lài không phải là con gái của mình, tại sao phải 17 năm sau mới động thủ chứ?"
"Có thể gần đây xảy ra chuyện gì đó, kích thích sát ý trong lòng của Hoàng Ngạo."
Đối với suy đoán của Hạ Thạch, Lạc Tỉnh không tỏ ý kiến, cô chỉ nói là: "Đúng rồi, ngoài ra, cha ruột của Hoàng Y Lài là ai, đại khái tôi cũng biết rồi."
"Cái gì?" Hạ Thạch không thể nào trấn định được nữa, "Rốt cuộc cô là người gì vậy? Thiên nhãn thông sao?"
*thiên nhãn thông: chuyện gì cũng biết.
Lạc Tỉnh không hề để ý đến sự trêu đùa của Hạ Thạch, lạnh nhạt nói: "Sáng nay lúc ở nhà tang lễ tôi từng tìm hiểu tình huống với một hàng xóm của Tang Hạo và Hoàng Y Lài. Bà ấy nói, Tang Hạo và Hoàng Y Lài lúc yêu đương, cha của Tang Hạo phản đối mãnh liệt, thậm chí còn nói lời tàn nhẫn, nói nếu như Tang Hạo muốn cưới Hoàng Y Lài, thì ông ta sẽ cắt đứt quan hệ cha con với Tang Hạo. Sau đó cha mẹ của Tang Hạo gặp nạn trên không, Tang Hạo mới có thể kết hôn với Hoàng Y Lài."
"Cha của Tang Hạo tại sao phải phản đối hai người họ chứ?"
"Đúng thế, cha của Tang Hạo và Hoàng Ngạo là bạn tốt, tại sao ông ta phải phản đối con trai của mình cùng với con gái của Hoàng Ngạo quen nhau chứ?" Lạc Tỉnh dừng một chút, nhìn Hạ Thạch đang gấp gáp chờ đợi mình nói ra đáp án một cái, "Bởi vì, ông ta cho rằng, Tang Hạo và Hoàng Y Lài có lý do không thể kết hôn."
Trong nháy mắt Hạ Thạch bừng tỉnh hiểu ra: "Quan hệ huyết thống! Bọn họ là anh em!"
"Ừm, cha của Tang Hạo, chính là cha ruột của Hoàng Y Lài. Đối tượng Ninh Tuyết Mai ngoại tình, chính là cha của Tang Hạo."
Hạ Thạch sắp xếp lại mạch suy nghĩ, phân tích nói: "Năm đó sau khi Ninh Tuyết Mai lén lút làm giám định nhóm máu, nói kết quả cho cha của Tang Hạo biết, vì vậy cha của Tang Hạo sớm đã biết Hoàng Y Lài là con gái ruột của mình, là em gái cùng cha khác mẹ của Tang Hạo. Cho nên, sau khi ông ta biết con trai của mình định kết hôn với con gái của mình, thì sao lại có thể không phản đối chứ?"
Đến đây, quan hệ giữa ba người, Hoàng Ngạo và người vợ Ninh Tuyết Mai, cùng với người bạn tốt là cha của Tang Hạo, cuối cùng cũng rõ ràng rồi.
Nếu như không có Lạc Tỉnh đồng hành, đại khái Hạ Thạch cũng sẽ không phát hiện ra những bí mật này.
Nghĩ tới đây, anh không khỏi nhẹ nhàng thở một hơi, nhìn người phụ nữ có dáng mạo bình thường, nhưng lại tràn đầy trí tuệ, lúc này đang ngồi ở ghế phụ.
"Cô tên là gì?"
"Lạc Tỉnh."
"Hả?" Hạ Thạch ngẩn ra một chút, cười ra tiếng, "Haha, thật thú vị."
Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu rõ tại sao lúc Lạc Tỉnh nhìn thấy thẻ cảnh sát của mình lại nói "Thú vị" rồi.
Lạc Tỉnh, Hạ Thạch. Bỏ đá xuống giếng.
*tên của hai người là: luo jing, xia shi; cùng với bỏ đá xuống xiếng: luo jing xia shi; là có phiên âm như nhau, nên khi đọc liền sẽ ra ý nghĩa bỏ đá xuống giếng.
*bỏ đá xuống giếng cũng có nhiều nghĩa khác như giậu đổ bìm leo; thừa cơ hãm hại,...
"Tôi cũng có một câu hỏi muốn hỏi anh." Lạc Tỉnh nói.
"Nói đi."
"Trời nóng bức vậy, tại sao anh lại phải đeo mũ trùm đầu thế? Tôi nhìn thấy cũng cảm thấy nóng." Lạc Tỉnh dừng một chút, nhàn nhạt hỏi: "Anh là đầu hói?"
Hạ Thạch cười mắng: "Cô mới là đầu hói! Cả nhà cô đều là đầu hói!"
Nhà? Mình còn có nhà sao? Lạc Tỉnh nghĩ thầm, nếu như cha mẹ còn sống, cho dù đều là đầu hói, vậy thì cũng không sao cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...