Kiều Nhược Tuyết bị hắn nói làm cho khựng lại.
Trong ấn tượng của cô thì hắn rất ít khi để tâm đến việc gì, Lộ Uyển Nhiên thật sự quan trọng đến thế sao?
Trình Chấn Dạ không phải đe dọa.
Kiều Nhược Tuyết không phải là người phụ nữ bình thường, cô ta có Hoắc Gia chống lưng có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Cái ý nghĩ muốn gì cũng phải có bằng được của cô, hắn từ nhiều năm trước đã chứng kiến cả rồi, người phụ nữ không từ bất cứ thủ đoạn nào!
“Sao cậu lại nghĩ tôi sẽ làm gì cô ta chứ?”
“Cô tự hỏi mình đi, bản thân cô rõ nhất còn gì.”
Chẳng phải cô cũng nghĩ như vậy sao?
Trình Chấn Dạ chỉ cần nhìn qua một lần là đã đoán được rồi, Kiều Nhược Tuyết dễ dàng bị hắn vạch trần như thế tất nhiên sẽ không chịu thừa nhận.
Dù sao hắn cũng không phải thần thông đến mức có thể đọc được người khác đang nghĩ gì.
“Làm sao tôi có thể động vào cô ấy chứ, là vợ của Chấn Dạ mà.”
Nghe tên của mình được phát ra từ khuôn miệng ấy, sao mà hắn cảm thấy giả dối, ghét bỏ quá đi.
Trình Chấn Dạ khẽ nheo mắt đầy ý đồ, không nói một lời nào nữa mà quay người rời đi.
Thử động đến một sợi tóc của Lộ Uyển Nhiên xem, xem thử hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Kiều Nhược Tuyết thật ngây thơ khi nghĩ hắn sẽ không thể làm gì được mình cả.
Đến cả Hoắc Lâm cũng bị hắn chĩa súng vào rồi, có thể đến lượt cô là sẽ bóp cò đấy!
Vừa lên tới phòng làm việc, Tạ Nhân Phi không kiềm được mà hỏi hắn, “Sao cô ta lại quan tâm đến Lộ Uyển Nhiên vậy? Là Hoắc Gia muốn lợi dụng cô ấy để đối phó với cậu hay là Kiều Nhược Tuyết thật sự để ý tới cậu thế?”
Cái nào cũng có khả năng cả.
“Cậu cứ đợi thử đi, tôi không rảnh để mà đoán những việc bọn họ làm.”
Trình Chấn Dạ ngồi xuống sô pha lười nhác ngả người tựa vào thành ghế.
Thật ra trong lòng hắn sớm đã có kết quả rồi.
Hoắc Lâm đâu có điên mà để Kiều Nhược Tuyết trực tiếp đến đây chứ!
“Số đào hoa của cậu năm nay cũng không tồi nhỉ...”
Xét về thân phận thì Kiều Nhược Tuyết dù gì cũng là mẹ kế của hắn, nếu thật sự cô ta có ý gì khác với hắn thì loạn hết cả rồi!
...
Ảnh Thị.
Huấn luyện càng về sau càng tăng thêm độ khó.
Sau nhiều lần kiểm tra chất lượng, số thành viên bây giờ chỉ còn lại tám người.
Thời gian chỉ còn lại một tháng thôi, sau một tháng nữa là quyết định được kết quả cuối cùng.
Nhưng lần kiểm tra này sẽ có một chút thay đổi, đó là các thực tập sinh phải tự chuẩn bị tiết mục của mình biểu diễn công khai.
Điểm số quyết định không chỉ ở mỗi huấn luyện viên và ban tổ chức mà còn có cả khán giả bỏ phiếu.
Ba vòng thi được chia đều ra ba ngày khác nhau, lần lượt các vòng thi là hát, vũ đạo và phần kết hợp cả hai.
Ba người đứng đầu bảng xếp hạng cũng là ba người cuối cùng được debut.
Uyển Nhiên một mình trong phòng luyện tập ép dẻo.
Các cơ của cô dạo này hay bị co cứng nên cô phải khắc phục trước đã, nếu không các động tác sẽ không được thể hiện một cách tốt nhất.
Cũng nhanh thật đấy, mới đó mà đã hai tháng trôi qua rồi, cô vẫn còn trụ lại được nơi đây.
Khoảng cách giữa cô với ước mơ của mình, càng ngày càng gần rồi.
“Cô chưa về à?”
Nghe tiếng nói truyền đến từ phía sau, Uyển Nhiên buông động tác quay lại.
Là thầy Vương nghiêm khắc đây mà...
“Tôi muốn luyện tập co giãn một chút ạ.”
Vương Tuấn đeo chiếc ba lô bước tới, thái độ vẫn nghiêm nghị như từ trước tới giờ vậy.
