Nữ Tế Nan Đương

Cho dù là xe trâu, chạy từ Đông sang Tây thành phố cũng không theo kịp nữa là đuổi theo xe taxi?

Tiêu Thế đương nhiên không cho rằng những lời hắn nói là thật.

Y chỉ dặn dò Tô Na hai câu, liền tự mở cửa ngồi lên ghế phó lái.

Cũng may Tô Mạch Ngôn không phải là muốn y đưa Tô Na đi thật. Nhìn y lên xe, hắn chỉ thản nhiên liếc một cái, liền khởi động xe, lao đi.

Từ đầu tới cuối không nói một câu nào.

Trước nay chưa từng có áp suất thấp lởn vởn xung quanh hai người, thật sự là có chút quỷ dị.

Nhưng vấn đề là, làm sao lại chọc hắn mất hứng?

Bản thân y luôn rất ôn nhu vuốt lông thỏ, ngay cả lỗ tai cũng nhẹ nhàng.

“Mạch Ngôn, có muốn uống cà phê sữa không?” – Tiêu Thế đứng ở văn phòng gõ cửa, không đợi đối phương nói gì, đã tự động bưng cà phê vào, tiện tay khóa cửa lại. Sau đó đặt một ly cà phê đậm đà vị sữa với tỉ lệ 9 sữa: 1 cà phê lên bàn làm việc của hắn – “Vừa mới pha xong, có thêm chút đá đó.”

Có phòng bếp để dùng chính là một loại hạnh phúc, không có việc gì thì có thể lợi dụng chức quyền, làm thêm vài món điểm tâm, khiến cho mấy đồng sự cùng ban hâm mộ muốn chết.

Đáng tiếc là có người có phúc mà không biết hưởng.

Trưởng phòng đại nhân không thèm nhìn y, nghiêm túc nói: “Không khát.”

Lạnh quá đi, thanh âm này chắc phải làm đông nước mất.

Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Thế cứng ngắc một chút, trong lòng nhịn không được hơi tức giận.

Đây đã là lần thứ sáu Tô Mạch Ngôn từ chối phục vụ nhiệt tình chu đáo của y.

Tiêu trung khuyển buồn bực thở dài, bắt đầu áp dụng kế hoạch B, ôn nhu tiến công, không bài trừ cả phương pháp dùng thân thể bức cung!

Y đi đến bên người hắn, khẽ nhíu mày hỏi: “Tâm tình không tốt?”

Tô Mạch Ngôn không ngẩng lên nhìn y: “Cách xa tôi một chút.”

Rầm.

Trái tim thủy tinh mong manh của trung khuyển vỡ nát, 502 cũng bó tay.

Ủ rũ ra khỏi văn phòng, mấy vị nữ đồng nghiệp nhanh chân chạy đến hóng chuyện.

Tiêu Thế tính tình hiền lành, hòa đồng với mọi người rất nhanh, quan hệ cũng rất tốt.

“Thế nào thế nào? Ma vương đại nhân hôm nay tâm tình ra sao?” – Tiểu Trần khẩn trương hỏi, từ khi có Tiêu Thế, y trở thành công cụ thăm dò tâm tình của trưởng phòng đại nhân – “Được tám phần không?”

Tiêu Thế trầm mặc nhìn cô một cái, lắc đầu.

“…. Năm phần?” – Mọi người xung quanh run rẩy.

Tiêu Thế thở dài thườn thượt, nhìn cửa sổ văn phòng của Tô Mạch Ngôn bị che kín, trầm trọng lắc đầu.


“…………”

Mấy người hoảng sợ nhìn nhau, lắp bắp: “Vậy, vậy có nổi ba phần không?”

Tiêu Thế nhu nhu trán, giận dữ nói: “Nén bi thương… mọi người….”

Tâm tình Đại Ma Vương xấu đến cấp lũy thừa, có thể đến 5 sao rồi!

Nháy mắt, toàn bộ Ban 1 phòng kế hoạch được đặt trong tình trạng cảnh báo cao nhất, tất cả mọi người lập tức tiến về bàn làm việc của mình, vùi đầu vào công việc.

“Tiểu Trần….” – Tiêu Thế vô lực nói – “Chờ chút.”

“Anh Tiêu, sao ạ?” – Tiểu Trần quay sang cười gượng, ánh mắt không ngừng liếc về phía cửa văn phòng Đại Ma Vương.

