Trong lúc hôn mê, Cố Khinh Âm liên tục rơi vào những cảnh tượng kỳ quái.
Ở trong mộng, nàng biến thành một nữ nhân lạ, tên là Lý Cảnh Hoa, chưa đến ba mươi tuổi nhưng đã là thái hậu, dung nhan yêu kiều diễm lệ, tính cách lại tự phụ cường thế, độc tài triều chính, con trai của nàng chỉ như con rối bị nàng thao túng.
Trừ việc xử lý triều chính, nàng còn rất biết tận tình thanh sắc, thường xuyên tổ chức tiệc rượu trong cung, mỗi ngày đều phải giao hoan với một nam tử khác nhau, thậm chí có khi còn giao hoàn cùng vài nam tử một lúc.
Trong đó có mấy nam tử khá được lòng Lý Cảnh Hoa, đầu tiên là người tên Tiêu Ý Chi, nam nhân của Lý Cảnh Hoa tuy nhiều, nhưng người này luôn được triệu kiến. Khi hai người cá nước thân mật, Cố Khinh Âm có thể cảm giác được tình yêu chân thật và sự vui thích.
“A, ha... Ý Chi, Ý Chị, chọc sâu thêm một chút, đúng, nhanh chút, ân...” Lý Cảnh Hoa rên rỉ dâm mị quyến rũ, thanh âm cũng vang lên trong giấc mộng của Cố Khinh Âm.
Nàng cảm giác sâu trong thân thể đang bị nam nhân trùng điệp giã nện nắn bóp, một dòng mật dịch theo từ trong cơ thể nàng mãnh liệt trào ra, sau đó, nàng như bị quăng lên mây, rồi lại chậm rãi hạ xuống...
Nàng tỉnh lại đồng thời trong lúc lên cao trào, dưới thân bủn rủn, tiểu huyệt còn đang co rút lại, đũng quần ẩm ướt.
Nàng cảm thấy quẫn bách, suy nghĩ hỗn loạn, đầu vai còn hơi đau, nàng giãy dụa đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, sắc trời ngoài cửa sổ sáng dần, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, rèm che sắc xanh phủ xuống chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn, gian phòng bố trí gọn gàng lịch sự tao nhã, trong tủ có đầy đủ mọi thứ, còn có một bức bình phong thêu phù dung.
Cửa phòng mở ra, một thiếu nữ thanh tú, mặc váy vàng nhạt đi vào đến, “A, cô tỉnh rồi.” Giọng nói thanh thúy như tiếng chuông, “Nếu không tỉnh, tôi còn tưởng rằng cô chết luôn rồi.”
Nàng ta vừa nói, vừa quen thuộc mở ngăn tủ ra, lấy ra một bộ nữ trang quăng cho Cố Khinh Âm, lại mở cửa sổ ra, để không khí lạnh ùa vào phòng, cũng không thèm để ý Cố Khinh Âm chỉ mặc trung y.
“Tôi không biết cô cao thấp thế nào, cô cứ thay bộ y phục này đi, tôi xuống xem nhà bếp còn có cái gì ăn không.” Nói xong nàng ta liền muốn đi ra ngoài.
“Cô đợi chút, “ Cố Khinh Âm gọi nàng ta lại, “Tôi ngủ bao lâu rồi? Đây là đâu? Cô là ai?”
Thiếu nữ đó dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn nàng, khẽ cười nói: “Tôi là ai, cô còn không xứng biết, nhưng cô có thể gọi tôi là Tiểu Nguyệt. Nơi này là đâu, chính là Ngọc Bình biệt uyển, sáng sớm ngày hôm qua các người đến đây.” Nói xong, nàng ta không thèm để ý đến Cố Khinh Âm nữa mà nhanh chóng rời khỏi.
Cố Khinh Âm nhìn bóng dáng thiếu nữ rời đi, cũng không chấp nhất với thân phận của nàng ta, nhưng trong lòng khó tránh khỏi kinh ngạc, xem ra nàng mê man tròn một ngày, tức là nàng đã rời tướng quân phủ hai ngày rồi. Nàng đột nhiên biến mất như vậy, không biết trong phủ nhà mình sẽ lo lắng đến mức nào, huống chi còn chưa báo cho ngự sử đài.
Ngọc Bình biệt uyển? Nàng trầm ngâm nghĩ lại, hồi ức từ từ ùa về, Hàn Cẩm Khanh! Là hắn đưa nàng đến biệt uyển này, nàng phải đi về, nhất định phải trở về, dù có thế nào, bây giờ cũng phải đi ngay!
Cố Khinh Âm đứng dậy xuống giường, giữa hai chân bỗng nhiên nóng lên, không ngờ lại làm mật dịch chảy ra, khiến nàng nhất thời ngồi cũng không xong đứng cũng không được.
Nàng nhìn quần áo trên người, có người thay đồ giúp nàng rồi, không phải quần áo mới, nhưng cũng coi như sạch sẽ, nhìn nữ trang mà Tiểu Nguyệt để tại trên giường, rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể mặc vào.
Chỉnh trang gọn gàng xong, Cố Khinh Âm đi đến bên cửa sổ nhìn quanh, ngoài cửa sổ là một tiểu viện, trồng một loạt cây trúc, có một tòa núi giả, mấy cái ghế đá, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong sân khiến nơi này càng trở nên yên tĩnh bình lặng.
Nàng biết rõ thân thể mình đang thay đổi kỳ lạ, mới đầu nàng nghi ngờ túi hương mà Ninh Phi Nhiên nhét trong cơ thể mình, nhưng nghĩ kỹ lại thì những thay đổi này xuất hiện trước khi gặp Ninh Phi Nhiên. Huống chi từ sau hôm để túi xuân lộ vào trong cơ thể, trừ cảm giác trướng đau ngắn ngủi hôm đó, thì không có bất cứ cảm giác không khoẻ nào, ngược lại nàng thấy bụng có cảm giác ấm áp, rất thoải mái, mật dịch ở nơi riêng tư càng thêm trong suốt dính ngấy, thậm chí có mùi thơm tự nhiên, cho nên nàng mới không lấy túi xuân lộ ra, không nghĩ tới ngày ấy lại bị Hàn Cẩm Khanh...
Lắc lắc đầu, bỏ tạp niệm ra khỏi đầu, Cố Khinh Âm lại nghĩ tới cảnh trong mơ khi mê man, rất hoang đường, cũng rất rõ ràng, nàng như hoàn toàn lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cảm nhận được những cảm giác của Lý Cảnh Hoa, điều này khiến nàng hơi hoảng sợ.
Nàng đang nghĩ đến xuất thần, Tiểu Nguyệt từ bên ngoài đi vào, đặt đồ ăn lên bàn, phát ra một tiếng “cạch”, nói: “Cô đúng là nhàn hạ thoải mái, còn thưởng thức phong cảnh nữa chứ.”
Cố Khinh Âm quay đầu nhìn nàng ta, gương mặt của nàng đỏ bừng, tinh thần phấn chấn, “Hàn Cẩm Khanh ở đâu? Tôi muốn gặp hắn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...