Tô Mạch Ngôn tiêu sái dẫn theo An Duệ đi công tác, cũng không ngắn, nửa tháng liền.
Từ ngày Tô Mạch Ngôn đi công tác, trong lòng Tiêu Thế có gì đó bứt rứt không yên, nấu cơm cũng không chuyên chú, mấy lần suýt bị bỏng.
Nhàn rỗi đến không có việc gì làm nên đến nhà hàng của Hãn Kiện hỗ trợ, càng giúp càng hỏng.
Lấy thịt trâu Riga ra, đổ nước tương và kem, những đường trắng làm thành hình đầu lâu, trên gáy còn hiện mấy chữ bi phẫn rõ to: Đây là An Duệ.
Nhiêu đó đủ để thấy tâm lý của người này hiện tại có bao nhiêu huyết tinh.
Hãn Kiện tao mi đạp mắt lui ở phòng bếp, nhịn không được nói: “Hanny, có tậm sự thì nói ra đi. Bạn hữu lòng dạ rất rộng rãi, chứa tám hay mười người cũng không thành vấn đề…. Đến đây, đến đây đi, chúng ta cùng trao đổi bí mật ~~~”
Tiêu Thế khinh bỉ: “Đã bao nhiêu tuổi rồi còn trao đổi bí mật, mày không thấy tự ghê tởm à?”
“Không mang thai, ghê tởm cái giề?” – Hãn Kiện vỗ mông đứng lên, cười hì hì đến bên cạnh y, bám dính lấy – “Nếu là anh thì, em xin nguyện ý……”
Thần sắc Tiêu Thế thay đổi.
Hãn Kiện chỉ biết là Tô Na mang thai, lại không biết chuyện sau đó, lại càng không thể biết đứa bé mà Tiêu Thế tâm tâm niệm niệm chờ, đã không còn tồn tại.
Nhưng làm sao y có thể mở miệng ra bây giờ?
Tiêu Thế chua xót cười, giận dữ nói: “Mày có chuyện gì không vui thì nói ra đi, tao đang nghe đây, không cần quanh co lòng vòng.”
Hãn Kiện liếc mắt, thấy thiếu niên nào đó bên kia không có động tĩnh gì, không được tự nhiên hừ một tiếng: “Tao đang cưa một MM (em gái), vậy mà em ấy lại chạy theo một thằng không đẹp trai bằng một phần mười tao, làm sao trái tim bé bỏng của tao có thể chịu đựng được chứ?”
Tiêu Thế bật cười: “Tao tưởng mày quen với mấy chuyện như thế rồi.”
Hãn Kiện bi thống nói: “Tao nghĩ em gái này bị tăng nhãn áp, không ngờ còn bệnh nặng hơn, bị đục thủy tinh thể rồi!”
Tiêu Thế vỗ vỗ vai gã: “Người chỉ nhìn bên ngoài sao có thể đánh giá được chứ?”
Hãn Kiện há mồm, khóe mắt liếc nhìn ngón tay thiếu niên dừng lại, con ngươi thẳng tắp nhìn về phía mình, vội trốn ra sau Tiêu Thế, gào to: “Hanny, anh là người tốt nhất trên đời…….”
“Chết đi!” – Tiêu Thế đập một nắm bột mì lên mặt gã.
Hãn Kiện ngoan ngoãn lùi dần về phía sau, giả chết
Đầu lưỡi ghê tởm liếm một vòng quanh môi, lại còn nói thêm: “Hanny, hương vị thật không tồi nha~~~”
Tiêu Thế làm bộ cầm lấy cái chậu gần nhất đập lên mặt gã.
Hãn Kiện hắc hắc cười tiến đến, mặt đầy bột mì cọ cọ lên người Tiêu Thế: “Hanny, em đã từ cõi chết trở về đây ~~~”
Tiêu Thế dứt áo, đá người bay ra xa, cười mắng: “Chết xa một chút!”
Vừa ra khỏi cửa phòng bếp, thiếu niên lặng lẽ bước theo sau, kéo gã lên lầu.
“Cậu làm cái trò gì thế?!” – Hãn Kiện nổi giận gào lên – “Cánh tay của lão tử đáng giá ngàn vàng, vô cùng quý giá, cậu động vào hỏng thì sao…..”
Một tay liều mạng túm lấy lan can cầu thang, thái độ thà chết chứ không chịu buông tay.
Thiếu niên nhíu mày, do dự một lát, bỗng cúi người, một tay xốc người kia lên.