Qua kinh nghiệm đã được tích lũy, tâm tình của Đại Ma Vương xấu cấp độ ba sao, toàn bộ văn phòng sẽ chịu cảnh áp suất thấp một ngày; bốn sao, sẽ có vài đồ vật ra đi; năm sao, tất có đồng chí bỏ mạng -_-|||

Thật ra Tiêu Thế không chú ý điều này lắm.

Trong mắt y, con thỏ có xù lông thì vẫn là con thỏ thập phần dịu ngoan, cho dù nó có cắn tay mình thì vẫn vuốt ve nó như thường.

Mọi người đều nói yêu nhau mù quáng, Tiêu Thế đương nhiên là mù thật rồi.

Y lại u buồn thở dài, nghiêm túc hỏi Tiểu Trần đang nơm nớp lo sợ: “Theo cô…. Nếu người yêu cô vô duyên vô cớ tức giận, thì nên dỗ dành thế nào?”

“……A?” – Tiểu Trần nghĩ nghĩ, lập tức hào hứng lên – “Nếu em tức giận, nhất định sẽ hi vọng bạn trai em vắt hết óc để làm cho em vui, ví dụ như là đưa em đi đốt pháo hoa….”

Tiêu Thế nhíu mày: “Trong thành phố cấm đốt pháo, mà cũng không phải tết.”

Tiểu Trần dừng một chút: “Hay là tặng hoa….”

Tiêu Thế chậc lưỡi: “Người ta bị dị ứng với phấn hoa….”

Tiểu Trần nhìn y một cái, tiếp tục cho ý kiến: “Vậy thì tặng quà, một thứ gì đó mà cô ấy thích….”

Tiêu Thế lại buồn rầu thở dài: “……. Người ta còn giàu hơn tôi.”

“……………”

Tiểu Trần cảm giác mình nghe được tin tức động trời, thật không ngờ, Tiêu đại soái ca lại có người yêu giàu có!

Tiêu Thế không để ý đến ánh mắt của Tiểu Trần, vẫn chìm đắm trong phiền não của bản thân, nghĩ nghĩ, lại nghiêm túc hỏi: “Vậy nếu là bạn trai cô tức giận, cô sẽ làm gì để dỗ anh ta?”

“………….”

Tiểu Trần giật mình, lập tức bĩu môi: “Anh ấy á, gần đây muốn nuôi chó, nhưng em không đồng ý, thế là anh ấy dỗi, như trẻ con vậy…. Không có cách nào, hôm nay em định mua con chó mà anh ý thích về, cho anh ấy bất ngờ.”

Mua chó?

Tiêu Thế nhíu mày, Tô Mạch Ngôn hình như cũng không thích chó lắm…. Bình thường nhìn thấy chó ở trong khu, cũng không để ý nhiều.


Bất quá nghiêm túc mà nói, quả thật cũng không thấy hắn đặc biệt thích cái gì.

Đương nhiên, ngoại trừ mình ra.

Nhưng hiện tại lòng tự tin vào bản thân của y đang bị sự lãnh đạm của hắn phá hủy….

Tiêu Thế đau đầu gõ gõ trán, hỏi Tiểu Trần: “Em mua sủng vật ở đâu thế? Anh đi cùng với?”

“Ai?” – Tiểu Trần nghiêng đầu, cười nói – “Anh Tiêu cũng định mua chó sao? Chúng ta có thể mua một đực một cái, sau này có thể cho chúng sinh chó con.”

Tiêu Thế cười lắc đầu: “Anh không mua chó.”

“Vậy mua gì?”

“Anh mua thỏ.”

“………..”

Tiêu Thế không để ý tới ánh mắt囧囧của Tiểu Trần, trong đầu lúc này chỉ nghĩ được một câu.

Tặng lão thỏ một con thỏ con…..

Tặng lão thỏ một con thỏ con…..

Tặng lão thỏ một con thỏ con…..

Sau khi tan tầm, Tiêu Thế phá lệ không ngồi cùng xe với Tô Mạch Ngôn, mà chỉ cười tạm biệt rồi nhanh chóng chạy theo em gái Tiểu Trần.

Tô Mạch Ngôn mặt không đổi sắc đứng nhìn hai người đi xa rần, cũng không hề lên tiếng.

