Nữ Tế Nan Đương

Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý suốt thời gian qua, nhưng khi tới bệnh viện, nhìn mẹ nằm trên giương bệnh qua lớp cửa cách ly, lòng Tiêu Thế lại hoảng lên. Nếu không phải bị Tô Mạch Ngôn nắm chặt lấy, y đã không thể bình tĩnh được thêm nữa, y muốn lao ngay vào phòng, ngồi bên cạnh mẹ.

Chú Trần ở bên cạnh nói chuyện với bác sỹ, lần này cấp cứu cho mẹ Tiêu là bác sỹ chuyên gia nổi tiếng của N thành, nhưng cũng lắc đầu thở dài: “Cho dù lần này không có việc gì, nhưng mà cũng chỉ được thời gian này thôi, ông phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

“Tôi biết.” – Tay Chú Trần run rẩy, định lấy thuốc lá hút để bình tĩnh trở lại, có chút vô thố – “Tôi… biết.”

Tiếng nói run rẩy không như vẻ ngoài cố giữ bình tĩnh của ông.

Bác sỹ đồng tình nhìn ông, nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: “Trong bệnh viện không thể hút thuốc.”

“Vâng… Tôi biết mà.” – Chú Trần vuốt túi áo, đờ đẫn gật đầu – “Những năm gần đây, cố gắng níu kéo như vậy….Cô ấy chịu biết bao nhiêu đau khổ, nhiều lúc tưởng đã chết rồi…. nhưng vẫn cố gắng cứu chữa….”

“………….”

Bác sỹ vỗ vỗ vai ông: “Nên dành nhiều thời gian ở bên cạnh bà ấy.”

ICU không cho phép người nhà vào, nên mọi người chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi. Một nữ y tá đến hỏi chuyện viện phí, chú Trần vừa đứng lên, đã bị Tiêu Thế cản lại: “Để cháu đi.”

“Tôi có mang tiền.” – Chú Trần lấy chi phiếu trong túi ra, nhíu mày – “Của cậu để dành tiết kiệm đi.”

“Chú Trần.” – Tiêu Thế giữ chặt tay ông, cúi đầu nói – “Tiền có thể từ từ kiếm, mẹ cháu nhất định cũng nghĩ thế.”

Chú Trần giật mình.

Tiêu Thế miễn cướng nhếch khóe miệng lên, nhẹ nhàng nói với Tô Mạch Ngôn một câu, rồi đi cùng nữ y tá.

Tô Mạch Ngôn ngồi bên cạnh vẫn im lặng.

Trong chuyện trấn an người khác, hắn không giỏi, trừ bỏ việc cố gắng ở bên cạnh để Tiêu Thế có được cảm giác an ủi, hắn không biết làm gì khác.

“Lại thêm phiền toái cho ông rồi.” – Chú Trần thở dài, miễn cưỡng cười cười với Tô Mạch Ngôn – “Lần nào cũng bắt ông thông gia phải đi cùng.”

Tô Mạch Ngôn thản nhiên: “Ông cũng đừng khách khí, tôi cũng rất quan tâm sức khỏe của bà ấy.”

Chú Trần nhìn tới nhìn lui, thấy không có người, cuối cùng cũng không nhịn được lấy thuốc lá ra hút, ngón tay run rẩy mãi mới châm được lửa, nhanh chóng hít một ngụm, một bên trầm mặc nói với Tô Na: “Đừng đứng nữa, ngồi nghỉ chút đi.”


Lúc đến nơi Tô Na khóc sưng cả mắt, nhưng do tình hình hỗn loạn, chú Trần cũng không để ý, cứ nghĩ là do cô lo lắng cho tình hình của mẹ Tiêu nên mới khóc, không khỏi nhíu mày: “Khóc gì thế, mẹ cháu sẽ khỏe mà.”

Tô Na nhìn mẹ Tiêu qua lớp cửa kính, lấy tay lau khô nước mắt, tiếng nói nghẹn ngào: “Vâng, mẹ sẽ không có chuyện gì, cháu biết mà.”

Tiêu Thế trả tiền viện phí xong, đứng ngẩn người nhìn tấm thẻ tín dụng trong tay.

Nếu không phải Tô Mạch Ngôn thận trọng, y căn bản cũng không nhớ đến chuyện này, chỉ biết xúc động chạy tới bệnh viện.

Nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy có Tô Mạch Ngôn ở bên cạnh thật sự là một điều tốt.

Đến phòng bệnh, mặt đối mặt với Tô Na, hai người đều giật mình, có chút xấu hổ.