Như vác một bao gạo.
……..
Khách hàng trong nhà hàng im lặng chăm chú theo dõi một màn kinh thiên động địa này.
“Cậu là đồ thối ta! Đồ âm hiểm!!!” – Hãn Kiện bị giữ trên không, thắt lưng bị người ta giữ chặt, đầu cùng hai chân vẫy vùng, quả thực như bị chia làm hai nửa, miệng cũng vẫn không chịu buông tha – “Đồ cướp bạn gái của người khác! Nha nha cái gì! Chẳng qua là do đại gia đây bận rộn, nếu không cây tăm của cậu làm sao có thể được duyệt chứ!”
Tất cả khách khứa nhìn nhau gật gù, coi bộ hiểu rõ.
Thiếu niên dừng bước, ánh mắt đầy sát khí quét qua một lượt.
……….
Tất cả mọi người bình tĩnh tiếp tục ăn cơm.
“Tôi chỉ nói ba chuyện.” – Thiếu niên chậm rãi thu hồi ánh mắt, vừa vác người lên lầu vừa chậm rãi nói – “Đầu tiên, tôi không cưa cô gái của anh, cho đến giờ chị Trinh cũng chưa từng thừa nhận chị ấy là bạn gái của anh.”
Hãn Kiện hừ một tiếng: “Đó là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“……. Tiếp theo,” – Thiếu niên không nói gì lắc lắc đầu – “Tôi với cô ta chỉ là ONE NIGHT STAND mà thôi, qua một đêm sẽ không còn gì cả…. Anh có hiểu ONE NIGHT STAND nghĩa là sao không?”
Hãn Kiện rũ đầu vẻ mặt mờ mịt, bên trái viết chữ “Không”, bên phải viết chữ “Có”, trên trán là hai chữ thật to – “Thất học”.
Thiếu niên nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Chính là 419, tình một đêm, sáng thì bai bai.”
“…….. Súc sinh.” – Hãn Kiện hèn mọn nhìn cậu.
Tuy rằng có thể nói mình cũng lăng nhăng, nhưng ít nhất cũng không hề lạm giao, về phương diện đó vẫn thực nghiêm cẩn.
Lại nhìn tiểu súc sinh trước mặt….. Nghe nói cậu ta còn chưa đủ mười tám tuổi đi?
Gã bắt đầu lo lắng cho tương lai của đất nước.
Gã vẫn còn đang suy nghĩ, thiếu niên đã đặt hắn xuống cửa phòng, một tay thuận đường từ eo trượt xuống, nhéo một cái trên đùi.
“Cuối cùng.” – Thiếu niên cười lạnh nói – “Chỗ đó của tôi có phải là cây tăm hay không, anh lập tức sẽ được biết.”
Nói xong, đưa người vào phòng.
Rầm.
Cửa phòng lạnh băng ngăn cách những ánh mắt bát quái hừng hực của toàn thể quần chúng.
Nhà hàng lại khôi phục ồn ào thường ngày, một đám người túm lại cùng nhau đoán già đoán non, khí thế ngất trời.
Sau khi liệt kê ra tất cả các hạng mục, thiếu niên có thành công hay không đã không còn nằm trong phạm vi cần phải thảo luận, vấn đề chủ yếu tập trung ở vài điểm sau đây:
Ông chủ là 0 hay 1?
Hai người đã làm bao nhiêu lần?
Mỗi lần dùng bao nhiêu loại tư thế?
Lần đầu tiên làm trong bao lâu?
Có dùng dụng cụ không?
…………..
Cùng lúc đó, trên lầu đột nhiên vang lên tiếng gào thét thảm thiết của ông chủ: “ĐM! Đau muốn chết!”
Mọi người im lặng ba giây, tất cả tiền cược đều đặt về phía ông chủ vạn năm vẫn là 0 kia.
Tiêu Thế vẫn còn trong phòng bếp, không màng thế sự, hoàn toàn không biết bạn bè đang bị bắt nạt, mấy nhân viên trong nhà hàng rất muốn thông báo cho y.
Không phải các nàng không tốt, thực sự là người này rất chính trực, một khi lên phá hủy chuyện tốt của người ta, các nàng lấy đâu ra náo nhiệt để xem đây?
Tiêu Thế vẫn đang chìm đắm trong buồn bực về chuyến công tác lần này của Tô Mạch Ngôn, lo lắng phát điên, củ cải trong tay đã khắc thành một cái đầu lâu chính hiệu.
