Trong đại điện nhất thời vô cùng tĩnh lặng.
"Tướng gia hỏi các ngươi đấy!" Một thị vệ cao lớn đứng sau lưng Hàn Cẩm Khanh đột nhiên rút đao tiến lên.
Hàn Cẩm Khanh đứng ở đó, áo bào quét đất, dáng người cao to, thần sắc lạnh lùng lạnh nhạt.
Lúc này đám quan viên mới tỉnh táo, vội vàng nói: "Tướng gia bớt giận, mọi người đều ở trên lầu hai." Một ngón tay mập ú run rẩy chỉ lên trên lầu.
Hàn Cẩm Khanh và đoàn người nhanh chóng đi lên. Không giống với tầng một rộng rãi, tầng hai của lầu Quảng Hàn được thiết kế theo kiểu hành lang quanh co, dựa vào lan can sơn son, sàn nhà màu đỏ sậm. Bên trong treo một chiếc đèn cung đình sắc màu ấm áp, hương ngọt thơm ngào lan tỏa khắp nơi, hai bên hành lang là từng gian sương phòng.
Các cung nữ cúi thấp đầu, đứng trước cửa mỗi gian phòng. Nghe thấy tiếng động, họ đều hơi ngẩng đầu, một vài người nhận ra Hàn Cẩm Khanh, liền giật mình.
Thị vệ tiến lên chặn một cung nữ lại hỏi: "Cố Khinh Âm đại nhân của Ngự Sử đang ở đâu?"
Cung nữ kia chưa từng gặp tình huống thế này, nhất thời nước mắt lưng tròng, run run rẩy rẩy: "Nô tỳ, nô tỳ không biết......"
Thị vệ kia hỏi liên tiếp bốn năm người nhưng đều bảo không biết. Hàn Cẩm Khanh đứng bên nhìn, lông mày càng nhíu chặt. "Lục soát từng phòng một cho bản tướng!" Ngữ khí của hắn rất nhạt rất nhẹ, dung nhan tuấn mỹ tương phản với ánh nến ấm áp, trông vô cùng băng lãnh nghiêm nghị.
Cửa ngoài của từng gian sương phòng nhanh chóng bị đẩy ra, theo đó là tiếng gào dồn dập của đám nữ quan, tiếng thì thầm bàn tán, cùng với tiếng bước chân nhốn nháo vang lên. Một vài quan viên quần áo xốc xếch liên tiếp xuất hiện trên hành lang, có người ánh mắt đục ngầu, vẻ mặt mờ mịt, cũng có người phản ứng nhanh nhạy, nhận ra Hàn Cẩm Khanh, còn lại thì nơm nớp lo sợ.
Hàn Cẩm Khanh chậm rãi đi giữa hành lang, ánh mắt lạnh lùng quét xem qua từng gương mặt. Có vài vị quan nhanh chóng hiểu ý, sửa sang lại quần áo, sau khi chào Hàn Cẩm Khanh liền dắt nữ quan bên cạnh bước nhanh xuống lầu.
Đôi mắt đen của hắn tĩnh lặng như hồ sâu, trầm tĩnh thâm thúy, đến ánh nến cũng chẳng thể chiếu rọi, cho đến khi bóng dáng hốt hoảng của một người bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
Tóc Cố Khinh Âm rối tung, sắc mặt khẩn trương, cuống quýt mặc triều phục đầy nếp nhăn, cúi đầu không ngừng sửa sang lại.
"Cố Khinh Âm!" Hắn gọi tên nàng, giọng điệu băng lãnh trầm thấp.
Động tác của Cố Khinh Âm ngừng lại, vừa ngẩng đầu liền chạm ngay vào đôi mắt đen thâm trầm của hắn.
Không hiểu sao, nàng cảm thấy vừa bối rối vừa chột dạ, nhưng lại cố ép mình thản nhiên, nhẹ nhàng chào, "Tướng gia."
Nàng nhận ra Hàn Cẩm Khanh đang không vui dù hắn vốn là người hỉ nộ khó dò. Nhưng giờ phút này, hơi thở băng hàn tỏa ra từ người hắn thật là khiến người ta khiếp sợ.
Nàng thăm dò liếc mắt nhìn quanh hành lang, thấy bóng lưng của vài quan viên rời đi, trong lòng thầm nghĩ không biết hắn sẽ xử lý mình thế nào. Nơi này có nhiều quan viên như vậy, hắn không để ý đến mặt mũi của nàng, thì cũng phải giữ thể diện cho mình. Huống chi, hắn không có tư cách quản chuyện của nàng.
Ai ngờ, Hàn Cẩm Khanh lại nắm chặt lấy cánh tay nàng, đôi mắt đen khóa chặt ánh mắt nàng, chậm rãi nói: "Quả nhiên nàng ở đây."
Những lời Vân Thường nói giống như ném một cục đá xuống mặt nước tĩnh lặng, gợn lên từng con sóng nhỏ trong lòng hắn, rồi biến thành sóng to gió lớn, Cố Khinh Âm thật sự ở lại ư? Cho dù là mưu kế của Vân Thường, nhưng người tâm cao khí ngạo như nàng chẳng lẽ không biết yến hội này đại biểu cho chuyện gì?!
Hắn nhìn sâu vào đáy mắt nàng, muốn tìm thấy trong dó dù chỉ một chút không cam lòng hay bị cưỡng ép. Nhưng không có, ánh mắt nàng quá bình tĩnh, giống như việc nàng đứng ở nơi này chỉ là chuyện bình thường, không liên quan đến bất kỳ ai, đương nhiên, bao gồm cả hắn.
Nàng uyển chuyển nhìn hắn, hé môi, "Tướng gia có ý gì?" Nàng liên tục ép mình phải trấn định, nhưng vẫn không giấu được âm cuối run rẩy.
"Cố đại nhân ở đây làm gì?" Ngữ khí của hắn chậm rãi, ánh mắt sắc bén nhìn nàng.
Nàng cười khẽ, "Không phải tướng gia đã biết rồi sao?"
Trong lòng Hàn Cẩm Khanh lạnh lẽo, cuối cùng nàng vẫn trúng kế của Vân Thường ư?
Sắc mặt hắn tái nhợt, cánh môi cũng mất đi huyết sắc, trong đôi mắt đen như nổi lên cuồng phong bão táp.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên đưa tay ra đẩy cánh cửa của căn phòng bên phải.
Minh Tiêu Hạc đang ngồi buộc đai lưng, nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa, nở nụ cười tươi "Hạ quan Minh Tiêu Hạc của Ngự Sử đài, thỉnh an tướng gia."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...