Trình Chấn Dạ vào đúng lúc này lại là người có nguyên tắc đến vậy, hắn thật sự nỡ nhìn cô khổ sở như vậy sao!
“Anh thật tàn nhẫn…”
“Em nói lại lần nữa?”
“Trình Chấn Dạ… anh là đồ nhẫn tâm!”
Hắn cuối cùng cũng chịu thua cô rồi, cái miệng nhỏ này nói gì cũng thuyết phục được hắn cả.
Trình Chấn Dạ khẽ nheo mắt cúi xuống hôn lấy môi cô, Uyển Nhiên như vớt được phao cứu sinh ôm chặt lấy hắn, hôn một cách cuồng nhiệt.
Mặc kệ không biết ngày mai có còn mặt mũi để đối diện với hắn hay không nhưng dù sao cũng phải cho qua ngày hôm nay đã.
Bình thường khi hôn hắn sẽ không làm việc gì khác, chỉ tập trung trao cho cô một nụ hôn sâu và dài, chất chứa một tình yêu mãnh liệt.
Nhưng hôm nay thì khác, hắn còn phải xoa dịu cả tâm can đang nóng bừng sôi sục của cô nữa.
Hắn kéo cô ngồi lên đùi mình, bàn tay lớn với từng ngón tay thon dài lướt nhẹ qua từng đường cong quyến rũ của người phụ nữ trong lòng, “chu du khắp cả thiên hạ”.
Hắn xoa dịu cho cô, nhưng bản thân mình lại hoàn toàn bị ngó lơ, đây mới chính là sự trừng phạt tàn khốc dành cho hắn ngay lúc này.
Nhưng ngoài nhẫn nhịn ra thì cũng chỉ còn cắn răng chịu đựng!
Không biết là người phụ nữ này sau khi tỉnh táo trở lại có hiểu được sự thống khổ của hắn hay không?
Uyển Nhiên từ trong cơn kích thích mạnh mẽ dần được xoa dịu nhẹ nhõm hẳn đi, cô đuối sức thiếp đi trong lòng hắn.
Lần đầu tiên nếm trải loại cảm giác này, bị nó vắt kiệt sức còn nhanh hơn sau khi sung sức nữa!
Trình Chấn Dạ khẽ thở dài ngồi yên trấn tĩnh mất một lúc, sau đó mới đặt cô nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận.
“Lộ Uyển Nhiên, em được lắm…”
Gây ra chuyện rồi cũng không chịu dọn dẹp hậu quả!
Chỉ mới mười giờ đêm thôi.
Hắn rời khỏi phòng muốn ra ngoài cho khuây khỏa một lúc, nếu ở lại thêm trong phòng thì sẽ đến lượt hắn là người bị “hành hạ” tiếp theo.
Trùng hợp, Dục Sơ cũng từ phòng bên cạnh bước ra.
“Cậu Trình…”
“Ninh Dịch thế nào rồi?”
“Dội nhiều lần nước lạnh vào người, cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Hắn vô thức đảo nhìn Dục Sơ một lượt từ trên xuống dưới rồi quan tâm hỏi han, “Cậu vẫn ổn chứ?”
“Tôi vẫn ổn thưa cậu Trình.”
“Làm khó cho cậu rồi.”
Hắn cần phải cho thêm người giám sát vào tổ sản xuất chương trình mới được, cần bảo đảm thuận lợi ghi hình, nhất định không được để xảy ra chuyện gì nữa.
Kết thúc càng sớm càng tốt, xong rồi hắn sẽ mang cô rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
Kiều Nhược Tuyết đã nghĩ đến chuyện bỏ thuốc thì sẽ còn khả năng làm ra những chuyện lớn hơn nữa, hắn đã ngán ngấy với việc đối phó với tiểu nhân quá rồi.
[…]
Chương trình có tên Lines Love đã quay xong với số tập là mười hai.
Tập phát sóng đầu tiên đã nhận được rất nhiều phản hồi tích cực, rating cũng tăng đáng kể so với năm ngoái.
Sự hợp tác của Ninh Dịch và Lộ Uyển Nhiên dạo gần đây chính là chủ đề đang được bàn tán về độ xứng đôi cũng như sự kết hợp quá hoàn hảo.
Cô từ một kẻ vô danh chỉ sau một đêm đã được đông đảo khán giả chú ý tới.
Uyển Nhiên được Dục Sơ đưa về từ Ảnh Thị, tới nơi liền vội đi tìm hắn.
Tiếng bước chân vội vã không trật tự vừa đến trước cửa, hắn đã nhận ra ngay là ai.
Nghe tiếng bước chân là được rồi, không cần phải gõ cửa!
“Anh, lúc nãy có người đã nhận ra em đó, còn tới xin chữ ký và chụp ảnh nữa.”
Hắn nhìn đôi mắt sáng bừng của cô, môi khẽ nở nụ cười bước tới.
“Đó là thành quả em đã cố gắng mấy tháng nay, rất xứng đáng.”
“Em nghe Tạ Nhân Phi nói anh cũng đã mời anh trai em hợp tác với Ảnh Thị sao?”
“Ừm, hợp tác làm nhạc.
Em muốn đứng trên sân khấu hát bài hát do anh trai sáng tác dành riêng cho em còn gì, anh trai em cũng đã ký hợp đồng, đợi sau khi hòa âm phối nhạc thành một bài hát hoàn chỉnh là em có thể thực hiện được rồi.”
Trình Chấn Dạ làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho cô như vậy…
Uyển Nhiên cảm kích ôm lấy hắn, không biết diễn tả bằng loại cảm xúc gì nhưng càng lúc cô càng yêu hắn chết đi được!
“Em biểu hiện tốt như vậy anh có thưởng gì không?”
“Anh đây, em lấy không?”
Cô cười khúc khích khẽ nhón chân lên thì thầm vào tai hắn, “Thế thì em sẽ tặng lại anh quãng đời còn lại của em, anh lấy không?”
“Lấy, tất nhiên phải lấy.”
Kể cả cô không trao, bằng mọi cách hắn cũng sẽ làm cho cô cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh mình, không một lời oán trách.
Uyển Nhiên sực nhớ ra một việc, cô thần thần bí bí lấy trong túi xách ra một tập tài liệu đưa cho hắn, vẻ mặt hết sức vô tội.
Hắn không biết là gì nhưng vẫn không hỏi, nhanh chóng mở ra xem.
Bên trong là bản hợp đồng kết hôn của cô và hắn đã bị xé ra thành nhiều mảnh không thương tiếc.
“Em lỡ tay làm rách nó rồi, chắc là hợp đồng này phải hủy bỏ đi thôi…”
“Đây là lỡ tay làm rách mà em nói đấy sao?”
Rất có đầu tư, hắn cả đời có lỡ tay làm rách thứ gì cũng không thể làm rách đến nỗi không còn hình dạng như cô nữa là…
Tóm lại là vô tình hay cố ý, kết quả cũng chỉ có một.
“Nói chung là bị hủy rồi, giữa em và anh chỉ còn lại giấy chứng nhận kết hôn thôi.”
“Tiểu yêu tinh!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...