Cái đầu lâu này không răng, không mũi, hốc mắt bị đâm chọc, chỉ còn thiếu mỗi chữ “Đây là An Duệ” mà thôi.
Chỉnh sửa hồi lâu, vẫn cảm thấy không ổn, lại rót thêm sốt cà chua lên, làm như thất khiếu chảy máu, sau đó đặt nồi lên bếp, quẳng vào.
Ta chọc chết tên sắc lang không biết xấu hổ! Dám đụng đến nhạc phụ nhà ta!!!
Cho mi vạn tiễn xuyên tâm!
Vạn tên xuyên mắt!
Vạn tên cắm JJ!
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thế vặn vẹo, ánh lửa bập bùng cùng với đầu lâu củ cải làm cho người ta dựng tóc gáy.
Tại S thành, An Duệ đang ở trong phòng hội nghị chờ tới lượt mình phát biểu chợt hắt hơi một cái rất mạnh.
Nhạc phụ đại nhân nhíu mày, đưa cho tờ giấy ăn: “Cảm lạnh?”
An Duệ mỉm cười gật đầu: “Có lẽ là do trong phòng lạnh quá, không sao đâu.”
Tô Mạch Ngôn gật đầu, mặt không thay đổi tiếp tục nghe các đại biểu công ty khác trao đổi kinh nghiệm, ghi chép tỷ mỉ. Chiếc bút mày màu đen di chuyển trên giấy, từng nét chữ cứng cáp hiện lên sinh động, như mây bay nước chảy.
“Nói mới nhớ.” – An Duệ nhìn sườn mặt hắn, ngón tay khẽ phác họa khuôn mặt đối phương trong không khí, hỏi – “Tiêu tiên sinh dạo này thế nào?”
Bàn tay đang viết của Tô Mạch Ngôn dừng lại.
“Cái gì?”
An Duệ cười cười, tiếp tục nghe phát biểu: “Không có gì.”
Gần đây tập đoàn của Tô Mạch Ngôn có dự án mới, thành lập một chuỗi các nhà hàng, với mục tiêu là tạo ra không khí cuộc sống gia đình ấm áp.
Hạng mục này hiện đang được giao cho phòng kế hoạch làm, khiến cho Tô Mạch Ngôn và An Duệ ngập đầu trong công việc.
Hội nghị dài dòng mà phiền chán, thứ đáng để học tập không nhiều, nhưng bài phát biểu của An Duệ không nghi ngờ là phấn khích nhất.
Từng động tác giơ tay, tao nhã mà lạnh nhạt, tràn đầy tự tin.
Tô Mạch Ngôn cúi đầu, cây bút trong tay vẽ vẽ gì đó, không chuyên tâm lắng nghe.
Không biết hiện tại người kia đang làm gì?
Nghe nói là đang nghỉ phép, vậy thì chắc rất buồn chán.
Cuộc sống của nhạc phụ đại nhân ngoài công việc và thầm mến thì cũng cả còn gì cả, cũng không thể hiểu được các hoạt động giải trí của thanh niên bây giờ.
An Duệ bước xuống bục, liếc nhìn trang giấy trong tay hắn, nhíu mày.
“Hội nghị xong rồi, cùng nhau đi tham quan vài chỗ, được không?” – An Duệ giả bộ lơ đãng lấy tờ giấy kia, gấp lại bỏ vào túi áo, cười nói – “S thành vốn nổi tiếng là một thành phố công viên, rất xinh đẹp, chúng ta có thể đi ngắm biển.”
Tô Mạch Ngôn cúi đầu thu thập giấy tờ, thản nhiên gật đầu: “Được.”
Vẫn là tìm hiểu một chút về sở thích của thanh niên bây giờ thì hơn, bằng không bị chê là không thú vị liền xong đời……. An Duệ cũng là thanh niên, chắc hẳn cũng có hiểu biết đôi chút.
An Duệ bước chậm lại phía sau hắn, cúi đầu xem trộm tờ giấy kia.
Khó trách người kia không chấp nhận mình, hóa ra phán đoán của mình hoàn toàn chính xác.
Thật đáng thương.
Hắn cười nhẹ lắc đầu, quẳng tờ giấy vào thùng rác, tự nhiên sải bước, đuổi theo bóng dáng người kia.
Tờ giấy im lặng nằm trong thùng rác bẩn thỉu.
Trên tờ giấy không còn chỗ trống, tất cả đều là hai chữ Tiêu Thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...