Nữ Quan Vận Sự

"Sau đó Minh đại nhân liền đến trong phòng ta tìm người?" Ngữ khí của Ngụy Lãnh Nghiêu vô cùng lạnh lùng.

Tròng mắt Minh Tiêu Hạc chuyển động, "Hạ quan nghĩ, Cố đại nhân chẳng quen ai ở đây, biết mỗi Ngụy tướng quân, vậy nên......"

Hai người bên ngoài lời qua tiếng lại, Cố Khinh Âm nằm bên trong cũng dần tỉnh lại.

Giọng nói của nam nhân truyền vào tai nàng, có chút quen quen, "Lẽ nào vừa rồi là hạ quan hoa mắt? Ngụy Tướng quân không ôm nữ nhân nào?"

Trong lòng Cố Khinh Âm căng thẳng, đây là...... Minh Tiêu Hạc đại nhân!

Hắn nhìn thấy rồi ư?! Vừa rồi nàng và Ngụy Lãnh Nghiêu như vậy...... Hắn biết hết rồi?!

Đầu óc Cố Khinh Âm thoáng chốc trống rỗng, lát sau mới tỉnh táo lại. Nàng biết mọi lời nói và việc làm của nữ quan trong thời gian đánh giá thành tích đều bị ghi vào hồ sơ, là một phần căn cứ của kết quả cuối cùng. Một khi chuyện của nàng và Ngụy Lãnh Nghiêu bị phơi bày, hậu quả hoàn toàn không thể tưởng tượng!

Nàng giận Ngụy Lãnh Nghiêu không biết kiềm chế, đùa giỡn nàng ngay trước mặt mọi người, sau đó còn tiếp tục dụ dỗ nàng ân ái với hắn. Bây giờ bị phát hiện, nàng còn mặt mũi nào gặp người khác? Huống chi, người đó còn là Ngự Sử đại phu Minh Tiêu Hạc.


Trong khoảng thời gian ngắn, nàng hận Ngụy Lãnh Nghiêu, cũng hận chính mình, mỗi lần đều để hắn dễ dàng có được. Trước mặt hắn, nàng không còn chút giới hạn nào, mặc hắn muốn gì cứ lấy.

Nàng cắn môi, ôm chăn từ từ ngồi dậy, nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Ngụy Lãnh Nghiêu: "Chuyện của bản tướng từ khi nào đến phiên Minh đại nhân để ý hộ?"

"Ngự Sử đài chính là tai mắt của triều đình, từ trước đến nay nhiệm vụ chính là giám sát lời nói và việc làm của bách quan. Hạ quan thân là Ngự Sử đại phu, quan tâm đến hành tung của cấp dưới và lời nói việc làm của quan viên thì có gì không ổn?" Minh Tiêu Hạc nói.

"Nhưng, " Minh Tiểu Hạc chuyển giọng: "Ngụy tướng quân huyết khí phương cương, tìm nữ tử qua đêm cũng không có gì lạ. Hạ quan cũng không ngại, chỉ cần người này không phải là Cố đại nhân là được. Vừa rồi là hạ quan suy nghĩ không chu toàn, quấy rầy đại nhân rồi."

Cố Khinh Âm nhíu mày, nàng không biết vì sao Minh Tiêu Hạc lại đột nhiên nói vậy, nhưng trong lòng cũng thả lỏng, trào dâng chút cảm kích đối với hắn.

"Minh Tiêu Hạc, ngươi không cho rằng nói thế là có thể đi rồi chứ?"

"Ngụy tướng quân còn gì phân phó?"

Minh Tiêu Hạc vừa dứt lời, Cố Khinh Âm chỉ nghe thấy một tiếng vang, tiếp theo là tiếng cửa phòng bật mở, khiến người nghe kinh tâm động phách trong đêm tối.

Minh Tiêu Hạc bị hất mạnh ra ngoài cửa, ngã nhào trên thềm đá ngoài hành lang, thái dương trầy da, tóc tai rối tung, thở gấp dồn dập, trông vô cùng nhếch nhác.