“Cô không giỏi vũ đạo đúng là cần phải nỗ lực hơn, nhưng cũng đừng nên đâm đầu luyện tập như vậy, rất dễ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Cô có thể đi tới ngày hôm nay thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi, vũ đạo của cô cũng tiến bộ hơn người khác rất nhiều.
Nhưng cô tự làm cho bản thân kiệt sức, lúc thể hiện thì sự mệt mỏi của cô lấn át đi cái hồn của vũ đạo rồi.
Về nghỉ sớm đi, mai rồi tập.”
“Vâng, thầy Vương.”
Vương Tuấn nói xong rồi rời khỏi.
Uyển Nhiên đứng một lúc mới hiểu ra, đôi mắt sáng lên.
Có phải là anh đang khen cô không vậy? Bình thường nghiêm khắc là thế nhưng cũng rất biết quan tâm học viên đó!
Tuy vậy nhưng cô vẫn cố chấp một chút, ở lại đến khoảng nửa giờ sau mới trở về.
Ngày hôm sau, ban tổ chức tiến hành xét duyệt tiết mục của từng người trước khi biểu diễn.
Lần đầu được đứng trên sân khấu lại còn lớn như thế này khiến trái tim Uyển Nhiên đập nhộn nhịp.
“Uyển Nhiên, cô chuẩn bị xong cả chưa, sắp tới cô rồi đó.”
Người này ở cùng phòng với cô, tên là Dư Gia Lệ.
Bình thường cũng khá cởi mở, luôn bắt chuyện với cô đầu tiên.
Nãy giờ đang bình thường nhưng sau khi nghe Dư Gia Lệ nói xong thì bỗng căng thẳng hẳn đi.
“Hay chúng ta đổi vị trí đi...!Nếu cô chưa sẵn sàng thì có thể điều chỉnh lại trạng thái một chút.”
“Nhưng mà...”
“Duyệt xong là có thể ngồi nghỉ ngơi rồi, tôi không muốn đợi tới cuối cùng mới được biểu diễn, chán lắm.
Cô giúp tôi một lần này, nha...”
Dù sao cũng chỉ là buổi tập dợt thôi...
Thấy Dư Gia Lệ năn nỉ mình mãi, Uyển Nhiên đành đồng ý.
Cô là người cuối cùng cũng được, có thể dựa vào lỗi của những người thể hiện trước để tự biết cách khắc phục cho mình.
“Vậy được.”
“Cảm ơn cô nhé!”
Mọi người lần lượt lên sân khấu, cô vẫn đứng ở dưới lẩm nhẩm lời bài hát.
Chỉ mới tập dợt thôi mà hồi hộp như vậy, không biết đến khi biểu diễn chính thức sẽ như thế nào nữa.
Tạ Nhân Phi lúc này bước đến, nhìn mọi người đang điều chỉnh tiết mục trên sân khấu rồi quay sang cô.
Tới giờ phút này rồi mà còn chăm chỉ như vậy.
“Thả lỏng đi nào, hôm nay chỉ để cho các cô làm quen với sân khấu trước thôi.”
“Vâng...”
Nửa tiếng sau, những người khác đã kết thúc phần trình diễn, còn Uyển Nhiên là người cuối cùng.
Cô hít hâu một hơi rồi bước lên sân khấu.
Tạ Nhân Phi đứng bên dưới vội lấy điện thoại ra, anh phải quay lại rồi gửi cho Trình Chấn Dạ mới được.
Để cho hắn tiếc nuối, ai bảo hôm nay hắn không đến chứ!
Nhân viên hậu trường giúp Uyển Nhiên canh vị trí đứng xong rồi âm nhạc được bật lên.
Cô từ từ nâng mic, tiếng hát nhẹ nhàng trong trẻo bắt đầu cất lên.
Tạ Nhân Phi đứng bên dưới vừa quay vừa không ngừng cảm thán.
Đây là lần đầu tiên anh nghe cô hát, tiếng hát rất dễ rung động lòng người.
“Trình Chấn Dạ cậu đúng là có được báu vật đấy.”
Mà hắn dường như chưa từng nghe cô hát lần nào hết nhỉ...
Bỗng nhiên những đèn chiếu xung quanh sân khấu không hiểu sao bị tắt lặng đi, loa phát âm thanh cũng nhỏ lại và không còn tiếng nữa.
Không gian tối om chỉ có ánh sáng mờ mờ chiếu vào từ thông gió, mọi người đều hoảng loạn không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Chuyện gì thế, mất điện à?”
Tạ Nhân Phi vội bật đèn của điện thoại soi xung quanh, mọi người cũng vội lấy điện thoại ra.
Không gian chưa được chiếu sáng hoàn toàn thì trên sân khấu đột nhiên phát ra một âm thanh lớn, sau đó là tiếng kêu của Uyển Nhiên.
Những người có mặt kinh hãi.
“Cẩn thận!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...