Uyển Nhiên bị trói ngồi trên ghế không thể cử động gì được, dòng máu trong người lưu thông một cách khó khăn, toàn thân bỗng trở nên tê dại.
Thật ra là muốn dở trò gì đây? Đợi Trình Chấn Dạ đến cứu cô, sau khi hắn đến thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Uyển Nhiên đảo mắt nhìn xung quanh, cảm giác ngột ngạt thật khó tả.
Cô thật sự không muốn liên lụy đến hắn, cô không muốn vì cứu mình mà khiến cho hắn gặp nguy hiểm.
Cổ tay bị trói thắt đến đỏ tấy, dù cho vùng ra bằng cách nào thì cô cũng không thể tự cởi trói ra được.
Nhìn những người đàn ông cao lớn bên ngoài, bỗng cô nảy sinh một ý nghĩ.
“Anh gì đó ơi, tôi đói rồi nhưng tay bị trói thế này không ăn được… có thể cởi trói cho tôi một lát không?”
Người đàn ông nhìn cô một cách ngờ vực, chính cô cũng nghi ngờ chính mình nữa là.
Có lẽ là cô quá ngây thơ, nhưng mà cô thật sự không nghĩ ra được cách nào khác nữa.
Người đàn ông đó có cởi trói cho cô thật không thì lại là một chuyện khác.
“Tôi đã thành ra thế này rồi, có bị cởi trói cũng đâu thể thoát khỏi các anh đâu đúng không? Dù sao tôi cũng chỉ là phụ nữ yếu đuối, trói gà còn không chặt, so với các anh thì càng chẳng làm được gì.”
Hai người đàn ông nói gì đó với nhau, có lẽ đã thỏa hiệp xong rồi quyết định cởi trói cho cô một lúc.
Trước khi đi Kiều Nhược Tuyết đã dặn dò tạm thời không được để Lộ Uyển Nhiên có mệnh hệ gì, lỡ như cô vì đói mà chết chẳng phải cũng sẽ liên lụy tới họ sao.
Nhân lúc người đàn ông cởi trói, cô hơi ngửa người ra sau tạo cơ hội tiếp xúc mùi hương với hắn.
Cũng trùng hợp rằng hương nước hoa cô dùng hôm nay có chút quyến rũ, mà trước kia cũng nhờ vào nó mà biết bao vị thiếu gia anh tài bị cô hớp hồn.
Quên Lộ Uyển Nhiên trước kia làm gì rồi sao, đối phó với đám đàn ông không nhất thiết phải dùng đến sức lực.
Ngay đến cả loại đàn ông thẳng như Trình Chấn Dạ chẳng phải cũng bị hạ gục sao!
Mỹ nhân kế quả nhiên hữu dụng, người đàn ông ngẩn người một lúc, chóp mũi cao khẽ lướt qua mái tóc mềm mại lưu luyến không nỡ dứt đi, nhưng vì trọng trách cao cả cuối cùng cũng phải đứng thẳng dậy.
Trình Chấn Dạ mà biết cô lại chọn cách làm như vậy thì hắn sẽ giết cô mất.
“Tôi muốn đi vệ sinh…”
Phòng vệ sinh ở ngay bên cạnh, người đàn ông cũng đành phải đưa cô đi.
“Anh không định sẽ vào cùng với tôi luôn đó chứ?”
“Tôi…”
“Đại ca à, tôi đang ở trong tay các anh mà, không chạy nổi đâu.
Hơn nữa tôi là phụ nữ đó, các anh bắt người đã là tội bất chính rồi, còn muốn kết thêm tội biến thái nữa sao.
Không quay đầu được nhưng ít nhất cũng nên giữ lại cho mình chút tâm đức để cho sau này chứ.”
Người đàn ông bỗng chốc câm nín trong giây lát, cái miệng nhỏ đó coi vậy mà lợi hại thế.
Diễn giải đạo lý xong rồi Uyển Nhiên xoay người đi thẳng vào trong với tâm thế của người chiến thắng, đóng sầm cửa lại.
Ở nhà hay cãi tay đôi với Trình Chấn Dạ cũng đã nâng trình của cô lên thật rồi.
Chỉ có nhà vệ sinh là không có camera giám sát, cô cần phải kéo dài thời gian được lúc nào hay lúc đó.
Không ngoài dự đoán, trong này còn có cửa sổ!
…
Trình Chấn Dạ vào được bên trong nhưng cũng chưa biết rõ vị trí chính xác của cô là ở đâu, ở đây lại còn nhiều phòng như thế hắn còn phải mất thời gian lần lượt đến kiểm tra từng phòng.
Lúc đó hắn quên bẵng mất, nếu như hỏi Dục Sơ thì anh chắc chắn sẽ nói cho hắn biết mà.
Sao lại yên tĩnh đến kỳ lạ.
Đâu đâu cũng có camera giám sát không lớn thì nhỏ, hắn biết Kiều Nhược Tuyết đang ngồi ở đâu đó trong ngôi biệt thự này và quan sát từng nhất cử nhất động của hắn.
Còn có thể nghe được nữa.
“Đã cất công làm đến mức này rồi còn trốn trong đó làm gì, tôi cũng chẳng phải mới quen cô một hai ngày đầu, Kiều Nhược Tuyết?”