Đôi mắt lưu ly đôi xinh đẹp lóe sáng dưới ánh trăng, hắn tới đây là muốn phá hỏng chuyện tốt của Ngụy Lãnh Nghiêu, bây giờ đã đạt được mục đích. Nếu như Cố Khinh Âm đã tỉnh dậy, nàng chắc chắn sẽ thêm hận Ngụy Lãnh Nghiêu.

Nhưng hắn đã đánh giá sai Ngụy Lãnh Nghiêu. Minh Tiểu Hạc xoa nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng đứng lên, nhìn ánh nến chập chờn trong phòng, hai mắt đỏ hồng.

Từ lúc này hắn coi Ngụy Lãnh Nghiêu là kẻ thù không đội trời chung.


Ngụy Lãnh Nghiêu không thèm liếc mắt nhìn Minh Tiểu Hạc một cái, bảo gã sai vặt mang nước ấm đến, vừa bước ra sau bình phong đã thấy Cố Khinh Âm đang ngồi trên giường trừng mắt nhìn hắn.

Ngụy Lãnh Nghiêu chẳng buồn để ý đến chút tâm tư của Minh Tiêu Hạc, cũng chưa từng đặt vào mắt, hắn chỉ để ý đến cảm nhận của Cố Khinh Âm.

Hắn lặng lẽ đi đến bên mép giường, cúi người đánh gia thần sắc của nàng, sau đó dùng một tay kéo nàng ra khỏi tấm chăn.

"Ngài, ngài lại muốn làm gì?!" Cố Khinh Âm hoảng sợ kêu to.

Nàng thật sự không giằng co nổi với hắn nữa, eo đã chẳng còn cảm giác, hai từ đau đớn đơn thuần cũng chẳng thể hình dung được cảm giác của nàng lúc này.

Ngụy Lãnh Nghiêu chẳng thèm để ý đến chút kháng cự của nàng. Hắn phủ trung y lên người nàng, lấy nước ấm giúp nàng lau sạch hạ thân.

"Ưm, đau......" Cố Khinh Âm không nghĩ tới Ngụy Lãnh Nghiêu sẽ giúp nàng lau rửa nên có chút bối rối, cửa huyệt sưng đỏ vừa chạm vào khăn nóng đã thấy đau.

"Cố chịu một chút." Hắn trầm giọng nói, tay cũng làm nhẹ đi vài phần.

Cố Khinh Âm tựa vào vai hắn, trung y choàng trên người không đủ che được gì, hạ thân của nàng hiện rõ trước mắt hắn. Nàng cắn răng, móng tay bấm vào lưng hắn cách lớp áo mỏng.


Ngụy Lãnh Nghiêu dùng ngón tay lấy hết dịch trắng rồi lại dùng nước lau sạch, cuối cùng còn bôi chút thuốc mỡ màu vàng nhạt trong suốt vào hậu huyệt cho nàng.

Cố Khinh Âm nằm im, xấu hổ và tức giận đến mức không muốn mở miệng. Nàng cho là hắn chỉ lau qua loa thôi, sau đó nàng có thể nằm xuống không để ý tới hắn nữa.

Nhưng quá trình lau rửa kéo dài hơn suy nghĩ của nàng rất nhiều, đầu ngón tay mãi vẫn chưa chịu rời khỏi hậu huyệt của nàng. Mặt bắt đầu nóng lên, nàng không chịu nổi nữa, nói: "Được rồi."

Ngón tay hắn thoa thuốc xong còn chậm rãi vẽ vài vòng bên trong hậu huyệt của nàng, thấp giọng hỏi: "Lại có cảm giác à?"

Cố Khinh Âm cắn đầu vai hắn, đong đưa mông, nói: "Tôi muốn ngủ, ngài buông ra."

"Nếu như nàng còn muốn tham gia thi ngày mau thì đừng có động đậy." Hắn chọc sâu vào trong cơ thể nàng.

"Ân a......" Nàng khẽ rên rỉ, thân thể cứng đơ, khóe mắt nhỏ ra một giọt lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận