Suốt đêm, Cố Khinh Âm ngủ không an ổn, trằn trọc, lúc tỉnh lúc mơ, thỉnh thoảng lại nghe thấy giọng của Kỷ Trác Vân, "Ta sẽ không buông tay......" Cánh tay đang đặt bên hông nàng lại siết chặt thêm một chút.
"Khinh Âm, ta thật lòng với nàng......"
"Chờ chúng ta thành thân, nàng sẽ chỉ thuộc về một mình ta......"
"Một đời một kiếp ta sẽ đối tốt với nàng......"
Cố Khinh Âm nghe nghe những lời nói đứt quãng, trong lòng lên xuống bất định. Tuy nhắm mắt nhưng lại chẳng thể ngủ nổi, những câu nói kia cứ quanh quẩn trong lòng, nhưng nàng lại chẳng thể đáp lại hắn.
Nàng nhíu mi tâm, đến khi sắc trời tờ mờ sáng mới thấy buồn ngủ.
Lúc tỉnh lại, trời sáng choang, phía sau nàng đã không một bóng người.
Gã sai vặt trong hành quán theo thường lệ đưa nước ấm và đồ ăn tới, nàng cẩn thận lau người, rửa mặt sạch sẽ sau đó ăn một ít cháo trắng điểm tâm. Lúc nàng định ra ngoài tìm Phùng Thời Viễn, thì thấy Vương Thành Giác mang mấy người đi tới.
Ngự Sử gặp chuyện không may trong lúc tuần tra ở Công bộ, về tình về lý tất nhiên Công bộ đều phải tới thăm, Cố Khinh Âm chỉ không nghĩ Vương Thành Giác lại đích thân đến đây.
Vương Thành Giác cho người đặt quà tặng chỉnh tề, mỉm cười hỏi tình hình sức khỏe của Cố Khinh Âm.
Cố Khinh Âm ngồi đối diện với Vương Thành Giác, cảm thấy không có gì không đúng lắm với sự chuyển biến bất ngờ của ông ta. Cái dáng vẻ tươi cười kia như lớp mặt nạ dính chắc luôn trên mặt ông ta vậy. Nhớ tới chuyện không may vừa qua, và bản án cũ của Công bộ, nàng không có nhiều tâm tư qua loa lấy lệ với ông ta nữa. Nhưng dù sao chức quan của Vương Thành Giác cũng cao hơn nàng rất nhiều nên đành miễn cưỡng ngồi lại. Vương Thành Giác nói mười câu, nàng nhiều nhất cũng chỉ hồi đáp đôi lời.
Vương Thành Giác là nhân vật bậc nào, thấy thái độ thần sắc của nàng lúc này, nào có thể không hiểu. Nếu là thay đổi, ông ta nào thèm để Cố Khinh Âm vào mắt. Nhưng tình thế trước mắt bức bách, ông ta không thể không bắt chuyện vài câu với nàng, thứ nhất là vì công bộ, thứ hai là vì thăm dò ý nàng.
Nào nghĩ tới mỗi lần nói đến chỗ mấu chốt Cố Khinh Âm đều lảng đi, ông ta nói hồi lâu mà vẫn không thu hoạch được gì.
"Cố đại nhân có biết Thượng Quan đại nhân đi đâu không?" Vương Thành Giác đột nhiên hỏi: "Có phải Thượng Quan đại nhân không ngủ lại trong hành quán?"
Cố Khinh Âm nhướng mày liếc nhìn ông ta một cái, "Làm sao hạ quan lại biết được hành tung của Thượng Quan đại nhân chứ?"
Vương Thành Giác cười tít mắt, tỉnh rụi dò xét Cố Khinh Âm: "Với giao tình của Cố đại nhân và Thượng Quan đại nhân, chẳng nhẽ đại nhân lại không biết?"
Từ sau khi xảy ra chuyện không may, ông ta đã chất vấn Thẩm Linh Trăn, vì sao Thượng Quan Dung Khâm lại bị cuốn vào chuyện này. Mặt mũi Thẩm Linh Trăn trắng bệch nói cho ông ta biết, Thượng Quan Dung Khâm tự nhảy xuống mật đạo.
Khi đó Vương Thành Giác cả kinh, Thượng Quan Dung Khâm có thân phận địa vị thế nào mà lại nhảy xuống theo Cố Khinh Âm.
Cố Khinh Âm vừa muốn mở miệng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo, Thánh Thượng truyền chỉ tới hành quán.
Đạo thánh chỉ này dành cho cả Công bộ và Ngự Sử đài, Vương Thành Giác và Cố Khinh Âm cùng cúi đầu tiếp chỉ.
Giọng nói the thé của thái giám truyền chỉ vang lên, mỗi chữ mỗi câu khiến sắc mặt Vương Thành Giác càng thêm khó coi.
Cố Khinh Âm vốn đang suy nghĩ xem Ngự sử đài nên làm thế nào, thì đạo thánh chỉ này đến thật đúng lúc. Không chỉ định tội Công bộ ý dẫn người vào Minh Cẩm Viên, mà còn cho Ngự Sử đài kéo dài ba ngày tuần tra, đồng thời lệnh cho Vương Thành Giác phải đi theo trợ giúp, không được làm ngơ. Cuối cùng, còn nhắc thừa tướng Hàn Cẩm Khanh sẽ chủ trì điều tra chuyện Ngự Sử gặp nạn lần này.
Vương Thành Giác tiếp xong thánh chỉ liền rời đi luôn, Cố Khinh Âm đến chỗ Phùng Thời Viễn truyền đạt ý chỉ, bàn bạc về ba ngày tuần tra sắp tới.
Vừa qua trưa, ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ, Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên khỏi án tự, thấy một khuôn mặt tuổi trẻ quen thuộc ló vào. Người đó cung kính cúi đầu nói: "Cố đại nhân, tướng gia cho mời."
Cố Khinh Âm nhíu mi tâm, khuôn mặt Hàn Cẩm Khanh lướt qua trong đầu. "Có chuyện gì quan trọng mà phải khiến thân tín của tướng gia đích thân đến đây một chuyến?"
Sở Phong cười ha ha hai tiếng, "Chuyện Tướng gia muốn làm, sao tiểu nhân biết được? Tiểu nhân chỉ có trách nhiệm mời Cố đại nhân và Phùng đại nhân đến tướng phủ, rồi phục mệnh tướng gia thôi."
"Phùng Thời Viễn cũng cùng đi?" Cố Khinh Âm hỏi.
Sở Phong đáp: "Tướng gia phân phó như vậy."
Lúc trước nghe loáng thoáng phụ thân và đại ca trò chuyện trong thư phòng, Cố Khinh Âm đã nhận định Hàn Cẩm Khanh là hại thủ phạm phụ thân. Lúc này hắn lại sai người mời nàng tới phủ, phản ứng đầu tiên là cự tuyệt, nhưng nghe nói Phùng Thời Viễn cũng đi cùng, lại nghĩ tới thánh chỉ, nàng trầm ngâm chốc lát, rồi đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...