Quả nhiên sau khi hắn vừa nói xong liền có tiếng đáp trả, “Cuối cùng cũng đợi được cậu tới rồi, tôi đã rất nhớ cậu đó Chấn Dạ.
Chỉ là không ngờ cậu nhanh đến thế đã tìm ra được chỗ này, Dục Sơ cũng vẫn mềm lòng như vậy.”
“Lộ Uyển Nhiên đang ở đâu?”
Kiều Nhược Tuyết kéo dài một tiếng vẻ bí ẩn, “Lộ Uyển Nhiên sao… Ừm, lúc nãy tôi vẫn còn thấy cô ta ở đây mà, đi đâu rồi nhỉ, tôi cũng không rõ nữa.”
Trình Chấn Dạ khẽ nhíu mày.
Có ý gì vậy, giọng nói cô ta khá dửng dưng như chẳng hề bận tâm đến điều đó.
Trước kia hắn tự tin có thể hiểu được bản chất của Kiều Nhược Tuyết, nhưng bây giờ hắn cũng không chắc.
“Rốt cuộc cô đang dở trò gì vậy?”
Tiếng giày cao gót từng nhịp chậm chậm vang lên từ phía sau, Kiều Nhược Tuyết cuối cùng cũng lộ diện.
Cô đến sau lưng Trình Chấn Dạ, không chút ngần ngại đặt tay lên vai hắn, vuốt nhẹ đến chiếc cổ áo tinh tế không một nếp nhăn.
“Cậu ở đây rồi, tôi có thể giở trò gì chứ?”
Trình Chấn Dạ giữ lấy cổ tay cô ta, tuyệt tình đẩy ra.
Ánh mắt chán ghét vô cùng.
Kiều Nhược Tuyết không say nhưng lại như đang say, không biết là đã quên mất mục đích của ngày hôm nay là gì rồi hay sao mà cái cách cô nhìn hắn lại trở về như những năm trước, điên cuồng chỉ muốn chiếm lấy hắn về cho riêng mình.
“Có lẽ bây giờ vẫn kịp đó, Chấn Dạ à, hay là chúng ta rời khỏi nơi này, không bận tâm đến điều gì nữa, đến một nơi chỉ có riêng hai ta thôi được không nhỉ?”
Trình Chấn Dạ hơi mất kiên nhẫn, rõ ràng là cô ta đang cố tình kéo dài thời gian.
Rốt cuộc là đã giấu Lộ Uyển Nhiên ở đâu rồi, hắn đã tìm hết tất cả nhưng lại không thấy.
Kiều Nhược Tuyết thấy thế không những không có ý lùi lại mà vẫn cố chấp bước tới, kết quả chiếc cổ thon thả bị bàn tay to lớn của hắn siết chặt lấy, cảnh tượng trông khá quen thuộc, dường như đã từng diễn ra rồi, nếu lần đó không có Dục Sơ thì có lẽ cô đã chết dưới tay hắn ngay từ hôm đó rồi.
“Tôi không có thời gian để đứng nghe cô nói nhảm đâu Kiều Nhược Tuyết, đưa Lộ Uyển Nhiên ra đây.”
“Hôm nay cậu muốn giết tôi… dù tôi có chết ngay bây giờ thì cậu cũng đừng mong gặp lại Lộ Uyển Nhiên!..
Cậu vì người phụ nữ đó mà giết tôi, người của tôi sẽ thay tôi vì cậu mà giết cô ta.
Nếu như cô ta chết đi thì chính vì cậu, là vì cậu nên cô ta phải chết!”
Người phụ nữ ngu muội đến phát điên!
Trình Chấn Dạ đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Kiều Nhược Tuyết, sức dùng ở bàn tay cũng không hề giảm đi một chút.
Nếu vì những lời đe dọa đó mà khiến hắn cảm thấy sợ thì hắn đã chẳng phải là Trình Chấn Dạ của ngày hôm nay rồi.
Gương mặt Kiều Nhược Tuyết đỏ bừng, nước mắt chảy ra.
Chiếc súng đặt ngay bụng hắn vẫn chưa được bóp cò, hắn cũng cảm nhận được điều đó nhưng vẫn quyết định không buông cô ta ra.
Rất có thể hắn sẽ bị thương nhưng hắn không sợ, so với hắn thì Kiều Nhược Tuyết chắc chắn sẽ yếu thế hơn.
Cô còn đang do dự gì mà còn không nổ súng, cô sắp chết đến nơi rồi.
Cuối cùng vài giây sau cũng vang lên tiếng súng nổ nhưng họng súng lại hướng ra phía ngoài, không hề đả động gì đến hắn cả.
Một nhóm người áo đen bỗng dưng xuất hiện lao vào Trình Chấn Dạ, hắn buộc phải buông Kiều Nhược Tuyết ra để đánh trả lại đám người đó.
Nhiều người như vậy không biết hắn có thể đấu lại không.
Kiều Nhược Tuyết được một người đỡ lùi ra sau, bàn tay run run đưa lên xoa chiếc cổ đỏ tấy.
“Cô Kiều, không sao chứ?”
Tại sao vậy… đã đau đến mất đi lý trí nhưng vẫn không muốn làm hắn bị thương….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...