Tiểu Trần bị Tiêu Thế kích động lôi đi, khóc không ra nước mắt: “Anh Tiêu, em bị đông đá….”

Tiêu Thế cười tủm tỉm: “Em thấy loại thỏ nào thì đẹp?”

Thỏ không phải con nào cũng thế sao?

Tiểu Trần nghĩ nghĩm không yên lòng nói: “Nếu tặng cho bạn gái… Thì lấy màu trắng đi? Để làm sủng vật thì thỏ tai rủ là tốt nhất, đạo kỳ cũng được, chẳng qua có chút quý….”

Ngoài hai từ “Bạn gái” ra thì Tiêu Thế chả nghe rõ được từ nào phía sau cả.

Nếu phụ nữ thích thỏ trắng, vậy đàn ông… Có phải là thích thỏ đen không?

Đúng! Mua thỏ đen!

Tiêu Thế nghĩ rằng, lần này tuyệt đối không thể để Tô Mạch Ngôn có chỗ nào không vui.

Vào cửa hàng vật nuôi, tầng tầng lớp lớp các loại lồng, cùng với tiếng kêu của mèo chó chim lẫn lộn. Vì Tiểu Trần đã đến đây rồi, nên lôi kéo Tiêu Thế đến gian hàng bán chó.


Tiêu Thế ở sau lưng cô nhìn trái nhìn phải, thuận miệng hỏi: “Ở đây có bán thỏ không?”

Tiểu Trần gật đầu liên tục: “Có có. Tất cả các loại đều có, chó, mèo, chim chóc, cả thỏ nữa.”

“Thế à….” – Tiêu Thế gật gù, rồi lại hỏi – “Thế có thỏ đen không?”

“………..”

Tiểu Trần khó hiểu: “Thỏ, thỏ đen?”

Tiêu Thế mỉm cười vuốt cằm: “Đúng vậy, màu đen.”

Vừa may lúc đó ông chủ cửa hàng đi tới, Tiểu Trần vội phất tay: “Anh tự mình hỏi đi, em cũng không biết có hay không đâu.”

Nói xong liền bế chú chó mà bạn trai cô thích lên, nựng nựng nó: “Tiểu Bạch à ~~~ Chị đón em về nhà đây ~~~”

Ông chủ tủm tỉm cười nhìn vị khách anh tuấn cao lớn trước mặt, nhiệt tình hỏi: “Quý khách muốn loại vật nuôi thế nào?”

Tiêu Thế không chút suy nghĩ: “Muốn thỏ.”

“Có.” – Ông chủ cười dẫn y qua một bên – “Ở đây….”

“………”

Tiêu Thế nhìn một đám bông nhỏ nhỏ giống tuyết, nhíu nhíu mày: “Không có màu đen sao?”

“……..A” – Ông chủ ngẩn người – “Không, không có.”

Cửa hàng chỉ bán một số vật nuôi phổ thông, mà thỏ đen vốn ít người thích, nên đương nhiên không có.

Tiêu Thế nhíu mày, lại nghiêm túc hỏi: “Như vậy, cửa hàng mình có cung cấp dịch vụ nhuộm lông định kỳ không?”

“…………”

Nhìn gương mặt nghiêm túc của thanh niên, ông chủ hoàn toàn hóa đá.

Lúc Tiêu Thế đến chỗ mẹ Tiêu, thì đã qua bữa tối.

Tô Na đã gọi điện hỏi y xem có cần để phần không khiến y không khỏi buồn bực, sao không phải là Tô Mạch Ngôn gọi chứ…. Nhưng lại vội vàng từ bỏ ý nghĩ đó.

Để cảm ơn Tiểu Trần, mời cô đi ăn một bữa là chuyện đương nhiên.

Y đứng ở cửa, cúi đầu nhìn cục bông trắng ngọ nguậy trong lòng, có chút cảm giác không yên.

Thật sự là không mua được con thỏ màu đen, đành phải mua một con màu trắng vậy, cũng không biết Tô Mạch Ngôn có ghét bỏ nó vì món quà này quá nữ tính hay không.

Nhưng mà ngay cả một nam nhân như y cũng rất thích, chắc hắn cũng sẽ thích?

Nghĩ vậy, Tiểu Bạch trong lòng lại dùng răng cắn mất một cái cúc áo của y.

Con thỏ này cái gì cũng được, mỗi tội là thích cắn người.