“Làm sao vậy?” – Tiêu Thế thở dài, tiến đến hỏi.

Tô Na chớp chớp mắt do dự: “Ừm… Đi mua chút thức ăn, chú Trần còn chưa ăn cơm chiều.”

Tiêu Thế nghe vậy, gật đầu: “Để anh đi là được.”

“Không cần.” – Tô Na vội giữ tay Tiêu Thế, sau đó vội vàng buông ra như bị điện giật, gượng gạo cười – “Em cũng muốn nhìn lại bản thân một chút….”

Nói đến chuyện này, Tiêu Thế cũng không có cách gì cản cô, chỉ bất đắc dĩ gật đầu.

Tô Na đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại, nhẹ giọng: “Em không nói cho cha em biết.”

Tiêu Thế giật mình nhìn cô, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “….Cảm ơn.”

Tô Na cắn cắn môi dưới, phức tạp nhìn y một cái, xoay người rời đi.

Lúc trở về, chú Trần đang câu được câu không nói chuyện với Tô Mạch Ngôn.

Hai người vốn dĩ ít nói, khi nói chuyện cũng tuân theo nề nếp, nhưng có vẻ rất hợp nhau. Tô Mạch Ngôn tuy không hay nói chuyện phiếm, nhưng là người biết lắng nghe, giống như kiểu có nói chuyện gì hắn cũng có thể tỏ vẻ lý giải, còn hơn nói ra miệng rất nhiều.

Mấy năm quen biết cũng chưa hiểu rõ về mẹ Tiêu, qua lời kể của chú Trần, cuộc đời của mẹ Tiêu như hiện lên trước mắt.


Tiêu Thế thấy biểu tình của chú Trần hơi trầm lại, cũng nhẹ nhàng thở phào, biểu tình lúc trước của ông, làm y có cảm giác ông không thể chống đỡ thêm được nữa.

Tâm tình đau buồn cũng không thể nói ai nhiều ai ít, nhưng nhìn chú Trần như già thêm mấy tuổi.

“A Thế.” – Tô Mạch Ngôn nhìn thấy Tiêu Thế – “Về rồi à?”

Nghe được giọng nói của hắn, trong nháy mắt, y có cảm giác lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút, cười khổ trả lời: “Ừ.”

Chú Trần thấy y quay lại, lập tức im lặng, tựa hồ không muốn để y nghe thấy những gì ông vừa nói. Tiêu Thế cũng không để ý, cười nói với ông: “Đêm nay chú về nghỉ đi, ở đây để cháu là được.”

Chú Trần nhìn Tô Mạch Ngôn, thản nhiên nói: “Mai cậu còn phải đi làm, để tôi ở đây, Chủ nhật lại thay phiên nhau.”

Tiêu Thế nghĩ nghĩ, không phản đối. Vừa lúc Tô Na mang đồ ăn tối về, liền bồi chú Trần ăn tối, sau đó kéo lê thân thể mệt mỏi trở về.

Vào trong xe, Tô Mạch Ngôn không đồng ý để Tiêu Thế cầm lái, đẩy y sang ghế phó.

Tiêu Thế cũng biết hôm nay tâm tình mình bất ổn, đành nghe lời hắn.

Ngồi vào chỗ, nghe thấy tiêng loạt xoạt của túi ni lông bị chạm vào, Tiêu Thế ngẩn ra, lúc này mới phát hiện canh bao mình mua cho Tô Mạch Ngôn cũng bị vứt trên xe, đã nguội lạnh rồi.

Tô Mạch Ngôn vừa lái xe vừa liếc túi trắng trong tay y: “Chưa ăn cơm chiều?”

“Mua cho anh.” – Tiêu Thế thở dài – “Đáng tiếc là nguội lạnh rồi.”

“…. Hâm nóng lại là được.”

Tiêu Thế cười nói: “Về nhà tôi làm cái khác cho anh, cái này không thể ăn nữa.”

Tô Na ngồi phía sau, đột nhiên ho hai tiếng.

Tiêu Thế cảm thấy đau đầu.

Tô Mạch Ngôn kỳ quái nhìn kính chiếu hậu: “Bị cảm à?”


Tô Na cũng không nhìn hắn, quay đầu đi, gượng gạo: “….Vâng ạ.”

Về đến nhà, Tô Na đi thẳng về phòng, chỉ nói là mệt mỏi nên muốn ngủ. Tiêu Thế cũng không biết nói gì hơn, cười trừ, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.

Có một số việc, cứ để thuận theo tự nhiên, nếu thật sự không thể thuận theo, chung quy cũng không thể cưỡng cầu.

