Uyển Nhiên quanh quẩn trong nhà gần hết cả một ngày rồi nhưng vẫn chưa thấy hắn trở về, những người làm trong nhà cũng không ai biết gì về tin tức ngoài đó cả.
Trình Chấn Dạ bị cảnh sát bắt đi sao?
Nhưng hắn là ai chứ, sao có thể dễ dàng bị cảnh sát bắt đi như thế được.
Uyển Nhiên nhìn đồng hồ thấy đã hơn năm giờ chiều rồi, trong lòng càng lúc càng nóng ruột.
Cầm theo điện thoại rồi cô một mình rời khỏi nhà.
Gì chứ, sao cô lại phải lo lắng cho hắn đến vậy? Hắn có ra sao cũng đâu liên quan gì tới cô…
Cũng không đúng, cô còn phải lo cho tiền đồ sau này của mình nữa chứ.
Có lẽ vì chuyện có cảnh sát đến nên không khí ở ngoài sảnh có hơi náo loạn, họ đã giải tán từ lúc sáng nhưng tới bây giờ vẫn còn nhiều lời bàn tán.
Uyển Nhiên không lên tiếng mà lặng lẽ hòa nhập vào đám người, nghe ngóng kiểu này có lẽ sẽ tốt hơn là đi hỏi trực tiếp.
“Buổi sáng tôi thấy ông chủ ra ngoài cùng với cảnh sát, không biết là có chuyện gì mà tới bây giờ vẫn chưa thấy ông chủ về nữa?”
“Không phải chứ, ông chủ bị cảnh sát bắt đi sao?”
“Chẳng nhẽ trong này làm ăn gì bất hợp pháp hả, có liên lụy gì tới chúng ta không vậy…”
Uyển Nhiên nghe ngóng được một chút rồi quay vào trong nhà.
Nói tóm lại là từ lúc hắn rời khỏi nhà là đi cùng với cảnh sát và tới bây giờ chưa vẫn chưa về đúng không?
Hai chân cô mềm nhũn ngồi xuống sô pha, đôi tay cầm điện thoại mà không ngừng run rẩy.
Tự nhiên sao lại thấy bất an thế này, không phải hắn đã gặp chuyện gì rồi đấy chứ?
Cô gọi điện thoại cho hắn nhưng hắn không bắt máy, gọi Dục Sơ cũng không được.
Lúc này cô đã sợ thật rồi.
Là sợ hắn gặp phải biến cố chứ không phải lo cho tiền đồ của mình nữa.
“Đồ tồi này có chuyện gì cũng phải nói với tôi một tiếng đi chứ, muốn làm cho tôi lo chết hả!”
Uyển Nhiên tức giận nói với tấm bình phong trước mặt, nhưng dù sao lời nói cũng chỉ có mình cô nghe thấy.
“Còn mày nữa, nhìn gì mà nhìn, không nói gì hết cũng đang cười nhạo bà đây đúng không?”
Càng nghĩ càng không đành lòng.
Uyển Nhiên vô thức đưa chân đạp một cái nhẹ khiến tấm bình phong đổ rạp xuống sàn.
Gì chứ, nó cũng đang hùa theo cô nổi giận đấy à?
Thế giới này hiện tại làm sao vậy, mọi thứ xung quanh cô cứ im thin thít như thế, ngột ngạt chết đi được!
Cô đi đến dựng tấm bình phong đứng dậy rồi một lần nữa ra khỏi nhà.
Đầu bếp đã chuẩn bị cơm tối xong cả rồi, nhưng giờ này cô còn tâm trạng đâu mà ăn nữa.
Bước chân thẫn thờ vào phòng làm việc của Trình Chấn Dạ, không có hắn cảm giác như căn phòng lạnh lẽo hơn rất nhiều, đèn cũng không bật mà tối om.
Uyển Nhiên nhìn quanh một lúc rồi ngồi xuống ghế, không hiểu bản thân mình bị bùa chú gì mà lại thành ra thế này.
Trông có giống đang thất tình không chứ, nếu hắn ở đây sẽ cười cô cho mà xem.
Nửa đêm, căn phòng tối như mực lại được bật sáng lên.
“Cô Lộ?”
Uyển Nhiên thiếp đi chỉ vừa được một lúc nghe tiếng nói liền liền giật mình tỉnh dậy, cô nheo mắt từ từ thích nghi với ánh sáng.
Mãi một lúc mới rõ lại, nhìn thì thấy Dục Sơ đang ở ngay trước mặt.
“Dục Sơ? Trình Chấn Dạ đâu, anh ấy không về cùng với anh à?”
Dục Sơ đột nhiên im lặng.
“Sao thế, anh nói cho tôi biết đi, anh ấy hiện giờ thế nào rồi?”
“Cô Lộ về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai tôi sẽ đưa cô đến gặp cậu Trình.”
“Nhưng mà anh ấy…”
“Đây là lời dặn dò của cậu chủ.”
Uyển Nhiên nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Dục Sơ mà giữa đêm trái tim đập liên hồi.
Chuyện gì vậy chứ, hắn thật sự có chuyện sao?
