Trình Chấn Dạ hai mắt tối sầm lại nhìn Kiều Nhược Tuyết, lúc sau khóe môi mới hơi nhếch lên nhưng không nói thêm gì cả.
Người phụ nữ điên này, hắn thừa nhận, hắn cũng sắp bị làm cho phát điên lên rồi!
Lại cứ phải độc thoại một mình, Kiều Nhược Tuyết cũng không còn đủ kiên nhẫn chơi đùa thêm nữa.
Quả thật dù bị hắn đối xử tàn nhẫn thế nào, cô ta cũng không nỡ tàn nhẫn lại với hắn.
“Thôi vậy, tôi không làm khó cậu.
Hay là tôi gợi ý nhé…”
Dục Sơ nhìn cô rồi mang một tập tài liệu đến trước mặt hắn, không dám đối diện với người đàn ông trước mặt, anh hơi hơi cúi đầu.
Kiều Nhược Tuyết nói tiếp, “Toàn bộ tài sản của nhà họ Hoắc cộng thêm số bất động sản trước khi chết mẹ cậu để lại, chuyển sang hết cho tôi.
Chỉ cần một chữ ký của cậu vào đó thôi, tôi sẽ thả Tạ Nhân Phi ra trước.”
Chưa kịp đợi hắn lên tiếng, Tạ Nhân Phi vừa nghe xong liền la lên, “Không được Trình Chấn Dạ, tuyệt đối đừng ký vào đó.
Cậu từng dùng cả tính mạng để giữ lấy số bất động sản của mẹ cậu cơ mà, không thể giao cho cô ta dễ dàng như vậy được.
Cậu không cần quan tâm tới tôi, được làm bạn với cậu là hạnh phúc cả đời của tôi rồi, hôm nay tôi có chết ở đây cũng không sao.
Cậu đừng vì tôi mà ký vào đó!”
Hắn nhìn sang bộ dạng thảm hại của anh, không những không cảm động lại còn vô tình lên tiếng, “Nói linh tinh gì vậy, bị dọa phát điên rồi à?”
“Cậu… sao lại mắng tôi…”
Hắn sắp không chịu nổi nữa rồi, chắc là cần phải đưa cái tên ồn ào này ra khỏi đây ngay lập tức thôi.
Trình Chấn Dạ lấy bút từ trong tay Dục Sơ, không do dự mà ký tên mình vào đó.
Hắn quyết định nhanh chóng như vậy khiến mọi người đều ngỡ ngàng.
Kiều Nhược Tuyết cũng phản ứng chậm mất vài giây.
Thế là đã xong rồi ư? Cô biết những thứ đó đối với hắn quan trọng thế nào, chúng không chỉ là tài sản mà còn là tình, quyết định dứt khoát như vậy rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?
Dục Sơ đem bản ký lại cho cô ta kiểm tra sơ qua, cuối cùng cũng không thể không giữ lời hứa.
“Được rồi, anh đưa Tạ Nhân Phi rời khỏi đây đi.”
Để Dục Sơ là người đưa Tạ Nhân Phi rời khỏi, cô lại đang nuôi giữ âm mưu gì nữa đây?
Uyển Nhiên lúc này lại bị trói ngồi trên ghế, hai tay lẫn hai chân đều bị trói, miệng cũng bị dán băng keo.
“Vẫn còn Lộ Uyển Nhiên, bây giờ phải làm gì đây nhỉ?”
Kiều Nhược Tuyết đã hạ lệnh trong căn phòng lúc này chỉ còn khoảng chín mười người, cô nhìn hắn bỗng ngây người một lúc rồi mới lên tiếng, “Cậu hạ gục được những người này, tôi sẽ thả cô ta ra.”
Có được không…
Uyển Nhiên hai mắt đã nhòe đi hoàn toàn không còn cách nào phân biệt được nữa.
Những gã đàn ông to con đó và một mình hắn, thật không công bằng!
Kiều Nhược Tuyết đứng đằng xa nhàn hạ mân mê ly rượu vang Pháp loại nặng, có nực cười không khi, cô ta lại chắc rằng hắn sẽ thắng thôi.
Trình Chấn Dạ ho khan vài tiếng, mồ hôi đã đẫm trán, mái tóc rũ xuống gây hơi trở ngại tầm nhìn.
Hắn hít sâu một hơi rồi lại tiếp tục dùng sức lao lên đánh trả.
Từ phía ngoài ngôi biệt thự bắt đầu có tiếng ồn, đâu đó còn có cả tiếng còi xe cảnh sát, có lẽ là người của hắn đã tới rồi.
Và tất nhiên Kiều Nhược Tuyết đã có chuẩn bị trước, cô ta cũng đã bố trí xong xuôi cả, trong thời gian ngắn sẽ khó có ai vào được trong này.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Trình Chấn Dạ đã thắng rồi, và hắn cũng đã hao tốn rất nhiều sức lực.
Xong rồi sao, có thể cứu được cô rồi ư?
Hắn nhìn Kiều Nhược Tuyết ở phía xa không hề có động tĩnh gì, hắn cũng mệt rồi, không đoán, cũng không có thời gian để kéo dài thêm nữa.
