Vượt qua đình nghỉ mát bên hồ thủy tạ, tiếp tục đi thẳng về phía trước, một tòa nhà tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt Cố Khinh Âm.
Mái cong lục giác lợp ngói lưu ly, kết hợp với nước sơn trắng như bạch ngọc và ánh trăng lúc mờ lúc tỏ trông tòa nhà càng mông lung, huyền ảo.
Cố Khinh Âm bước tới trước cửa thì bị thị vệ cản lại: "Ai?"
"Hạ quan là Cố Khinh Âm của Ngự Sử đài, đến cầu kiến tướng gia, phiền thông báo một tiếng." Cố Khinh Âm mặc triều phục chỉnh tề đứng dưới ánh trăng, dung nhan vừa thanh lệ vừa anh tuấn, nói chuyện không nhanh không chậm.
Tên thị vệ nhìn nàng một lượt rồi mới đi vào thông báo.
Cố Khinh Âm yên lặng phóng tầm mắt nhìn bên trong tòa nhà, sắc vàng ấm áp của ánh nến nhiễm lên khóe mắt chân mày nàng, tạo nên một kiểu phong tình khác.
Sau khoảng một chén trà, nàng mới được cho vào.
Trước cửa chính phòng ở lầu hai, hai người thị nữ xinh đẹp cung kính hành lễ, giúp nàng đẩy cửa phòng ra.
Một căn phòng ấm áp ngát hương.
Trong lư hương tử kim điêu khắc hình thụy thú là long tiên hương lượn lờ bốc khói. Mặt đất trải thảm trắng. Trên tường treo đèn cung đình nạm vàng. Góc phòng đặt một bình sứ trắng cổ nhỏ. Giữa phòng đặt sáu bức bình phong bằng gỗ tử đàn cực lớn thêu hoa điểu, trùng ngư trông rất sống động.
Cố Khinh Âm cúi thấp đầu, vẫn đứng ở cửa, cung kính nói: "Hạ quan Cố Khinh Âm bái kiến tướng gia."
Chỉ trong chớp mắt, nàng đã muốn quay đầu rời đi, bởi không biết nên dùng tâm tình gì đối mặt với hắn, nên dùng giọng điệu gì nói chuyện cùng hắn. Hai bàn tay đang chắp vào nhau thi lễ hơi run lên.
Nàng cảm thấy hơi nóng, từ trán đến chóp mũi đều lấm tấm mồ hôi.
"Sao có thể tới được đây?" Một giọng nói lười biếng, khàn khàn từ phía sau bình phong truyền tới.
Tim Cố Khinh Âm đập thịch một cái, buộc phải ngẩng đầu lên, nhìn bình phong, nói: "Hạ quan chỉ chiếu theo bố cục thông thường của phủ trạch để suy đoán."
"Nàng đúng là có tâm." Giọng hắn càng khàn hơn.
Trong phòng lại yên tĩnh.
Nàng tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
"Tướng gia, " Nàng suy nghĩ chốc lát, cuối cùng không thể chịu nổi nói: "Hôm nay ngài bảo hạ quan tới quý phủ là......"
"Cố đại nhân thông minh, không bằng đoán thử xem?"
Cố Khinh Âm hít sâu một hơi, "Hạ quan không dám."
Nàng nghe thấy một tiếng cười khẽ, tiếp theo là vài tiếng ho khan, chốc lát, giọng nói trầm khàn lại vang lên lần nữa” "Lời này nếu do người khác nói thì bổn tướng cũng không thấy kinh ngạc, duy chỉ có nàng, Cố Khinh Âm."
"Tướng gia nói quá lời." Cố Khinh Âm vẫn cúi thấp đầu, "Nếu Tướng gia có công vụ muốn hạ quan phối hợp, hạ quan nhất định sẽ toàn lực ứng phó."
"Vừa rồi còn nói không dám, bây giờ không phải là đang suy đoán sao?" Hắn nhẹ giọng nói: "Nàng nghĩ bổn tướng tìm nàng là vì công vụ ư?"
Cố Khinh Âm ngẩn ra, buột miệng thốt lên: "Không phải Tướng gia cũng mời Phùng đại nhân sao?"
Nếu không, sao nàng lại tới đây?
"Phùng Thời Viễn? Đích xác là bổn tướng tìm hắn hỏi chút việc." Hắn nói không nhanh không chậm.
Cơn tức của Cố Khinh Âm vọt lên, "Xem ra tướng gia đã biết được từ chỗ Phùng đại nhân không ít chuyện, không cần tiếp tục hỏi hạ quan nữa."
"Ahh, " Hắn hơi dừng lại, "Nàng không muốn nói cũng được."
"Đã như vậy, hạ quan không quấy rầy tướng gia nghỉ ngơi, xin cáo từ." Cố Khinh Âm nói xong, quay người muốn rời đi.
"Cố đại nhân, " Giọng nói âm u từ sau lưng truyền đến: "Bổn tướng cho nàng đi rồi sao?"
"Tướng gia đã không có công vụ cần hỏi, theo lý hạ quan xin cáo lui." Cố Khinh Âm dừng lại ngoài cửa.
"Không có mệnh lệnh của bổn tướng, nàng không ra được đâu."
Cố Khinh Âm dừng một chút, nói: "Mặc dù hạ quan thấp cổ bé họng, nhưng cũng không phải là không có việc làm. Tướng gia mời hạ quan đến phủ vào buổi trưa canh ba, bây giờ đã là cuối giờ Dậu, nếu như không có việc gì, vì sao không cho hạ quan về?"
"Vì sao không cho?" Hắn lặp lại, nhẹ nhàng nhàn nhạt, rồi lại cười, "Bổn tướng chưa gặp mặt Cố đại nhân, có lý nào lại để Cố đại nhân cứ vậy rời đi?"
"Người đâu."
Hai người thị nữ xinh đẹp ngoài cửa đi vào, cùng hỏi: "Tướng gia có gì phân phó?"
"Đẩy bình phong sang một bên."
Cố Khinh Âm đứng bất động, đợi thị nữ đẩy bình phong sang một bên, mới biết sau đó còn có rèm che bằng tơ, mơ hồ có thể thấy được một cái bàn đặt trên giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...