Không bằng để cho cô chậm rãi suy nghĩ, chậm rãi quen dần đi.

Y quay đầu, nhìn Tô Mạch Ngôn đang ngơ ngác, vẫn cảm thấy hắn như thế rất đáng yêu, liền hôn lên môi hắn: “Chưa ăn tối đúng không? Chờ tôi một chút.”

Sau đó bước vào phòng bếp.

Lão nam nhân đáng thương, cho dù đã kết giao được một thời gian, chuyện thân mật hơn cũng đã làm, nhưng mỗi khi bị hôn bất ngờ như vậy, đều xấu hổ từ đầu đến chân.

Đầu óc lúc này hoàn toàn bị đình trệ, trước mắt là khuôn mặt thanh niên với nụ cười ôn nhu, mãi hắn mới thoát ra khỏi suy nghĩ về người kia, thì lại quên mất bản thân đang định nói gì.

Sao lại quên mất chứ?

Mắt mờ, lại còn hay quên, lẽ nào vài năm nữa hắn cũng giống mấy ông già trên tivi, đi mua nước tương cũng lạc đường?

Bên tai truyền đến âm thanh ì èo, Tô Mạch Ngôn nhìn xung quanh, dừng lại ở bàn trà phòng khách.

Bé hamster ủ rũ dựa vào lồng sắt, bộ dạng thảm thương.

“A….”

Lúc này Tô Mạch Ngôn mới nhớ ra, cả ngày nay đều quên cho bé ăn, cứ thế này có ngày bé hamster bị chết đói mất -_-|||

Hắn vội vàng xách lồng vào phòng bếp, lấy một chút đồ khô trong tủ ra đút cho bé.

Hamster là động vật mẫn cảm, chủ nhân cả ngày đi vắng, về nhà thì buồn bực vuốt ve nó, trong lồng sắt rụng một đống lông, nay lại tâm trạng thế kia, không khéo nó sẽ bị hói đầu mất.

Tiêu Thế nấu xong cháo bê đến, nhìn bé hamster không khỏi bật cười: “Kiểu lông rất đẹp.”

“Nó mất hứng.” – Tô Mạch Ngôn liếc y một cái, vừa đút bé hamster ăn vừa để Tiêu Thế đút cháo cho mình, đột nhiên nhớ tới câu chuyện tán gẫu với chú Trần hôm nay, không khỏi nhếch miệng – “….Nguyện vọng….”

Tiêu Thế múc một thìa cháo cho vào miệng: “Sao?”

Ánh mắt nghiêm túc của Tô Mạch Ngôn ẩn giấu một chút buồn cười: “Trước đây, cậu có nguyện vọng gì không?”


Tiêu Thế nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Không có….”

“…..”

Hai người tiếp tục ta một miếng ngươi một miếng ăn tiếp bát cháo.

“Mạch Ngôn….”

“Ừ?”

Tiêu Thế nhìn chằm chằm vào mặt hắn, hoài nghi nói: “Có chuyện gì buồn cười, nói ra nghe một chút?”

Tô Mạch Ngôn mặt không thay đổi nhìn y: “Không có?”

“Thật sự?”

“Ừ.”

“Được rồi.”

Tiêu Thế giả bộ bất đắc dĩ đứng lên, đem bát không bỏ vào bồn rửa, lại mang cho Tô Mạch Ngôn một cốc rượu tự ủ cho Tô Mạch Ngôn.

Sống từng ấy năm, đến giờ Tô Mạch Ngôn mới biết, nhịn cười kỳ thực rất khó chịu.

Tiếng xả nước rửa bát.

Tiêu Thế đưa lưng về phía hắn, đột nhiên chậm rãi nói: “Nói đến ước mơ trước đây….Thật sự là ta có một cái.”

Khóe môi Tô Mạch Ngôn co rúm, vội vàng trấn định nói: “….Cái gì?”

“…. Trước đây, mỗi lần đánh ta, cha ta đều nắm tóc ta….” – Tiêu Thế có chút hoài niệm nói – “Khi đó ta thực sự đặc biệt hi vọng, ta bị hói.”

“Khụ!”

Tô Mạch Ngôn phun ngụm rượu vừa vào đến miệng ra bàn, ho sù sụ, cả người đổ xuống bàn, bả vai run rẩy kịch liệt.

“…………..”

Tiêu Thế im lặng một hồi, chậm rãi xoay người, khuôn mặt anh tuấn tràn vẻ thẹn quá hóa giận: “Tôi biết là anh đã nghe rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui