Trong nụ hôn triền miêng, nóng bỏng của hắn, Cố Khinh Âm như bị cướp hết thần chí. Sự phản kháng của nàng chẳng là gì khi đối diện với hắn.
Dù tức giận, dù cảm thấy nhục nhã, nhưng thân thể mảnh khảnh mềm mại của nàng vẫn dán sát vào cơ thể nóng rực của hắn, như người sắp chết chìm bắt được một khối gỗ nổi, phải bám chặt lấy.
Mỗi lần nàng sắp không thở nổi, hắn sẽ lui ra, để nàng hít thở, sau đó tiếp tục cướp đoạt như cuồng phong bão táp.
Đầu Cố Khinh Âm như nổ vang, khóe môi tràn ra những tiếng ngâm nga tinh tế. Thoáng chốc, răng hắn lại cắn lên môi nàng, trong cảm giác tê dại và nhói đau, nàng giật mình nhận ra mình đã bị dẫn dụ, dần dần rơi vào tay giặc. Cơn nóng dâng trào trong cơ thể nàng, xuân thủy róc rách tuôn ra dưới hạ thân.
Lòng bàn tay Ngụy Lãnh Nghiêu áp vào ngực nàng, hơi nóng từ nơi đó cách lớp triều phục truyền thẳng tới nơi đẫy đà của nàng. đầu v* nhạy cảm cương lên, đứng thẳng dưới lớp áo lót, run rẩy theo theo từng chuyển động ma sát rất nhỏ từ lòng bàn tay hắn.
Môi hắn rời khỏi môi nàng, lướt tới bên tai, đưa đầu lưỡi liếm láp vành tai xinh xắn của nàng, để hơi thở nặng nhọc phả thẳng vào gáy nàng......
Bỗng nhiên, nàng cắn mạnh lên vành tai hắn, cơn đau bất ngờ kéo tới, khiến Ngụy Lãnh Nghiêu không thể không buông ra nàng.
Trong đôi mắt u lam là hàn ý lạnh thấu xương, hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, lạnh lùng nói: "Nàng cắn ta?"
"Ngụy Lãnh Nghiêu, là ngài ép tôi." Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp dần khôi phục sự tỉnh táo, "Vừa rồi ngài làm nhục tôi như vậy, bây giờ lại còn định tiếp tục bức ép tôi sao!"
Ngụy Lãnh Nghiêu nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng lại gần, cong môi cười: "Làm nhục? Nàng biết cái gì là nhục sao?!" Hắn cố tình hạ thấp giọng, nhưng lại khiến toàn thân nàng phát run.
Trên người hắn có khí chất sát phạt làm người ta sợ hãi, đó là thứ nàng chưa bao giờ nhìn thấy ở những người khác, nhất là giờ phút này, ánh mắt băng hàn của hắn đủ để khiến nàng phải lùi bước.
Cố Khinh Âm cố gắng giãy giụa nhưng cũng chỉ phí công, tay như bị như gông cùm xiềng xích, không nhúc nhích được.
Đôi môi nàng bị hắn hôn đến sưng đỏ như muốn nhỏ máu, run rẩy nói: "Trước mặt mọi người, ngài đối xử với tôi như vậy....."
"Vậy nên nàng cắn ta, nàng không thoải mái, cũng không cho ta thoải mái." Hắn nói nhỏ.
Hắn đặt tay nàng vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi từ từ đưa lên miệng, há miệng ngậm lấy một ngón tay nàng, nhẹ nhàng mút vào, đôi mắt u lam bình tĩnh nhìn nàng.
Tay đứt ruột xót, cảm giác tê dại nhanh chóng từ đầu ngón tay lan ra toàn thân, khiến tim nàng run lên.
"Ngài buông ra!" Nàng muốn rút ngón tay về vì cảm giác bị người khác mút tay thật sự khó chịu.
Hắn nghe vậy bèn buông ngón tay kia ra, nhưng lại ngậm lấy ngón trỏ, ánh mắt cố định trên mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta nhớ nàng."
Vì tình cũng được, vì độc cũng được, muốn nữ nhân trước mắt này mới là cảm thụ chân thật nhất của hắn.
Cố Khinh Âm ngẩn ra, toàn thân phát run, "Ngài cho rằng đây là lý do ư?"
Hắn chậm rãi giơ tay nàng lên, áp vào má mình, tay kia du hành trên eo nàng. Hắn nhìn nàng, trán áp vào trán nàng, "Chưa đủ, nhưng cũng được coi là lý do tốt." Tay hắn lướt xuống xoa nắn mông nàng: "Nàng có thể tuỳ tiện khiến ta cương cứng, ta cũng muốn làm nàng ướt đẫm, dù là ở đâu, cũng chỉ được vì ta......"
Giọng hắn rất nhỏ, âm sắc trầm trầm, nhưng mỗi chữ đều khiến lòng nàng chấn động. Khoảng cách càng gần, Cố Khinh Âm càng cảm nhận được kích cỡ kinh người của nơi đó, đỉnh chóp nóng bỏng chĩa thẳng vào bụng nàng.
"Nàng đúng là không khiến ta thất vọng." Hắn lại hôn lên môi nàng, vạn phần dịu dàng, mê hoặc, dụ dỗ.
Mặt Cố Khinh Âm đỏ rực, thở dồn dập, hai tay làm cách nào cũng không thể đẩy hắn ra dù chỉ một phân.
Dục vọng nóng rực của hắn càn rỡ vuốt ve bụng nàng, còn giọng nói từ tính của hắn bất ngờ vang lên: "Nếu đã ướt rồi, lẽ nào nàng không muốn ân ái với ta sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...