Biết được người của mình đã đến, đưa Uyển Nhiên ra khỏi đây và kết thúc mọi chuyện thôi.
Vừa đi được vài bước, trong không gian yên ắng bỗng vang lên tiếng súng.
Viên đạn hướng thẳng về phía Uyển Nhiên, bắn sượt qua vai cô rồi ghim thẳng vào tường.
Cô hai mắt nhắm chặt, cắn răng chịu đau.
“Lộ Uyển Nhiên!”
“Cậu đừng bước tới nữa, nếu không không chỉ đơn giản là phát súng này thôi đâu.”
Kiều Nhược Tuyết lần này lại không giữ lời!
Phải rồi, cô ta đâu phải là người như thế.
“Kiều Nhược Tuyết, cô phải làm tới nước này mới được à?”
“Cũng không hẳn là thế, những gì tôi muốn có đã sắp đạt được rồi, chỉ còn một thứ nữa thôi…”
Cô ta ẩn ý bước tới, “Trên người Lộ Uyển Nhiên đã bị gắn bom rồi, cậu đừng cố chấp làm gì, không có kết quả tốt đâu.
Chỉ cần cậu thỏa hiệp lần này nữa, tôi sẽ để cô ta sống sót rời khỏi đây, bằng không…”
Nói đến đây hẳn là hắn đã hiểu rồi.
“Cô muốn gì?”
“Tôi muốn cậu.
Cậu chỉ có thể là người đàn ông của tôi.”
“Người điên!”
Trình Chấn Dạ không chút nể mặt thẳng thừng ném ra hai chữ, hắn mặc kệ Kiều Nhược Tuyết liền quay đi bước nhanh tới chỗ Uyển Nhiên.
Hẹn bom đi, bây giờ bên ngoài cảnh sát đã bao vây cả rồi, cô ta có muốn rời khỏi ngay lập tức cũng không hề dễ dàng.
Một khi đã khởi động hẹn giờ, nếu không thoát được cô ta cũng sẽ bỏ mạng ngay tại đây thôi.
Hắn nhẹ nhàng gỡ miếng băng keo trên miệng Uyển Nhiên ra rồi bắt đầu cởi trói, trói bằng dây thừng rất chặt cộng thêm việc hắn cũng đang bị thương nhẹ nên phải loay hoay mất một lúc.
“Anh… nhỡ cô ta khởi động hẹn giờ thật thì sao… Anh biết gỡ bom không…”
“Anh không.”
Trước kia hắn chỉ mới học sơ qua thôi, chưa từng thực hành bao giờ.
Cũng lâu rồi nên hắn cũng không chắc.
Nhưng bây giờ làm cách nào để cởi bỏ sợi dây thừng đã là một vấn đề, huống chi còn gỡ bom.
“Em tin anh không?”
Uyển Nhiên hơi không giữ được bình tĩnh hơi thở trở nên có chút gấp gáp, “Em… em tin anh.”
“Vậy là được rồi.”
Kiều Nhược Tuyết nhìn hai người trước mặt, sắc mặt lạnh đi.
Có lẽ là men rượu lúc nãy đã khiến cô ta không còn được tỉnh táo, hoặc là lại đang rất tỉnh táo là đằng khác.
Bàn tay cầm súng chậm rãi đưa lên, hướng về phía hai người họ, không rõ là nhắm vào Trình Chấn Dạ hay là Lộ Uyển Nhiên nữa.
“Tất cả các người đều đáng chết…”
Tiếng súng giòn giã vang lên, bầu không khí căng thẳng ngưng đọng trong giây lát.
Nghe tiếng súng nổ, Trình Chấn Dạ vừa quay lại đã thấy Dục Sơ đang đứng chắn trước mình từ từ gục xuống.
“Dục Sơ!”
Kiều Nhược Tuyết cũng không kịp phản ứng, cô không ngờ Dục Sơ quay lại nhanh như thế, lại dùng tính mạng mình để bảo vệ cho Trình Chấn Dạ, lại một lần nữa bỏ mặc cô…
Dục Sơ ôm bụng máu đang không ngừng chảy vẫn cố hướng mắt về phía Kiều Nhược Tuyết, dùng sức gọi lớn, “Mau chạy đi, đi đi, rời khỏi đây!”
Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa đâu, anh chỉ có thể bảo vệ cô lần cuối cùng này nữa thôi.
Kiều Nhược Tuyết có chút không nỡ nhìn anh trai bị chính mình làm cho bị thương, dưới sự thúc dục vội vã ấy cũng vội quay người rời đi.
Trình Chấn Dạ loay hoay cả hai bên, sợi dây thừng cuối cùng trên người Uyển Nhiên cũng đã được cởi bỏ.
“Dục Sơ, sao rồi?”
“Cậu Trình không cần lo cho tôi… đưa cô Lộ rời khỏi trước đã.”
“Cố chịu một chút, đợi tôi.”
Hắn chuẩn bị tìm cách gỡ bỏ bộ bom dưới chân cô thì bỗng nghe một tiếng bíp, dòng thời gian trên mặt đồng hồ bắt đầu hiển thị, năm phút đếm ngược thời gian bom nổ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...