Cô không hỏi nữa mà nghe lời trở về nhà, chỉ là đêm nay chắc chắn cô không chợp mắt được nữa rồi…
Dục Sơ nhìn cô đi rồi cũng tắt đèn ra khỏi phòng.
Anh chỉ nhân tiện giúp hắn một chút thôi.
…
Một đêm Uyển Nhiên không mong chờ đã nhanh chóng trôi qua, sáng sớm cô đã vội đến tìm Dục Sơ để anh đưa đi gặp hắn.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh trên đường cao tốc trái ngược hoàn toàn với sự vội vã trong lòng Uyển Nhiên, cô sốt ruột nhìn ra những con xe vẫn liên tục vượt lên phía trước mà chiếc xe này hôm nay đột nhiên sao lại chạy chậm như vậy.
“Dục Sơ, anh có thể lái nhanh hơn một chút được không? Hay là để tôi lái cho…”
“Cô biết lái xe sao?”
“Tôi… không biết.”
Vậy nếu để cô lái thì không có cơ hội đến gặp hắn rồi, có khi lại để hắn đến gặp cô cũng nên.
Cô câm nín nhìn ra ngoài cửa sổ, đang mang trạng thái lo lắng giờ lại thêm cả xấu hổ.
Dục Sơ giẫm mạnh chân ga tăng tốc, đồng thời cũng từ kính chiếu hậu nhìn ra sau.
“Có vẻ như hôm qua cô Lộ ngủ không được ngon giấc, cô lo cho cậu Trình lắm sao?”
“Tôi không biết tình hình anh ta thế nào, không lo làm sao được chứ.”
“Cậu Trình mà biết cô lo như vậy chắc cậu ấy sẽ vui lắm.”
Thật không uổng công trước giờ hắn lo cho cô nhiều như thế, lần này cũng nên để cô lo cho hắn một lần.
Chiếc xe không bao lâu sau đã dừng trước đồn cảnh sát, cô căng thẳng đi theo Dục Sơ vào trong.
“Cô Lộ đừng tìm nữa, cậu Trình không có trong nhà giam đâu.”
“Không lẽ anh ấy bị bắt nhốt vào tù rồi sao?”
Dục Sơ không nói nữa, một người nhẫn nại như anh bây giờ cũng cảm thấy có hơi bất lực.
Trình Chấn Dạ mà bị nhốt vào tù là chuyện tuyệt đối không bao giờ xảy ra!
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước mắt, cô vội chạy nhanh đến, không còn để ý đến hình tượng xinh đẹp dịu dàng nữa.
Mới một ngày mà như đã lâu lắm rồi không gặp vậy.
“Trình Chấn Dạ, anh không sao chứ, họ có làm gì anh không?”
Nhìn hành động khó hiểu của cô, hắn lại nhìn sang Dục Sơ.
“Cậu không nói với cô ấy à?”
“Xin lỗi cậu Trình, tôi chỉ muốn giúp cậu xác nhận lại một chút.”
Vậy mới thấy cô quan tâm hắn tới mức nào…
Tên nhóc này… Được việc lắm!
Hắn nhìn cô gái đang ôm chặt mình liền không giấu được ý cười trên gương mặt.
“Lộ Uyển Nhiên…”
“Anh có biết là tôi lo cho anh lắm không…”
“Không sao rồi, tôi xin lỗi.”
Hắn vuốt nhẹ tóc cô.
Nhưng mà để cô phải lo lắng thế này cũng không nên, trở về hắn phải trừng phạt Dục Sơ mới được.
Hắn đưa cô ra xe, trở về nhà.
“Chút nữa cậu nói rõ với mọi người sự việc, đừng để họ bàn tán lạc đề.”
“Vâng cậu Trình.”
Hắn với cảnh sát có một liên kết ngầm với nhau, sòng bài của hắn được mở ra cũng chính là để phục vụ cho công tác điều tra.
Sòng bài không chỉ để đánh bài, và không phải ai cũng dễ dàng vào đó.
Những người ở đó một là cảnh sát ẩn danh hoặc đội điều tra, hai là tội phạm lẩn trốn hoặc là có một vài kẻ là VIP không biết điều đòi vào, nhưng cũng không gây ảnh hưởng gì.
Lần này đội cảnh sát đang truy lùng một tên tội phạm, muốn đến bàn kế hoạch với hắn nhân tiện khảo sát một vòng nên mới tạo nên cảnh tượng như thế.
Nhìn công việc của hắn bên ngoài có vẻ không chính trực lắm nhưng bên trong thì hoàn toàn khác.
“Tôi còn tưởng anh đã phạm phải trọng tội rồi…”
“Đồ ngốc.”
Hắn thì làm gì có thời gian rảnh để mà phạm phải những trọng tội đó, cô không tin tưởng hắn đến vậy sao.
Kể mà có đi chăng nữa thì tội nặng nhất của hắn cũng chỉ có thể là vì cô mà chống đối lại tất cả thôi.
Trình Chấn Dạ dang tay ôm cô lại, thật ra một ngày ở đồn cảnh sát, hắn cũng nhớ cô vậy.
“Tại sao lại lo cho tôi như thế?”
“Tại vì tôi yêu anh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...