Tiêu Thế để mặt con thỏ sát mặt mình, nhìn nó đạp đạp cái chân, không khỏi nở nụ cười: “Nếu không phải mắt không đủ hồng, lỗ tai không đủ dài, thật là giống Mạch Ngôn.”

Mấy người trong nhà đều đã ăn tối, Tiêu Thế vừa vào cửa việc đầu tiên là giấu con thỏ vào ngực, sau đó vào phòng nhìn mẹ Tiêu.

Mấy ngày gần đây khí sắc mẹ Tiêu có vẻ tốt hơn, tuy vẫn không thể nói chuyện, nhưng mà ngón tay cũng có thể cử động, chữ viết tuy có xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng vẫn có thể đọc được.

Nhìn thấy con trai, mẹ Tiêu lập tức cầm lấy tờ giấy bên gối, viết: “Ăn?”


Tiêu Thế mỉm cười cầm lấy tờ giấy, cũng nghiêm túc viết: “Con ăn rồi.”

Khóe miệng mẹ Tiêu co rúm, trong mắt mang theo chút ý cười.

Hai mẹ con ngồi trò chuyện, nhìn vào thấy vô cùng ấm áp.

Tô Na đứng ở cửa nhìn một hồi, liền đi ra.

Chú Trần vừa ăn cơm xong, đang ngồi cùng vị thông gia mặt không đổi sắc, thấy Tô Na rón ra rón rén, lại không cẩn thận va vào bàn, không khỏi nhíu mày: “Chú ý an toàn.”

Sao sắp làm mẹ rồi còn có thể vụng về hậu đậu như vậy được chứ?

Tô Na a một tiếng, vội vàng gật đầu: “Con xin lỗi, con xin lỗi….”

Buổi tối trở về, chú Trần nhìn Tô Na mặc một chiếc áo phông cộc tay, nhíu mày nói: “Con mặc ít quá, đang mang thai không thể để bị cảm lạnh.

Tô Na đi theo cha mình ra đến cửa, nghe vậy cả người cứng nhắc, gật đầu: “Vâng, con biết mà, cảm ơn chú Trần.”

Tiêu Thế đi sau, không nhìn thấy trong mắt chú Trần là một tia nghi hoặc. Ngược lại Tô Mạch Ngôn quay đầu vừa lúc nhìn thấy, đột nhiên vươn tay, đem áo khoác của mình phủ lên người con gái: “Lần sau nhớ mang áo khoác.”

“Vâng ạ.”

Tô Na lại gật đầu. Cô không quen nói dối, loại thời điểm thế này ngoại trừ gật đầu, cô cũng không có cách nào khác.

Vừa lên xe, đại khái là do không cẩn thận chạm đến, con thỏ phát ra âm thanh.

Tô Na thính tai, ngồi ghế sau cũng nghe thấy, hưng phấn nói: “Cái gì? Là cái gì thế?”

Tiêu Thế thở dài, cái này vốn định mang vào phòng ngủ, để cho mình Tô Mạch Ngôn xem thôi.

Nhưng mà lúc này có muốn giấu cũng không được.

Y nhẹ nhàng lôi con thỏ trong lòng ra: “Khụ, đây….”

“Thật đáng yêu!”

Tô Na ngồi ghế sau vươn người lên, vì kích động mà cụng đầu vào trần xe, nghe “Cốp” một cái rõ to.

Tiêu Thế còn chưa kịp nói gì, con thỏ đã bị Tô Na ôm vào ngực: “Oa, oa, oa. Em thích thỏ nhất…. Trước kia muốn nuôi mà anh không cho….”

“Anh…”

Ánh mắt đạm mạc của Tô Mạch Ngôn đảo qua, Tiêu Thế vội vàng muốn giải thích, lại bị một câu tiếp theo của Tô Na đánh bại.

“Bé hamster thật đáng yêu!”

“…….”

“………”

Tiêu Thế quay người lại, đối mặt với Tô Na, nghiến từng chữ hỏi: “Em nói… Nó là cái gì?”

Tô Na cười tủm tỉm, vô tội nháy mắt: “Hamster.”

Tìm kiếm hình ảnh thì cho ra hamster, nhưng dùng GG dịch thì ra My Neigh Totoro, mà trong Totoro cũng có nhân vật giống thỏ. Ai có ý kiến gì thì giúp mình nhé. Đây là ảnh của hai em nó

(龙猫)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui